Giữa trưa hôm sau Khúc Mịch lấy xe đưa Dĩ Nhu đến thẳng nhà hàng Tắc Bắc Quê Hương. Dĩ Nhu vừa vào phòng riêng liền gặp một đôi vợ chồng đã có mặt ở đó, người đàn ông lớn tuổi đeo kính trông hào hiệp, trượng nghĩa, người phụ nữ có đôi mắt cười, khiến người đối diện luôn cảm giác dễ chịu. Chỉ cần nhìn sơ sẽ phát hiện Khúc Mịch tuyệt đối được di truyền toàn bộ ưu điểm của bọn họ, bề ngoài xuất sắc hơn ba mẹ của mình nhiều.
Chắc chắn đây là ba mẹ của Khúc Mịch … Thế nhưng bây giờ mới mười một giờ rưỡi tại sao họ lại đến sớm hơn nửa tiếng? Chính cô là người mời khách, họ lại là người trên vậy mà để họ phải chờ, cô cảm giác rất áy náy.
Dĩ Nhu xin lỗi lia lịa, “Con chào hai bác! Con là Tăng Dĩ Nhu, là đồng nghiệp cũng là bạn của đội trưởng Khúc. Con đến trễ để hai bác phải đợi lâu, thật có lỗi!”
“Không lâu đâu, chỉ mới một tiếng thôi mà!” Mẹ Khúc cười tươi, bà đứng dậy, bước về phía Dĩ Nhu, nắm chặt tay cô không buông.
Hai mẹ con Khúc Mịch cách nói chuyện y chang nhau … Thế nhưng cô biết trong câu nói của bà không hề có ác ý mà chính là sự nhiệt tình.
Bà Khúc nhận được điện thoại của con trai nói muốn đưa bạn tới cùng dùng cơm, là phụ nữ. Nghe đến đây bà kích động đến mức không thể ngủ được, cả đêm bà trằn trọc, sáng nay dậy sớm, thay quần áo, chưa đến mười giờ đã hối ông Khúc lái xe qua đây.
Đến được nhà hàng bà cứ mong ngóng, gọi điện thoại cho Khúc Mịch nhưng Khúc Mịch tắt máy.
Khi cửa phòng mở ra, bà nhìn chằm chằm ra ngoài. Trông thấy một cô gái mặc váy trắng, ngũ quan thanh tú, làn da trắng hồng, eo nhỏ chân dài là thích ngay. Con trai bà đẹp như vậy thì mỹ nữ như thế này mới cực kỳ xứng đôi. Liếc thấy con trai mình theo sau …. Quả thật là một đôi kim đồng ngọc nữ.
Ánh mắt bà nóng rẫy khiến Dĩ Nhu hơi lúng túng.
“Mau mau ngồi xuống, đừng đứng đó!” Ông Khúc vẫy tay ra hiệu mọi người.
Bà Khúc lúc này mới chịu buông tay ra, kéo Dĩ Nhu ngồi bên cạnh mình. Khúc Mịch dặn phục vụ châm trà nóng và đưa thực đơn.
“Tiểu Nhu … Bác gọi con như vậy được không?” Bà Khúc cười hỏi.
Dĩ Nhu vội gật đầu: “Dạ chú cũng hay gọi con như vậy!”
“Tiểu Nhu, bác nghe nói con là đồng nghiệp của Khúc Mịch?” Bà Khúc cũng giống như bao người làm cha làm mẹ khác, lần đầu tiên gặp bạn gái con mình sẽ không nhịn được mà tra hỏi tỉ mỉ.
“Coi như là đồng nghiệp ạ!” Dĩ Nhu thành thực trả lời, “Đội trưởng Khúc bên đội hình sự, con bên pháp y.”
“Pháp y?” Khúc Mịch chưa từng kể bất cứ điều gì về Dĩ Nhu cho ba mẹ mình, bà Khúc nghe thấy thế dĩ nhiên giật mình.
Kinh ngạc là bình thường, Dĩ Nhu đã từng gặp rất nhiều người, khi biết được nghề nghiệp của cô, ngoài vẻ mặt ngạc nhiên, thì có thêm ghét bỏ và e dè.
“Nghề này rất tốt!” Câu nói tiếp theo của bà Khúc lại khiến Dĩ Nhu giật mình, lần đầu tiên cô nghe có người khen nghề nghiệp của cô tốt.
“Trên đời này rất khó giao tiếp với người khác, đặc biệt là những người đơn thuần. Đối mặt với thi thể rất hay, vì họ không bao giờ nói dối.” Bà Khúc quanh năm ở nơi rừng sâu, giao tiếp cùng động thực vật, qua thời gian dài bà cảm thấy người với người nói chuyện với nhau thật sự quá phức tạp, “Ngoài việc pháp y yêu cầu tính chuyện nghiệp cực cao, còn phải có lòng can đảm và tính cẩn thận, không phải ai cũng làm được. Nhìn cháu bề ngoài dịu dàng vậy mà dám cầm dao phẫu thuật đối diện với thi thể, thật khiến người ta kính phục… Chà chà, khá lắm!”
Dĩ Nhu chưa bao giờ thấy xấu hổ với nghề nghiệp của mình, nhưng từ trước đến nay cũng không nghĩ nghề của mình vĩ đại đến mức độ nào. Bây giờ nghe mẹ Khúc Mịch nói như thế, cô chợt cảm giác mình thật cao thượng.
“Con cảm thấy bác và con rất thân thiết!” Dĩ Nhu khen thật tâm.
“Thật không? Lúc bác mang thai chỉ mong là con gái, ai ngờ sanh con trai. Khi đó nghĩ sẽ sanh thêm đứa nữa, ai dè tất bật công việc mãi cho đến tận bây giờ. Mỗi lần bác thấy ai có con gái, rồi thấy nó làm nũng trước mặt mẹ thật sự thèm lắm.”
Bà Khúc vui vẻ: “Bác và bác trai đã quyết định giảm công việc, từ từ về hưu. Nếu con rảnh cứ qua nhà bác chơi, bác rất thích nói chuyện với con. Chỉ sợ ba mẹ con phật ý nói chúng ta chiếm lấy con hết, không dành thời gian bên bọn họ.”
“Ba mẹ con qua đời mười lăm năm trước.” Nét mặt Dĩ Nhu đượm vẻ cô đơn.
“Ôi!!!” Một lần nữa bà Khúc kéo tay Dĩ Nhu, nhẹ nhàng xoa xoa. Mười lăm năm trước cô gái trước mặt bà mới mấy tuổi chứ … vậy mà mất cả cha mẹ, thật là một đứa trẻ đáng thương.
“Con gái ngoan cuối tuần cứ đến nhà bác, bác nấu đồ ăn ngon cho con.” Mẹ Khúc Mịch thấy Tăng Dĩ Nhu cắn cắn môi, viền mắt ngấn nước bà thật sự muốn ôm cô vào lòng an ủi.
Nghe câu nói này Dĩ Nhu chợt thấy ấm áp, suýt chút nữa rơi lệ. Trước nay khi có người nào biết cô không còn cha còn mẹ, bọn họ tuy rằng biểu hiện đồng tình, thương xót nhưng Dĩ Nhu luôn cảm giác đó là thương hại.
Tuy nhiên mẹ Khúc Mịch lại khác, bà khiến Dĩ Nhu nhớ đến bữa cơm tối mà mẹ cô nấu mỗi ngày khi còn bé, hương vị ấy không thể đánh giá mà phải dùng tim để cảm nhận. Dĩ Nhu biết bà Khúc thật tâm muốn bù đắp sự khiếm khuyết tình mẫu tử cho cô.
Khúc Mịch chỉ ở bên cạnh mỉm cười, nụ cười càng lúc càng đậm. Anh biết tư tưởng ba mẹ anh rất thoáng, chỉ cần là người con gái anh thích, họ vô đồng ý điều kiện. Thế nhưng anh không ngờ đến mẹ anh cũng rất thích Dĩ Nhu, rất hợp ý với bà.
Ông Khúc tuy không lên tiếng nhưng từ vẻ mặt và ánh mắt của ông đều lộ rõ sự vui vẻ. Khúc Mịch là chuyên gia nghiên cứu tâm lý con người, những cảm xúc này anh dĩ nhiên có thể nhìn thấu.
“Mẹ, đừng lo nói chuyện, chúng ta trước tiên gọi món đã, vừa ăn vừa nói tiếp.” Khúc Mịch đưa thực đơn đến, “Ba mẹ coi xem thích món gì!”
“Vì con không biết khẩu vị của hai bác nên không dám đặt trước.” Dĩ Nhu tiếp lời.
Hai người hợp ý nhau như vậy khiến bà Khúc cười tươi như hoa: “Ăn cơm chỉ là hình thức, quan trọng là được gặp nhau! Món gì cũng được hai bác không kén chọn.”
Bọn họ quanh năm ở bên ngoài, ăn gió nằm sương, chỉ cần có cơm canh nóng hổi đã là may mắn lắm rồi, làm sao có thể kén ăn?
Tuy nhiên bà Khúc vẫn chọn một món, ông Khúc chọn một món, Khúc Mịch quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Thêm một phần thịt kho tàu, cá hấp, bốn phần cơm, một bình nước chanh. Nhanh một chút, cám ơn!”
Bà Khúc biết con trai mình không ăn cay, nên quay sang hỏi Dĩ Nhu: “Con ăn được cay à? Mọi người đều nói ăn cay da rất dễ nổi mụn, nhưng nhìn con xem, thật là không có gì là đúng tuyệt đối.”
Dĩ Nhu ái ngại khi được khen nhiều như vậy, đang không biết nên đáp lời thế nào thì trông thấy bà Khúc lấy một hộp trang sức từ trong túi xách ra.
“Tiểu Nhu, lần đầu gặp mặt đã để con phải mời, bác tặng lại cho con một món quà coi như là mừng ngày gặp nhau.” Mẹ Khúc không nói thêm, từ trong hộp trang sức lấy ra một chiếc vòng ngọc, đeo vào tay Dĩ Nhu, “Ôi.. chiếc vòng lục bích đeo vào tay con càng thêm trong, để đó bao nhiêu năm trời rốt cục cũng tìm được chủ nhân.”
Dĩ Nhu nhìn chiếc vòng xanh biếc không chút tì vết, cổ tay có cảm giác mát rượi liền biết ngay là đồ tốt, “Bác ơi món đồ này quý quá. Hơn nữa đội trưởng Khúc đã giúp con nhiều như vậy con phải mời hai bác bữa này, sao dám nhận quà của bác?” Dĩ Nhu vội vàng tháo vòng tay, nhét lại vào hộp trang sức.
Hành động này của Dĩ Nhu, lại nghe cách xưng hô của cô với Khúc Mịch, bà Khúc hơi nghi ngờ, liếc con trai mình một cái. Không phải bà coi cô như con dâu sao? Sao cô lại tháo vòng tay của bà ra???
Khúc Mịch cũng không ngờ đến mẹ mình mang theo cả món đồ này, vội đỡ lời: “Mẹ, món quà quý như vậy sẽ khiến pháp y Tăng nặng lòng. Nếu như mẹ thấy ngại có thể mời cô ấy đến nhà mình dùng cơm một bữa.”
Pháp y Tăng? Nghe đến đây bà Khúc khẽ cau mày đành phải cất vòng vào. Vốn dĩ đang thỏa mãn vì có được cô con dâu, ai dè con trai mình vẫn là tên ngốc, vẫn chưa đeo đuổi được con gái người ta. Xem ra việc bà lo lắng không phải không có lý, EQ của con trai bà thật đáng quan ngại!
Đúng lúc này thức ăn được mang lên, Dĩ Nhu với tư cách chủ nhà dĩ nhiên phải tiếp đãi rót nước gắp thức ăn.
“Con mời hai bác ăn tự nhiên ạ!” Cô không nói quá nhiều câu khách sáo.
Điểm này khiến bà Khúc càng thích, con gái là phải như vậy. Bây giờ mấy cô gái bên ngoài tóc nhuộm màu này màu kia, váy ngắn, cổ trễ ngực thật sự quá phản cảm, rồi còn xăm hình này hình kia, … chỉ cần tưởng tượng bà có một cô con dâu như vậy thôi cũng thấy đau đầu.
Dáng người được, tính tính quá tốt, công việc ổn định, quan trọng nhất là hợp ý bà, thì làm sao bà không thích Dĩ Nhu cho được, bà quyết định phải ra tay giúp con trai mình.
“Tiểu Nhu, con có bạn trai chưa?” Bà uống hớp canh rồi lên tiếng hỏi.
“Dạ chưa!” Dĩ Nhu lễ phép đáp lời.
“Vậy con thích người như thế nào?” Mẹ Khúc hỏi tiếp, “Con nói nghe để bác giới thiệu một vài người cho con!”
Tay đang gắp thức ăn của Khúc Mịch khựng lại.
“Tùy duyên ạ!” Dĩ Nhu chưa từng nghĩ đến vấn đề này, thậm chí chưa nghĩ sẽ cùng ai đó sống đến trọn đời.
Mười lăm năm trôi qua cô đều sống trong nỗi khiếp sợ và sợ tiếp xúc người lạ, đặc biệt là đàn ông lạ mặt. Cô cho rằng mình suốt đời sẽ sống trong nỗi ám ảnh đó, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày cô lại được ung dung tự tại như vậy.
Cuộc sống mới đang chờ cô trải nghiệm, cô muốn thử hết tất cả những gì cô chưa từng được làm trong mười lăm năm ấy, một mình hưởng thụ đêm tối yên bình, một mình quẩy balo trên vai đi chu du khắp thế gian, một mình ăn những món yêu thích, một mình ….
Trong kế hoạch của cô tất cả đều một người, tìm một người bạn, cô chưa hề nghĩ đến.
“Đúng vậy, giữa người với người phải nói đến duyên phận”, bà Khúc nở nụ cười, “Duyên phận nhiều khi cũng rất khó nói, có lúc xuất hiện rồi nhưng chính mình lại không biết. Như thằng Khúc Mịch nhà bác đây, tình tính lạnh lùng, xưa đến nay chưa từng thấy nó có bạn bè gì, vậy mà hôm nay phá lệ lần đầu tiên đưa bạn đến gặp hai bác.”
“Đội trưởng Khúc là người có cá tính mạnh nhưng tiếp xúc dần thì anh ấy rất tốt ạ!”
“Đấy … nhìn xem, đây không phải duyên phận là gì!” Bà Khúc nở nụ cười tươi.
Khúc Mịch thầm cộng điểm cho mẹ mình … câu này của mẹ anh rất ăn tiền!Xem thêm...