Mục lục
Nữ pháp y mau nhảy vào trong bát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 147 CHƠI XẤU

Khúc Mịch thấy Lục La kiên quyết nhận mình là Kim Chí Thành, anh cười gằn một tiếng. Anh nhìn chằm chằm Lục La không nói lời nào, đột nhiên đứng lên, đá vào cẳng chân của Lục La. Hắn phản ứng rất nhanh, lập tức giơ chân né.

Không ngờ một tay Khúc Mịch bắt lấy cổ chân hắn, tay bên kia cởi giày của hắn ra. Lục La giãy giụa đứng lên, mọi người tức khắc nhìn ra manh mối.

Hắn nhón một bên chân, hai chân cao thấp rõ rệt, trông giống phụ nữ đi giày cao gót.

Lưu Tuấn tiến lên nhặt chiếc giày, là giày độn, cao khoảng năm centimet.

Bị phát hiện nhưng hắn vẫn sống chết không thừa nhận: “Tôi luôn xấu hổ mình không cao lớn nên từ lúc trưởng thành đã dùng giày độn. Đội trưởng Khúc, như vậy không phạm pháp chứ?”

“Chiều cao, cân nặng, thậm chí là giọng nói của một người có thể vì nguyên nhân nào đó mà thay đổi, thế nhưng thói quen và tố dưỡng rất khó sửa. Anh và Kim Chí Thành tuy là song thai cùng trứng, bên ngoài giống hệt nhau, tuy nhiên, có thể vì hoàn cảnh sinh hoạt, cách giáo dục, và xã hội tiếp xúc không giống nhau nên sẽ nảy sinh những điểm khác biệt.

Điểm xuất phát của Kim Chí Thành không tốt bằng anh, nhưng anh ta tiếp nhận một nền giáo dục tốt hơn, từ cách đối nhân xử thế cho đến cử chỉ lời nói không thể so sánh với bọn đầu đường xó chợ. Ngụy trang bề ngoài của anh như thế nào đi chăng nữa cũng không thể giấu được sự dung tục. Chỉ cần quan sát cách anh ăn mì và đầu vịt là có thể nhìn ra được.”

Những lời Khúc Mịch nói khiến Lục La hoàn toàn biến sắc, tựa như bị chọc trúng chỗ đau.

Thế nhưng, sắc mặt của hắn nhanh chóng trở về như bình thường, hắn ngồi xuống đi giày: “Đội trưởng Khúc, anh mắc chứng vọng tưởng như vậy thì tôi không lời nào để nói. Tôi chính là Kim Chí Thành, anh không thể bức cung! Tôi không phạm tội, anh không có quyền giam tôi lại.”

“Anh cho rằng tôi không có chứng cứ?” Khúc Mịch nhìn vào mắt hắn, “Anh xem thử đây là cái gì?”

Khúc Mịch mở máy tính, bên trong là email của Lưu Tuấn. Lục La chỉ nhìn lướt qua liền xanh mặt, muốn che dấu cũng không được.

Email được gởi tới khi nào vậy? Dĩ Nhu nghiêng đầu qua nhìn, là hai bệnh án khác nhau, bằng tiếng Thái, nhưng có một dòng đọc có thể hiểu ngay, một là của Kim Chí Thành, một là của Lục La.

Hai bệnh án được đặt song song, có vài điểm được khoanh đỏ, hẳn là để so sánh.

“Tôi nghĩ anh cũng chẳng đọc kỹ bệnh án của mình đâu, nên để tôi giải thích cho anh một chút.” Khúc Mịch ngồi xuống.

“Kim Chí Thành làm mấy ca phẫu thuật lớn, bao gồm chỉnh hình bộ phận sinh dục, bỏ tử cung và buồng trứng; nói cách khác, hắn bề ngoài là đàn ông, nhưng bên trong mang thân phận phụ nữ. Hắn làm phẫu thuật bỏ đi những đặc tính nữ giới, để mình đường hoàng trở thành người đàn ông thực thụ!

Lục La cũng làm vài ca phẫu thuật lớn, bao gồm chỉnh hình bộ phận sinh dục, tạo yết hầu; nói cách khác, hắn bề ngoài là phụ nữ, nhưng bên trong là đàn ông! Hắn phẫu thuật để loại bỏ đặc thù nữ tính, biến mình hoàn toàn thành một người đàn ông.”

Khúc Mịch có thể đọc hiểu được tiếng Thái khiến ai nấy trợn mắt há mồm. Anh đã là kiệt xuất trong lĩnh vực chuyên môn, lại còn thông thạo nhiều ngôn ngữ…. Có chừa đường sống cho đàn ông khác không vậy!

“Bên trên còn có một dòng thuật ngữ chuyên nghiệp: Quyết định làm phẫu thuật giới tính căn cứ vào: thứ nhất, nguyên tắc nhiễm sắc thể; thứ hai, theo ý của bệnh nhân.” Khúc Mịch chỉ vào điểm tương đồng của hai bệnh án, “Tôi nghĩ trước khi làm giải phẫu bác sĩ khẳng định đã giải thích với anh điểm này.”

Sắc mặt Lục La tái nhợt, Khúc Mịch nói tiếp “Nhiễm sắc thể của Kim Chí Thành là nữ giới nhưng hắn yêu cầu biến mình thành nam giới; Nhiễm sắc thể của Lục La là nam giới, muốn thuận theo tự nhiên biến mình thành nam tính. Dựa theo trình độ khoa học hiện tại, không thể thay đổi bộ nhiễm sắc thể. Hai người đều là đàn ông nhưng bản chất vẫn có khác biệt! Bây giờ tiến hành xét nghiệm nhiễm sắc thể của anh và đi so sánh, anh cho rằng kết quả nó sẽ như thế nào?”

Nghe đến đó, sắc mặt hắn trắng bệch. Mới vừa rồi không chút sợ sệt thì nay tựa như quả bóng xì hơi.

Cửa phòng thẩm vấn đẩy ra, đồng nghiệp Khoa pháp chứng đem một phần báo cáo vào. Khúc Mịch tiếp nhận, cũng không đọc mà ném ở trên bàn.

“Lục La, tự anh coi đi?”

Hắn cũng không cầm lấy báo cáo, mà ôm đầu tuyệt vọng, cơ thể run rẩy như lá thu trong gió.

“Căn cứ dấu giày chúng tôi phát hiện ở hiện trường, chứng thực người giết hại cả nhà Đồng Huy và vợ chồng Kim Hâm là anh! Hơn nữa ngay trong sáng ngày Đồng Huy bị sát hại, có người bắt gặp hai người nảy sinh tranh chấp vì bãi phân chó của Đồng Huy; giống Kim Chí Thành như đúc, nhưng giọng nói lại khàn khàn, đó là anh —— Lục La! Vì khi phẫu thuật yết hầu đụng tới dây thanh quản khiến cho thanh âm của anh trở nên khàn hơn.

Mười lăm năm trước, anh từng giết vợ chồng họ Tăng, cướp đồ trang sức và tiền mặt. Vốn dĩ anh muốn đi Hàn Quốc, nhưng không biết vì sao lại chuyển qua Thái. Trải qua kiểm tra kỹ càng, anh phát hiện mình chính là đàn ông, và anh phát hiện mình cũng thích làm đàn ông hơn nên anh quyết định phẫu thuật thẩm mỹ. Tôi thực sự cảm thấy hứng thú vì không biết điều gì khiến anh quyết định đi Thái?”

Khúc Mịch không khó để phỏng đoán ra quá trình và động cơ hắn giết người, nhưng hắn đã quyết định đi Hàn Quốc, nhưng tại sao lại qua Thái? Điều này khiến Khúc Mịch cảm thấy kỳ lạ.

Lục La đến bây giờ mới phát giác bản thân mình lần này đến đội hình sự chỉ e là không thể quay về được rồi.

“Có thể khiến anh đưa ra quyết định táo bạo như vậy tôi đoán ắt hẳn là vì người phụ nữ anh yêu - Diệp Hồng.” Câu nói này của Khúc Mịch buộc hắn phải ngẩng đầu lên nhìn.

Khuôn mặt hoảng loạn, ánh mắt nhìn Khúc Mịch đầy sợ hãi.

Hai mươi năm trước, hắn đến Nam Giang tìm cha mẹ ruột. Trên người hắn không có nhiều tiền, một ngày chỉ ăn một bữa cơm, buổi tối ngủ đại ở ghế đá công viên dưới chân cầu vượt. Tới cuối cùng, một đồng dính túi cũng không có, một mình hắn đứng giữa đường không biết phải làm thế nào.

Lúc ấy Diệp Hồng đi ngang, lấy mười đồng duy nhất trong túi cô ta đưa cho hắn. Hành động này của cô ta khiến cô bạn đi cùng không hiểu nổi, nhưng câu trả lời của Diệp Hồng lại khiến hắn nhớ mãi không quên.

“Người này và ăn mày không giống nhau, hẳn là có nỗi niềm khó nói. Tớ hiểu cảm giác này nên muốn giúp đỡ anh ta một lần.”

Lục La thật sự rất cảm động, Diệp Hồng lại nói với hắn: “Anh vừa cao vừa khỏe tại sao không đi kiếm tiền? Tôi thân đàn bà con gái còn không sợ chông gai, thì đấng nam nhi như anh lại càng không được nản chí! Tôi vừa đi ngang qua khu trung thấy thấy cửa hàng ăn nhanh tuyển nhân viên rửa chén, anh qua thử xem sao!”

Lục La mới biết Diệp Hồng coi hắn là đàn ông; kỳ thật, không ít người nhận lầm giới tính của hắn, mà hắn cũng chỉ thích chơi với đàn ông.

Từ giây phút đó, hắn hy vọng mình là một người đàn ông, hy vọng biến thành người có tiền, có năng lực, bảo vệ người con gái kiên cường trước mắt hắn!

Chuyện này hắn chưa từng kể cho ai nghe, ngay cả Diệp Hồng, vậy Khúc Mịch làm sao biết được?

“Nhìn dáng vẻ của anh, tôi nghĩ mình đoán đúng rồi!” Lục La là người tàn nhẫn độc ác, tâm lý vặn vẹo, nhưng hắn lại không giỏi che dấu, vẻ mặt của hắn, phản ứng này của hắn đã là đáp án cho Khúc Mịch.

“Vương Nhân Phủ.” Khúc Mịch đột nhiên gọi, “Nói anh em đưa Diệp Hồng về Cục.”

“Mấy người không được đụng đến cô ấy!” Lục La đột nhiên phát cuồng, đứng phắt dậy, đập bàn gào thét.

Lục Ly làm sao nghe lời hắn, xoay người ra ngoài. Hắn cấp tốc muốn đuổi theo nhưng bị Mạnh Triết và Hách Minh khống chế.

“Mày cho rằng đây là đâu chứ?” Mạnh Triết dùng đầu gối húc lên bụng hắn, hắn đau trợn tròn mắt, không dám giãy dụa.

Hắn ôm bụng, gắng gượng đứng lên, nhìn Khúc Mịch: “Tất cả mọi việc đều do tôi làm, không liên quan đến Diệp Hồng! Tôi nguyện ý nhận tội, tôi sẽ khai hết mọi chuyện!”

“Anh yên tâm, bây giờ là xã hội văn minh, sẽ không chu di cửu tộc.” Khúc Mịch để hắn ngồi xuống lần nữa, kêu người mang nước tới.

Cố Thành mở laptop, ở bên cạnh ghi chép. Dĩ Nhu nghe những lời này, trong lòng cô dù đã có sự chuẩn bị nhưng khó tránh khỏi cảm giác bi thương, phẫn nộ, và oán hận.

Lục La ngồi xuống, sắp xếp lại suy nghĩ kể lại từ ngày đầu tiên hắn gặp Diệp Hồng.

Giống như tiểu thuyết ngôn tình, hắn thật sự coi mình là nam chính, một anh thanh niên nghèo hèn phấn đấu thành ‘giàu có đẹp trai’, rồi kết hôn với người phụ nữ trong mộng.

“Anh không đi làm công, mà đột nhập nhà người ta cướp bóc, Diệp Hồng biết không?” Câu hỏi này của Khúc Mịch khiến sắc mặt Dĩ Nhu biến chuyển.

Cô vẫn luôn ở khắc chế cảm xúc bản thân, không ngừng tự dặn lòng đây là phòng thẩm vấn, mình được tham dự đã là tốt lắm rồi, không được phép hành động quấy rầy cuộc thẩm tra.

Cô muốn ra ngoài, không dám nghe quá trình sát hại ba mẹ mình; thế nhưng cô lại ép mình phải ở lại, muốn được nghe tường tận vụ án của ba mẹ mình.

Khúc Mịch quay đầu liếc nhìn cô, sau đó đưa qua cho cô ly nước. Cô nhận lấy uống một hớp, tâm tình cô dần ổn định.

“Không, tôi có đi làm.” Lục La phản bác “Tôi tìm được quán ăn nhanh đó, rồi bắt đầu nhận công việc rửa chén. Thế nhưng chủ quán tính tình nóng nảy, rửa chậm, bể chén, đều mắng chửi. Mỗi ngày làm xong mới được ăn cơm, có đôi khi đói đến mức không còn sức, ngồi xổm lâu nên đứng dậy hoa mắt chóng mặt.

Làm hơn nửa tháng, tôi thật sự chịu không nổi, cãi nhau với bà chủ một trận, ngay cả tiền lương cũng không lấy được, lập tức bỏ đi. Nhớ lại lời Diệp Hồng, trong lòng chán nản, lại lo lắng. Tôi muốn kiếm được nhiều tiền, báo đáp lại cô ấy, nhưng lúc đó ngay cả tiền ăn cơm tôi còn không có.

Tôi lang thang trên phố, thấy có người mua lạp xưởng cho chó, cảm thấy cuộc đời của mình thật bi ai, còn không bằng một con chó! Hơn nữa người kia cũng thật đáng trách, ngay cả con người còn không có mà ăn, vậy mà đem cho chó! Tôi thấy ông ta ăn mặc cũng đường hoàng, nên theo về nhà!”

“Anh kể chi tiết tình tiết vụ án, không cần lan man những chuyện không cần thiết!” Khúc Mịch biết người hắn nhắc đến chính là ba của Dĩ Nhu.

“Lâu như vậy, ai còn nhớ rõ?” Nhìn vẻ mặt của hắn hình như hắn không nhớ thật, “Tôi chỉ biết đó là lần đầu tiên tôi giết người. Thật ra rất đơn giản. Tôi theo dõi ông ta đến trước cửa, thuận tay vớ được chiếc búa sắt nên vung loạn xạ. Trong phòng ngủ có tiếng động, tôi lại vọt vào, thấy người là đánh.

Sau đó, tôi lấy đồ đáng giá và tiền mặt đi. Nhà này cũng giàu có, chỉ đồ trang sức không thôi đã bán được hơn hai chục ngàn, thêm tiền mặt nữa là có hơn ba chục. Có tiền, tôi liền chạy đi tìm Diệp Hồng. Tôi nhớ đồng phục khi đó của cô ấy, tìm được trường thì ở cổng đợi mấy ngày mới gặp.

Tôi bắt gặp cảnh cô ấy bị một nam sinh dây dưa nên chạy qua giúp cô ấy giải vây. Cô ấy không nhận ra tôi, cúi đầu cám ơn xong thì rời đi. Tôi cảm thấy cực kỳ mất mát, không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng mình. Tôi muốn từng giờ từng phút ở bên cô ấy, bảo vệ cô ấy. Vô tình xem TV, tôi biết Thái Lan có rất nhiều ca phẫu thuật đổi giới tính nên tôi đưa ra quyết định mà ngay cả chính bản thân tôi cũng thể tin nổi!”

Nghe thấy hắn kể lại việc sát hại ba mẹ mình một cách nhẹ nhàng như vậy, Dĩ Nhu cảm thấy tức giận. Hắn coi việc giết người bình thản như ăn cơm, hoàn toàn không cân nhắc đến cảm nhận của người nhà nạn nhân. Bởi vì hắn nhất thời tham tiền mà hủy hoại một gia đình hạnh phúc, thay đổi cuộc sống của một con người! Làm sao hắn có thể làm như không có chuyện gì, nhởn nhơ như vậy?

Bốp!

Khúc Mịch đứng dậy, đánh mạnh vào mặt Lục La, mũi hắn lập tức tứa máu.

“Đội trưởng Khúc, đừng vì tên khốn kiếp này mà phạm sai lầm!” Lục Ly vội vàng khuyên giải, “Hắn sẽ chịu sự trừng phạt của pháp luật.”

“Đại diện cho pháp luật chính là người dân, bảo vệ lợi ích cho người bị hại. Tôi đại diện cho người nhà nạn nhân, bảo vệ cho bạn gái của tôi. Không giống nhau!” Khúc Mịch không hề kiêng nể lại đưa tay đấm một cú.

Lục La đột nhiên bị Khúc Mịch đánh, ngoại trừ đau thì hắn còn ngạc nhiên đến ngây người. Tại sao cảnh sát dám tùy tiện đánh phạm nhân? Lục La trước đây là côn đồ tôm tép, ra ra vào vào đồn công an, tiếp xúc với cảnh sát nhiều lần. Lần đầu còn sợ hãi, về sau còn biết nói vài câu chọc cười. Hắn hiểu kỹ thuật phá án của cảnh sát: đầu tiên là gạ hỏi, rồi đến hăm dọa, cuối cùng không có bằng chứng vẫn phải thả người.

Lúc vừa bị bắt vào đây, hắn đúng là vẫn nghĩ như vậy. Không ngờ đến Khúc Mịch có chứng cứ rõ ràng, hắn không thể thắng nổi! Vì không muốn liên lụy Diệp Hồng, nên hắn đành phải khai nhận.

Điều càng làm hắn bất ngờ đó chính là Khúc Mịch ra tay đánh hắn, còn rất mạnh tay. Cú đấm vừa rồi trúng ngay xương, hắn đau muốn chảy nước mắt. Máu mũi nhỏ tỏng tỏng trên bàn, trông thấy giật mình.

Hắn vừa tính đứng dậy, thì cú đấm thứ hai nối tiếp, đánh vào hàm trên của hắn. Tránh cũng không được, hắn chỉ cảm giác xương hàm muốn vỡ vụn, miệng đầy mùi máu tanh.

“Ụa!” Hắn phun ra một ngụm máu, còn rơi ra hai chiếc răng.

“Sao anh dám đánh người? Tôi muốn tố cáo anh, tố cáo anh không thể làm cảnh sát, tố cáo cho anh vào tù!” Lục La sớm đã không còn là chàng thanh niên chán nản, nghèo hèn như trước, hắn biết giá trị của bản thân mình đã tăng hơn rất nhiều. Tuy những tài sản đó đều không hẳn thuộc về hắn, nhưng thuộc về Kim Phẩm Nguyên và đứa con trong bụng Diệp Hồng thì cũng coi như là của hắn!

Thấy hắn lớn lối như vậy, Lục Ly âm thầm lắc đầu ngao ngán, lui về sau một bước, không ngăn cản Khúc Mịch nữa. Tên nhãi này giết người nhiều như vậy, đến tận bây giờ không có nửa điểm hối cải, đánh là đáng đời!

Quả nhiên, Khúc Mịch không quan tâm đến hắn, liên tục ra đòn, đánh cho hắn không còn sức đánh trả, mặt mũi bầm dập.

Mọi người lần đầu tiên chứng kiến Khúc Mịch động thủ, tất cả đều xúm lại xem. Cú đấm thẳng, cú móc, hay cú đánh liên hoàn… nhìn thế là viết là người luyện võ!

Không ai dám tiến lên ngăn cản, Dĩ Nhu sợ anh đánh chết người, “Bỏ đi, đừng để làm bẩn tay anh!”

Nghe Dĩ Nhu nói anh mới dừng tay, lấy một tờ khăn ượt lau tay, khôi phục dáng vẻ hờ hững.

“Anh … Tôi … Tôi muốn nghiệm thương…” Chỉ mở miệng thôi cũng khiến cả mặt Lục La đau nhức, không chỉ ra được đau ở đâu.

“Nghiệm thương?” Khúc Mịch hừ lạnh một tiếng, đặt nắm đấm lên bàn, “Đánh lén cảnh sát là tôi lớn, biết không?”

Đánh lén cảnh sát? Hắn lơ ngơ.

Hắn lại thấy Khúc Mịch chỉ vào mu bàn tay của anh, chỉ vết bầm nhàn nhạt: “Vết thương đây!”

--- Đệt!!! Rõ ràng không có đạo lý, đó là do anh đánh hắn nên mới trầy da chứ! Nhìn mặt hắn đầy vết bầm đi, anh lại dám nói hắn đánh lén? Không biết ngại sao???

--- Tôi không biết xấu hổ đó, anh làm được gì?

Khúc Mịch nhàn nhã gõ gõ mặt bàn, quét mắt nhìn mọi người: “Ai thấy tôi đánh hắn?”

“Không thấy!” Trăm miệng một lời!

“Ai thấy hắn đánh cảnh sát?”

“Đều trông thấy!” Trăm miệng một lời!

--- Mẹ nó, đây không phải nói dối không chớp mắt sao? Cảnh sát không biết xấu hổ ư? Máu lưu manh Lục La trỗi dậy, cảm thấy thế giới này không còn đạo lý!

“Chúng mày… A a a a, tại sao cảnh sát không đạo lý như thế chứ” Lục La khóc không ra nước mắt, cmn đau quá! Hắn không sợ chết, chỉ sợ gặp vạ!

“Đạo lý? Thời điểm anh giết người có nói đạo lý với người bị hại không?” Lục Ly hét lên, “Tên nhãi này không chỉ có đánh cảnh sát, mà còn chống đối cảnh sát. Chỉ tội chống đối không thôi cũng có thể bắn chết tại chỗ! Nhưng chúng tôi không phải là kẻ giết người, sẽ không phạm tội cố ý giết người.”

Lục La biết Lục Ly đang hù hắn, hắn không tin cảnh sát vô duyên vô cớ nổ súng. Giết người cũng phải có tố chất tâm lý, không phải ai cũng làm được.

“Có điều …” Lục Ly vừa chuyển đề tài, vừa rút súng đặt lên bàn, “Trong quá trình thẩm tra, anh có ý đồ chạy trốn, còn tập cảnh. Trong lúc đuổi bắt chúng tôi làm bị thương cánh tay hay chân gì đó của anh vẫn trong phạm vi bình thường. Không biết khi viên đạn này xuyên thấu xương có cảm giác thế nào nhỉ? Có đau đến mức ngất đi không?”

Giết người đều có điểm đầu điểm cuối! Từ lần đầu tiên giết người, hắn luôn tâm niệm dù gì hắn cũng chẳng thoát khỏi tội tử hình, chi bằng chết ngay cho xong để không bị dằn vặt!

Nghĩ đến đây, hắn thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị, đột nhiên cầm lấy súng trên bàn.

“Tao dù sao cũng chỉ chết một lần, kéo thêm một người đi theo cũng đáng!” Hắn dí súng chỉ vào đầu Khúc Mịch, thần sắc dữ tợn.

“Anh muốn làm gì?” Dĩ Nhu hoàn toàn biến sắc, muốn tiến lên.

“Không được nhúc nhích!” Hắn chĩa súng vào ngay đúng huyệt thái dương của Khúc Mịch, “Ai động đậy là tao nổ súng ngay, giết nó xong thì tao cũng tự sát!”

Dĩ Nhu sợ không dám nhúc nhích, mấy người còn lại cũng không dám thở mạnh.

“Vừa rồi mày dám đánh tao? Mày là đội trưởng đội hình sự liền cho quyền áp bức người khác? Mày có tin tao bắn chân bắn tay mày, rồi cho một phát tiễn mày về tây thiên?” Hắn tựa như mất đi lý trí, ánh mắt đầy vẻ điên cuồng.

Đúng lúc này đi kích thích hắn chính là hành vi ngu xuẩn nhất!

“Không tin!” Khúc Mịch coi thường, anh vẫn duy trì tư thế ngồi của mình, không hề chớp mắt.

“Ông mày …”

“Câm miệng đi!” Dĩ Nhu hét lên, thấy Lục La trợn mắt nhìn cô, cô vội giải thích: “Là tôi nói Khúc Mịch, không phải nói anh. Anh phải bình tĩnh, đừng nóng giận! Anh có yêu cầu gì cứ lên tiếng, chúng tôi nhất định sẽ thỏa mãn, chỉ cần anh đừng hại người.”Bộ dạng cô căng thẳng thật sự, cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể, chỉ sợ lại khiến hắn tức điên.

“Mày không cần dọa tao! Đây là Cục cảnh sát, cho dù tao có cố gắng chạy đi thì bọn mày cũng lật tung thế giới này để bắt tao. Sống chết cũng như con chuột băng đường thôi, chi bằng làm hẳn một trận kinh thiên động địa. Tao giết lắm người như thế cũng đủ rồi. Có trách chỉ chắc thằng cảnh sát này khinh người quá đáng!” Lục La trợn tròn mắt.

Dĩ Nhu sợ Khúc Mịch lại nói thêm điều gì kích thích hắn, vội vàng nháy mắt ra hiệu với anh.

Tuy nhiên có lẽ cô quên mất Khúc Mịch là ai… Anh sẽ nhìn sắc mặt của người khác mà hành động sao?!! Bớt giỡn đi!

“Nhìn dáng vẻ của anh thế này có vẻ tôi đánh chưa đủ mạnh. Anh nói chuyện vẫn nhanh nhẹn lắm, không đau ư?”

“Chết đi thằng cảnh sát!” Lục La hoàn toàn bị chọc giận, tròng mắt đỏ au như máu, “Mày cho rằng tao không dám giết người!”

“Khoan đã hẵng nổ súng!” Khúc Mịch đột nhiên nói lớn khiến Lục La ngẩn ra.

Anh nhìn Dĩ Nhu, “Trước tình hình này, em có thể cho tôi một thân phận hay không? Là chết vì bạn bè bình thường, hay chết vì bạn gái? Hửm?”

Trường hợp khẩn cấp như vậy mà anh vẫn còn tâm tình này? Dĩ Nhu vừa lo vừa tức, mắng: “Bây giờ em muốn cùng anh kết hôn thì thế nào? Anh chết rồi thì em lại như bao người bình thường khác, phải tìm đối tượng mới.”

“Rõ ràng rồi, chết có thể nhắm mắt!” Giọng Khúc Mịch nghiêm túc, “Tuy nhiên mong em nói thật lòng một lần, bằng không tôi thành ma cũng không bỏ qua em!”

Này… tỏ tình cũng tỏ tình rồi, hôn cũng hôn rồi, dĩ nhiên là bạn trai. Dĩ Nhu gật đầu, Khúc Mịch thấy vậy hai mắt anh sáng rỡ, đầy ý cười.

“Ngu ngốc!” Lục La mắng.

“Thật ra…”

“Mày nói nhiều quá, xuống dưới kể với Diêm Vương đi.” Lục La cắt ngang lời Khúc Mịch, dùng sức bóp cò súng.

“Khúc Mịch!” Dĩ Nhu hét lên, theo bản năng chạy đến ôm lấy Khúc Mịch.

Quái lạ, sao không nghe thấy tiếng súng? Dĩ Nhu ngẩng đầu nhìn gương mặt phóng to của Khúc Mịch trước mắt.

Ngay đúng lúc này, anh nhìn cô bằng cặp mắt vô tội, “Anh vừa rồi định nói ‘Thật ra, súng không có đạn! Nhưng mà…”

Không có đạn! Dĩ Nhu ngớ người, một lát sau mới phát hiện mình đang nằm nhoài lên người Khúc Mịch. Cô vừa tức vừa giận, đứng bật dậy chạy nhanh ra ngoài.

Lục Ly cười thầm, đúng là đội trưởng Khúc có tiềm năng diễn nam vai chính trong mấy phim thần tượng. Trình độ của Khúc Mịch ngay cả anh ta cũng bị gạt. Thế nhưng, tình hình vừa rồi là thế nào đây? Vậy là đội trưởng Khúc đã có được thân phận là bạn trai chính thức rồi ư?!!!

“Nghỉ ngơi một chút, lát nữa tái thẩm.” Khúc Mịch để lại những lời này rồi quay người đuổi theo Dĩ Nhu.

Lục La cầm khẩu súng trong tay, sững người, tình huống gì thế này? Đây là thẩm tra hay tán gái?

“Hiện tại trên khẩu súng có vân tay của anh. Đồng nghiệp chúng tôi có thể chứng minh anh đánh cảnh sát, đoạt súng có ý định giết người. Đánh người, vẫn còn quá nhẹ!” Lục Ly dặn dò mọi người phải đeo găng tay, đoạt lại khẩu súng của hắn, lưu lại làm bằng chứng.

Mẹ nó! Đây là đâu? Những người này là ai? Lục La cạn lời, hắn bị chơi xấu rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK