CHƯƠNG 155 TỬ THI NAM GIỚI
Khúc Mịch đưa Dĩ Nhu vào bệnh viện, chạy lầu trên lầu dưới cả người thấm đẫm mồ hồi. Anh cho cô xét nghiệm máu, siêu âm. Bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm, rồi lướt qua gương mặt căng thẳng của người nhà, vốn định nói không có chuyện gì thì ra khỏi miệng lại thành “Trước tiên theo dõi tình hình xem sao.”
Bây giờ bệnh nhân và người nhà loại nào cũng có, có người chỉ đánh một phát r.ắ.m nhưng lại sợ đến như sắp mất mạng, kiểm tra từ đầu đến chân, nếu bác sĩ nói bệnh không nặng còn cự lại; thôi thì người ta đã để bụng, bác sĩ nói lưu lại một đêm cũng chẳng mất mát gì.
Nghe bác sĩ nói quan sát thêm, Khúc Mịch đuổi theo hỏi: “Bác sĩ, có phải nuốt nhẫn luôn rồi không? Có bị xước thực quản không? Có xuất huyết không? Là người nhà bệnh nhân tôi phải nên chú ý những điều gì? Xuất hiện tình trạng nào được coi là nghiêm trọng?”
“Người nhà bệnh nhân đừng quá căng thẳng, trong tình huống bình thường bệnh nhân sẽ không có vấn đề. Vì để cẩn trọng hơn nên chúng tôi mới yêu cầu nằm lại một đêm để theo dõi thêm.”
“Nói cách khác, sẽ không xảy ra chuyện gì?” Khúc Mịch cau mày, cảm thấy bác sĩ ở đây không chuyên nghiệp chút nào, chỉ biết nói theo dõi, lỡ xảy ra chuyện lại không kịp ứng phó.
Không được! Mất mặt cũng phải tìm người quen!
Khúc Mịch mau chóng gọi cho Uông Vũ: “Tôi đang ở tầng 5, cậu qua đây một chút.”
10 phút sau một người đàn ông điển trai mặc áo blouse tiến vào.
Dĩ Nhu đã từng gặp người này một lần, lần trước cô ngất xỉu ở hiện trường chính anh ấy đã kiểm tra cho cô. Anh ấy và Khúc Mịch không thường xuyên liên lạc nhưng rất thân thiết.
“Đi thang máy từ phòng viện trưởng xuống đây chỉ mất năm phút!” Khúc Mịch nghiêm mặt.
“Đội trưởng Khúc, cậu nghĩ tôi là bác sĩ riêng của cậu sao, gọi là phải có mặt!” Uông Vũ lườm anh một cái, “Hơn nữa cậu chắc chắn tôi ở bệnh viện? Nói xong là cúp điện thoại, cậu ra lệnh quen rồi!”
“Bác sĩ không ở bệnh viện thì ở đâu? Đừng nói nhảm mau coi kết quả này giúp tôi.”
Uông Vũ đọc kết quả khẽ nhíu mày, tâm trạng đùa giỡn cũng không còn, bệnh này nặng ở chỗ nào???
Không có bệnh nhưng anh ấy nhìn ra được sự lo lắng và gấp gáp của Khúc Mịch, phỏng chừng là người Khúc Mịch đặc biệt quan tâm.
Uông Vũ liếc nhìn người phụ nữ sắc mặt tái xanh ở trên giường bệnh… khá quen! Nhìn qua quan hệ hai người này không đơn giản, tên Khúc Mịch này chắc chắn rơi vào lưới tình.
“Nói đi, làm sao?” Uông Vũ, bỏ kết quả xét nghiệm xuống, hỏi.
“Tiểu Nhu vô tình nuốt phải chiếc nhẫn, đã ói ra. Thế nhưng tôi vẫn lo có gì bất thường…” Vẻ mặt Khúc Mịch lo lắng.
“Ăn nhẫn?” Uông Vũ bật cười ha hả: “Tôi nói này… Không phải cậu học cách người ta cầu hôn bằng cách đặt nhẫn ở trong kem chứ?”
“Cậu cũng học theo tình tiết mấy bộ phim ngôn tình???” Anh ấy phá lên cười: “Tuy nhiên cũng coi là có tiến bộ… Cho dù là khúc gỗ cũng biết dỗ cho phụ nữ vui. Giới thiệu đi… chị dâu???”
Khúc Mịch tính không thèm trả lời nhưng nghe câu cuối cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Tăng Dĩ Nhu, Uông Vũ.”
Cách giới thiệu quá đơn giản, hợp với tính cách Khúc Mịch.
“Không có chuyện gì đâu, mau về nhà đi, đừng nằm đây lãng phí giường bệnh.” Uông Vũ bắt đầu đuổi, “À… nhưng tôi rất hoan nghênh cậu qua phòng làm việc của tôi ôn chuyện!”
Khúc Mịch làm sao để anh ấy thỏa lòng hiếu kỳ, nhanh chân đưa Dĩ Nhu xuất viện.
“Em nằm yên đừng nhúc nhích, cần gì thì nói anh.” Khúc Mịch bưng trà rót nước, chăm sóc Dĩ Nhu khá chu đáo, còn đích thân bế cô đến phòng tắm.
Dĩ Nhu xấu hổ nói vọng từ phòng tắm ra ngoài: “Em không sao, anh đừng cuống cuồng như thế, làm em cũng căng thẳng theo.”
“Được rồi! Có việc gì thì gọi lớn, anh ở ngay bên ngoài.” Anh chần chờ bên ngoài một chút, vẫn lo Dĩ Nhu xảy ra việc ngoài ý muốn.
Đợi đến khi Dĩ Nhu ra ngoài, anh cầm khăn mặt, “Lại đây anh lau khô tóc.”
Dĩ Nhu ngồi trước bàn trang điểm, anh đứng phía sau cẩn thận từng li từng tí.
Dĩ Nhu nhìn khuôn mặt Khúc Mịch qua gương, đột nhiên hỏi: “Anh vẫn sẽ giúp em lau khô tóc chứ?”
“Có chứ, nếu em đồng ý.” Khúc Mịch nghiêm túc: “Anh không hiểu thế nào là lãng mạn, cũng không biết cách làm những thứ khiến em bất ngờ mà nếu có chỉ toàn làm em kinh sợ. Nhưng trước sau anh vẫn thật lòng chỉ muốn mang lại hạnh phúc cho em, hơn nữa sẽ vì em mà không ngừng cố gắng, cho em cuộc sống mà em ao ước. Tiểu Nhu, ngày hôm nay anh vẫn chưa nói được câu quan trọng đó. Em… Em có đồng ý không?”
Khi anh nói lời này bàn tay anh khẽ run, anh cũng không dám nhìn vào mắt Dĩ Nhu, chỉ lo mình sẽ bị thất vọng. Anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào đứng trước Dĩ Nhu anh không còn được chút tự tin nào.
“Anh lau tóc rất chuyên nghiệp.” Dĩ Nhu sờ vào mái tóc của mình rồi đứng dậy: “Đến giờ ngủ rồi… có phải anh nên về phòng?”
“Ờ!” Dĩ Nhu không trả lời câu hỏi của anh khiến cho anh ảo não, có vẻ anh đã bị từ chối nhưng ngẫm lại cũng chẳng sai… Thay vì cầu hôn anh lại đưa thẳng người ta đến bệnh viện, đổi lại là anh anh cũng mất hừng, dĩ nhiên cầu hôn thất bại hoàn toàn.
Anh ra đến cửa chợt nghe được Dĩ Nhu lầm bầm: “Thật ra có một người chịu lau tóc cho mình cả đời thì quá tốt.”
Hả… có ý gì? Trong khoảng thời gian ngắn đầu óc anh tự dưng đình trệ.
Ầm… Dĩ Nhu đóng cửa phòng lại, tiếng động này mới đánh thức Khúc Mịch.
“Tiểu Nhu, em mở cửa, nói rõ ràng cho anh!” Anh hưng phấn, “Là em đồng ý lời cầu hôn của anh? Em đồng ý rồi?”
“Ngốc!” Cách cánh cửa, Dĩ Nhu mắng yêu.
“Hahha, ngốc thì cũng là một kẻ ngốc hạnh phúc nhất thế gian!”
“Được rồi, anh mau về ngủ đi!”
Giờ phút này làm sao có thể ngủ chứ? Anh đứng trước cửa phòng Dĩ Nhu sung sướng rít gào, cười khúc khích.
“Nhỏ tiếng một chút, không hàng xóm lại tưởng trong nhà có người không bình thường.” Dĩ Nhu mắng.
“Ờ ờ… Hôm nay em mệt rồi, ngủ đi…. Ngày mai gặp ~muah~”
Còn muah, nổi da gà, may là cô không ở trước mặt anh.
Đêm đó Dĩ Nhu có một giấc ngủ rất ngon, mơ mộng đẹp. Cô mơ mình tóc bạc trắng phau, Khúc Mịch cũng là một ông già lọm khọm cẩn thận lau tóc cho cô.
Còn Khúc Mịch cả đêm không an giấc, anh vui sướng đến mức không thể ngủ, uống hai ly sữa ấm nhưng cũng thức đến sáng.
Mất ngủ nhưng tinh thần của Khúc Mịch cực kỳ sảng khoái. Anh vào nhà bếp làm bữa sáng, miệng ngân nga một bài hát.
Dĩ Nhu thức giấc ra ngoài trông thấy anh mặc tạp dề đang đứng quay lưng về phía mình. Ánh mặt trời hắt lên người anh tạo nên một quầng sáng thật đẹp.
Trong phòng ngập hương cà phê thơm nồng.
“Em đi rửa mặt rồi ra ăn!” Khúc Mịch quay đầu trông thấy cô, mỉm cười nói.
Khi Dĩ Nhu quay trở lại bữa sáng đã được dọn lên, hai ly café, hai phần trứng chiên hình trái tim.
“Trong nhà không có khuôn làm sao anh có thể làm thành hình trái tim được?” Vị rất ngon.
Khúc Mịch cười cười: “Chỉ cần có tâm, không cần khuôn cũng có thể làm được.”
“Mạnh miệng, không chừng trong thùng rác lãng phí một núi trứng gà đó!” Dĩ Nhu cười cười trêu.
Khúc Mịch còn chưa đáp lời, điện thoại vang lên.
Vẫn chưa đến giờ làm việc, điện thoại vào lúc này không phải chuyện tốt.
Quả nhiên, có người báo cảnh sát khu vực sông phía ngoại thành phát hiện một bộ tử thi nam giới.
Còn chưa ăn xong bữa sáng, Khúc Mịch và Dĩ Nhu lập tức xuất phát, gói theo phần sandwich ăn trên xe.
“Không biết có liên quan đến vụ án hộp sọ hóa thạch không?” Phát hiện thi thể vào giờ phút này khiến mọi người đều hướng về vụ án kia. “Hộp sọ hóa thạch người vượn Bắc Kinh là bảo vật vô giá, là niềm ước mơ của bao người. Có câu nói ‘Người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn’… E rằng còn có người chết.”
Khúc Mịch bấm điện thoại gọi Lục Ly, mở loa ngoài: “Cậu đến hiện trường chưa? Tình huống thế nào?”
“Tôi vừa đến, đang tiến hành trục vớt.” Lục Ly đang ở hiện trường, khá ồn ào, “Một cỗ tử thi nam giới nổi trên sông, cao tầm 1.85m trở lên, thân thể cường tráng, mặc bộ quần áo màu đen, các chi tiết khác vẫn chưa biết, có tiến triển tôi sẽ báo cáo ngay.”
Từ hình dáng đều rất phù hợp với hung thủ trong vụ án mất trộm ở viện bảo tàng, không phải là hắn chứ?
Hai người nhanh chóng đến hiện trường, phía bờ sông đã giăng dây cảnh giới, xa xa đám đông đang đứng bàn tán xôn xao.
Tử thi đã được vớt lên, đặt trên một tấm vải trắng.
Lục Ly đang lấy khẩu cung người phát hiện ra thi thể, quay sang nhìn Khúc Mịch gật đầu chào.
Lưu Tuấn tiến tới báo cáo tình hình, căn bản là giống với Lục Ly.
Hách Minh cùng một vài anh em đi dọc bờ sông tìm thêm manh mối.
Khang Bình đã đến, trông thấy Dĩ Nhu cậu ấy nhanh chóng cầm thùng y cụ qua. Dĩ Nhu đeo găng tay, ngồi xổm xuống bắt đầu kiểm tra.
“Nam giới, cao 1.86m, miệng và mũi sạch sẽ, cả người trương phình có dấu hiệu thối rữa. Phần đầu có vết thương, chưa rõ hình dạng, bước đầu phán định là do vật cứng như đá đập trúng gây tử vong, sau đó ném xuống sông. Dựa theo sự phân hủy của thi thể khả năng đã chết năm ngày trước. Tình hình cụ thể cần phải giải phẫu mới có thể xác định.”
Dĩ Nhu làm việc gọn gang nhanh chóng, chưa đến mười phút cô đã kiểm tra xong.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK