Mục lục
Nữ pháp y mau nhảy vào trong bát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 136 KẾ HAY CỦA ÔNG KHÚC

Bà Khúc và Dĩ Nhu từ trên lầu xuống, trông thấy hai ba con tai kề tai, đang thầm thì to nhỏ, trong bếp loạn cào cào, đâu đâu cũng có rác.

“Nói con làm cá thôi chứ mẹ không ngờ con lại phá hư luôn cái bếp của mẹ.” Bà Khúc đuổi hai người ra ngoài, rồi quay sang nói Dĩ Nhu ra phòng khách ngồi xem tivi.

“Con làm cơm quen rồi, con có thể giúp bác một tay.” Dĩ Nhu nở nụ cười, “Một người làm rất chán. Nếu bác chê tay chân con long ngóng thì bác cho con ở đây trò chuyện với bác cũng được ạ!”

“Thật là đứa trẻ ngoan!” Bà Khúc phá lên cười.

Dĩ Nhu bắt tay vào làm con cá đang dở dang, tay nghề nấu nướng của cô rất khá, cầm dao xoạt qua xoạt lại một hồi đã lóc được hết xương.

“Thật giỏi, sao con làm được vậy?” Bà Khúc cực kỳ kinh ngạc.

Bà và chồng suốt ngày ăn ngoài, trong nhà có người giúp việc nên cũng chẳng phải vào bếp. Có một lần tình cờ bà phải nấu ăn, khi ấy cảm giác như mình đạt được thành tựu rất lớn, chồng bà và con trai dĩ nhiên là khen ngon.

Bây giờ tận mắt chứng kiến Dĩ Nhu lóc xương cá một cách điệu nghệ, cắt thành từng miếng nhỏ đều tăm tắp, bà rất ngạc nhiên: “Đầu bếp chuyên nghiệp cũng chỉ làm được đến mức này thôi!”

“Một người ăn cơm bên ngoài cũng kỳ, cứ ăn lây lất qua ngày cũng không phải là cách hay nên con đi học nấu ăn. Tuy nhiên con chỉ nấu được mấy món ăn gia đình, hơn nữa chỉ nấu theo cảm giác nên có thể không được chuẩn lắm.” Dĩ Nhu không cho rằng mình giỏi nên nghe bà Khúc mở miệng khen, cô cũng ngại ngùng.

Bà Khúc nhìn tài nghệ nấu nướng thuần thục của Dĩ Nhu, vừa nhanh nhẹn lại gọn gàng nên bà cũng không thể mó tay vào được. Vốn dĩ tính một mình bà làm thì bây giờ biến thành người đứng quan sát.

Nửa tiếng sau, bà Khúc dọn cơm, múc canh sườn ra tô, còn Dĩ Nhu đang làm món đậu hũ sốt. Dầu điều đun trên dầu nóng cho ra màu đỏ, phi thêm gừng, tỏi, quế … hương thơm ngập tràn gian bếp.

“Thơm quá, bây giờ làm gì nữa đây?” Bà Khúc hỏi.

Dĩ Nhu trút đậu vào chảo, bỏ thêm chút nước ấm, ninh với lửa nhỏ. Cô nhanh nhẹn đem đầu cá, mình cá thả vào nồi khác, xào khoảng năm phút, rồi đổ nước nóng ngập cá, nêm chút muối cho vừa ăn. Để lửa lớn mười phút thì bỏ những gia vị đã xào bên trên cho vào nồi. Khi canh sôi được tầm hai ba phút đổ đậu vào, món ăn hoàn tất.

Bà Khúc không nhịn được thèm, lấy đũa gắp một miếng, “Cay, thơm, vừa miệng!” Bà suýt xoa khen ngon, gương mặt tràn ý cười.

Tay nghề nấu nướng tốt thế này bà đúng là có lộc ăn!

Thấy bà Khúc thích thú, Dĩ Nhu cũng vui lây, lại nhanh tay xào thêm hai món rau. Một canh, hair au xào nhanh chóng cho lên mâm, hai ba con Khúc Mịch ngửi mùi thơm cũng cảm giác bụng sôi ùng ục.

“Thơm quá!” Ông Khúc ngồi xuống, “Một bàn đủ sắc đỏ vàng, nhìn thôi đã thèm, không biết mùi vị thế nào đây!”

“Dĩ nhiên là ngon, còn ngon hơn bếp trưởng trong khách sạn năm sao!” Khúc Mịch đâu chỉ ăn qua một lần, nên chỉ cần ngửi mùi là biết món ăn do Dĩ Nhu làm, anh khen hết lời.

Ông Khúc liếc con trai mình một cái, tuy rằng phải dồn hết sức theo đuổi vợ nhưng đâu thể như chân chó. Sao ông cảm giác con trai mình bỗng chốc trở nên đần độn thế này.

“Đừng nói quá như vậy, chỉ ăn tàm tạm thôi!” Dĩ Nhu đem cơm lên, “Mời bác trai nếm thử xem vừa miệng không ạ. Bác gái nói bác thích ăn thanh đạm một chút nên con giảm liều lượng.”

“Vừa miệng, vừa miệng. Món này cháu xào thế nào mà vẫn còn giữ được màu xanh của rau nhưng từng cọng cải vẫn thấm đều vị, rất ngon!” Ba Khúc lại nếm thử món khác, ông muốn khen nhiều hơn nhưng liếc thấy vợ bên cạnh lại dằn xuống.

Mỗi ngày khi thấy vợ phấn khởi xuống bếp là lần đó coi như ông và con trai phải chịu trận. Tuy ông chẳng có yêu cầu nhiều về thức ăn nhưng ngon hay không cũng có thể phân định được. Có điều … thấy vợ bận bận bịu bịu cả buổi thì chỉ còn cách khen ngon.

Được ông Khúc khen ngợi, Dĩ Nhu ngượng đỏ mặt, chỉ là vài món đơn giản nhưng được khen nức nở như vậy, cảm giác này cô chưa từng nhận được. Thì ra chỉ cần trong cuộc sống có sự quan tâm thì ngay cả một bữa cơm thông thường cũng là một niềm hạnh phúc.

Trong lòng Dĩ Nhu đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót … giá như ba mẹ còn sống.

“Nào mau ngồi xuống ăn cơm thôi!” Bà Khúc kéo tay Dĩ Nhu ngồi xuống, gắp cho cô một đũa, ông Khúc cũng gắp cho cô một đũa.

“Mời con đến nhà ăn cơm lại bắt con phải làm. Nào ăn nhiều một chút!”

Khúc Mịch không lên tiếng, chọn món Dĩ Nhu thích ăn gắp cho cô hai đũa.

Nháy mắt chén cơm của cô đầy thức ăn, nhưng thật sự khiến Dĩ Nhu cảm thấy ấm áp.

“Dạ con tự gắp là được rồi ạ!” Trước đây Dĩ Nhu chỉ ăn cơm một mình, sau khi Khúc Mịch xuất hiện cô mới quen việc trên bàn ăn ngoài mình ra còn một người khác. Như hôm nay, một nhà ngồi quanh mâm cơm, cô không thể không nghĩ ngợi …. Nếu như ba mẹ còn sống.

Suy nghĩ này một lần nữa lại ập đến, viền mắt cô cay cay, cô cúi gằm đầu ăn cơm, nước mắt theo hạt cơm nuốt ngược vào trong.

Khúc Mịch thấy rõ và hiểu trong lòng cô đang suy nghĩ việc gì, vẻ mặt anh đong đầy sự cảm thông. Nhìn nét mặt của con trai bà Khúc cũng biết con trai mình đang nghĩ gì, thầm nghĩ: Tên nhóc này đối với ba mẹ thì lãnh đạm, cả ngày mặt lúc nào cũng lạnh như tiền. Vậy mà với Dĩ Nhu thì lại tỉ mỉ, người ta cau mày, vừa giơ tay hay chớp mắt đều nhìn thấu. Bởi vậy người xưa có câu ba mẹ không bằng vợ, xem ra tâm trí con trai bà đều đã đặt hết lên người Dĩ Nhu.

“Cơm nước xong cả nhà mình đi xem phim!” Ông Khúc đề nghị, “Vừa rồi ba có đặt vé qua mạng rồi!”

Xem phim, cả bốn người? Dĩ Nhu sửng sốt vài giây rồi khẽ gật đầu. Người trong nhà ngồi quây quần ăn cơm, rồi cùng nhau đi xem phim tình cảm, quả là một sự lựa chọn tuyệt vời.

Thế nhưng ông bà Khúc không đi được, bọn họ có việc đột xuất; hơn nữa đây không hề là phim tình cảm mà là phim kinh dị.

“Nếu em sợ có thể nắm tay tôi!” Trong rạp chiếu phim tối om om, màn ảnh xuất hiện những hình ảnh rùng rợn, Khúc Mịch hạ giọng nói.

Sợ? Cái này có đáng sợ gì chứ? Không phải tất cả đều là giả à? Dĩ Nhu nhìn quen máu me, cũng theo chủ nghĩa vô thần nên khi xem những cảnh tượng âm u khủng khiếp, cộng với nền nhạc quỷ dị, cô chẳng hề có cảm xúc gì hết.

“Á …. Thật dọa chết người ta!” Một cô gái bên cạnh kêu lên một tiếng, nắm cánh tay cậu bạn trai không buông.

Có quá đáng như vậy không? Dĩ Nhu khẽ nhíu mày, trên màn ảnh cánh tay trắng toát đang duỗi ra.

“Dựa trên góc độ khoa học, và dùng con mắt chuyên nghiệp của tôi quan sát thì cánh tay đó không giống tay người, chỉ là mô hình thôi.” Dĩ Nhu tỉnh táo giải thích.

Khúc Mịch cũng không thích mấy loại phim kinh dị kiểu này, bây giờ thấy phản ứng của Dĩ Nhu như vậy anh lại càng phản cảm: Mấy hiệu ứng rẻ tiền thì chỉ được đến thế này thôi!

“Trời ơi …. Khiếp quá!” Bên cạnh lại có tiếng cô gái hét toáng lên.

Khúc Mịch quay đầu nhìn, cô gái đang nấp trong lồng ngực bạn trai, “Quỷ Ảnh chết chưa? Chưa chết em không mở mắt ra đâu!”

Khúc Mịch nghiêng sang nhìn Dĩ Nhu, cô đang lắc đầu phản đối, “Quỷ không phải không có hình dáng gì ư? Hơn nữa dạng phim kinh dị trong nước không được phép có ma quỷ thật nếu không bên Cục văn hóa sẽ không cho thông qua. Chắc chắn cuối cùng chính là do ảo tưởng bị phân liệt hoặc bị thôi miên.”

Tuy rằng Khúc Mịch cũng đồng ý với ý kiến đó nhưng tại sao cô không giống với những cô gái khác, giả bộ sợ một chút không được sao?

Toàn bộ rạp phim chắc chỉ có mình Dĩ Nhu là duy trì bình tĩnh suốt từ đầu đến cuối. Thường ngày khi thấy cô dùng thái độ chăm chú và nghiêm túc đối mặt với thi thể, Khúc Mịch luôn cảm thấy cô rất có sức hút; nhưng, bây giờ nhìn lại anh có cảm giác cô không hề có tình cảm, là một người phụ nữ lạnh lùng.

Quả nhiên Dĩ Nhu nói không sai, kinh hãi đến vậy nhưng cuối cùng cũng chẳng có ma quỷ gì hết, là nhân vật chính mắc chứng tâm thần phân liệt.

Xem phim kinh dị không tác dụng với Dĩ Nhu, cô không phải là một cô gái bình thường.

Hết phim hai người rời khỏi tạp chiếu bóng, Khúc Mịch trông thấy gần đó có một quán café nên rủ Dĩ Nhu cùng vào trong. Mỗi ngày Dĩ Nhu đều uống café, đặc biệt là phải có một tách vào mỗi sáng, cả ngày sẽ phấn chấn và hăng say công tác.

Bước vào quán café Dĩ Nhu khẽ cau mày, ở đây không gian mờ ảo, phát những khúc nhạc êm dịu, trong đại sảnh không có nhiều không gian chung mà đa số được thiết kế tách biệt từng khu. Cho dù là không gian chung cũng được thiết kế ở góc, bên cạnh có những chậu cây lớn che chắn, không thấy rõ người ngồi ở bàn đang làm gì.

Quán café nên thiết kế sáng sủa, sạch sẽ không phải ư? Thiết kế kiểu này sao có khác? Tuy nhiên khi cô nhìn kỹ lại, nơi đây rất đông khác, hầu hết các bàn đều đầy khách, có một đôi tình nhân đang ôm nhau đi lên lầu trên.

“Chúng ta ngồi ở đây đi!” Dĩ Nhu kiếm mãi mới ra một chỗ ngồi tương đối sáng, vị trí này đối diện cửa chính, chỉ cần bước vào quán là trông thấy.

Hai người ngồi xuống gọi café.

“Hôm nay muốn cảm ơn anh và hai bác đã mời tôi đến dùng cơm, hôm nào thuận tiện tôi cũng muốn mời hai bác đến chơi nhà.” Dĩ Nhu cười cười, trong đầu liền nhớ đến khuôn mặt hiền từ của ba mẹ Khúc Mịch.

“Tôi phải cảm ơn em mới đúng!” Khúc Mịch đáp lời, “Ba mẹ đã lâu chưa được vui như thế. Sự xuất hiện của em khiến cả nhà ai nấy đều phấn chấn, tôi thấy bọn họ còn thích em hơn cả tôi.”

Chỗ ngồi ở đây thiết kế rất sát, hơn nữa Khúc Mịch lại to cao nên khoảnh cách càng thu hẹp. Anh chỉ cần nghiêng người một chút cũng có thể cảm nhận được hơi thở của Dĩ Nhu. Anh ngửi thấy hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ cô, còn đậm hơn khi ở rạp chiếu phim.

Dĩ Nhu vừa tính lên tiếng chợt thấy Khúc Mịch giơ tay lên nói: “Khoan đã!”

Anh đưa tay chạm vào gò má Dĩ Nhu, đưa ngón cái lau nhẹ trên viền môi cô, “Dính café!” Rồi lau tay vào giấy.

Dĩ Nhu cảm giác đôi môi mình tê rần, tựa như bị điện giật, thân thể cứng đờ không thể nhúc nhích. Cô chưa từng trải qua cảm giác như thế bao giờ, nhưng dưới góc độ khoa học mà nói, đây gọi là – sản sinh tĩnh điện!

Khúc Mịch thấy nét mặt cô có vẻ là lạ, âm thầm cười trộm, xem ra chiêu cuối cùng của ba anh cũng có chút tác dụng. Không biết nếu như anh đọc được ý nghĩ trong đầu Dĩ Nhu liệu có thổ huyết mà ngất đi không!

Rạp chiếu phim nằm trong khu thương mại gần nhà Khúc Mịch, nên hai người đi bộ qua đó, bây giờ uống xong café, cả hai lại bách bộ về nhà Khúc Mịch lấy xe.

Khi Dĩ Nhu ngồi vững vàng trên ghế phụ lái thì đột nhiên Khúc Mịch nghiêng thân người về phía cô, cánh tay vòng qua vai cô, cúi đầu xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK