CHƯƠNG 144 NỤ HÔN ĐẦU
Mọi người ồn ào rời khỏi karaoke, người này dìu người kia. Khúc Mịch uống nhiều nhưng sắc mặt không đổi, còn Dương Thâm nôn lên nôn xuống.
“Tôi và Dương Thâm về đây, hai người tự lo được chứ?” Khang Chỉ Kỳ nhìn Dĩ Nhu đang dựa hẳn vào người Khúc Mịch, cô ta lên tiếng hỏi.
Khúc Mịch không trả lời, vẫn đưa tay ôm eo Dĩ Nhu, đưa cô tiến lên phía trước, bắt chiếc taxi, nhẹ nhàng đặt cô vào trong rồi mình cũng ngồi vào.
“Bác tài, khách sạn XX, cám ơn!” Dĩ Nhu mơ màng nói với tài xế, cô vẫn nhớ địa chỉ khách sạn mình đã đặt. Nói xong cô lệch đầu, dựa hẳn vào Khúc Mịch, bất tỉnh nhân sự.
Chờ đến khi xe dừng, cô bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, mở túi xách, lục lọi trong túi một lúc, rồi chìa tay về phía trước: “Bác tài, gửi bác tiền, cảm ơn!”
Khúc Mịch nhìn chăm chăm thẻ khách sạn trên tay cô, lắc đầu bất lực. Anh vội vàng thanh toán tiền, rồi dìu cô xuống xe. Vừa đi vừa đỡ cô nên bước rất khó, cô lại đi giày cao gót, Khúc Mịch đành xoay eo, cõng cả người cô lên vai.
“Cho tôi một phòng, cho vị khách này đang ở phòng ZZZ một ly nước ấm mật ong.” Khúc Mịch không quan tâm đến người khác nghĩ thế nào, cứ ôm Dĩ Nhu từ đại sảnh đến quầy tiếp tân, không có chút nào khó chịu.
Anh cầm thẻ phòng, đưa Dĩ Nhu vào thang máy, ra khỏi thang, phòng Dĩ Nhu ngay góc quẹo. Đến trước cửa, Dĩ Nhu khẽ la lên: “Thả tôi xuống, thả tôi xuống. Khốn kiếp!”
Khốn kiếp! Sao cô dám gào lên như thế chứ! Khúc Mịch vỗ mạnh vào mông cô một cái, không ngờ cô hét lên oai oái. Cùng lúc đó, dòng chất lỏng nong nóng từ trên vai Khúc Mịch chảy xuống, mùi tanh nồng tản mát.
Sắc mặt Khúc Mịch tái xanh, anh mở cửa phòng, đi ngay vào phòng tắm, thả Dĩ Nhu vào bồn, còn anh cởi nhanh áo khoác, ném vào thùng rác.
Bên ngoài có người gõ cửa, là người phục vụ mang nước mật ong đến rồi. Khúc Mịch thấy đó là một người phụ nữ trung niên nên nhờ bà ta giúp Dĩ Nhu tắm sơ, thay quần áo sạch.
Khúc Mịch cho tiền boa luôn hào phòng do vậy bà ta vui vẻ nhận lời.
Chỉ chốc lát sau Dĩ Nhu từ trong phòng tắm đi ra, tuy còn hơi say nhưng vẫn có thể đứng vững, cô ngồi co người trên sofa, đầu hơi choáng.
“Này … uống cái này đi!” Khúc Mịch đưa ly nước mật ong qua.
Cô khẽ nhíu mi nhận lấy, nếm thử một miếng, ngọt ngọt, uống một hơi cạn sạch.
“Ngủ một giấc đi, có chuyện gì thì gọi cho tôi!” Khúc Mịch thấy cô tỉnh hơn rồi liền đứng dậy, chuẩn bị ra về.
“Khoan đã!” Cô đột nhiên gọi anh, “Không phải anh đã nói tan tiệc là tính sổ sao?”
“Em xác định mình không say? Tôi cũng không muốn cầm thẻ phòng của em, lại còn phải trả tiền taxi.”
Gương mặt Dĩ Nhu ngơ ngác, hiển nhiên quên hết những chuyện trên xe.
“Tính càng sớm càng tốt, không phải anh mắng tôi ích kỷ à, không phải muốn nhanh nhanh chóng chóng đi khuất mắt tôi ư? Không chỉ món nợ ngày hôm nay, mà còn ân tình trước đó của anh, hôm nay tính rõ ràng đi, anh tùy ý định giá.”
“Ha ha ha!” Khúc Mịch không nhịn được bật cười, ngồi xuống đối diện Dĩ Nhu, “Được rồi! Hôm nay chúng ta tính sổ!”
Dĩ Nhu trợn tròn mắt, trông có vẻ hung dữ hơn ngày thường.
“Ngày hôm nay nắm tay ba lần, ôm ba lần, gửi anh một ngàn, không cần thối lại.” Cô mở ví lấy ra đồng một ngàn.
“Vừa rồi em đã ói hết ra áo của tôi, không mặc được nữa, tôi phải vứt cái áo khoác đó vào trong thùng rác.”
“Được rồi! Thêm một ngàn nữa, được chưa?” Dĩ Nhu lại rút ra một tờ.
Ánh mắt Khúc Mịch tràn ý cười, “Món nợ trước đây thì sao? Hình như em hết tiền rồi!” Đối diện với Dĩ Nhu đang chếch choáng men say, anh cố tình muốn trêu cô một chút. So với người phụ nữ gương mặt lạnh lùng, đồng phục nghiêm chỉnh, thận trọng, nghiêm túc trong công việc thì bây giờ mới là một Tăng Dĩ Nhu vui tươi và sống động, sức hấp dẫn càng lúc càng nhiều.
“Tôi có thẻ!” Dĩ Nhu rút hai tấm thẻ ngân hàng ra, đặt mạnh lên bàn, “Hôm nay chúng ta tính toán rõ ràng đi, tôi không muốn nợ ai, nhất là anh!”
“Ồ? Tại sao không muốn nợ tôi?” Khúc Mịch cực kỳ hứng thú.
“Vì …” Vì nợ anh không giống với người bình thường, “Đừng đi quá xa đề tài, chúng ta đang thanh toán.”
“Được rồi. Chúng ta bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt.” Khúc Mịch nhàn nhã, bắt chéo hai chân, “Vốn dĩ tôi đâu muốn làm đội trưởng đội hình sự gì gì đó đâu; vì trông thấy gương mặt em, tôi mới đồng ý. Bắt giữ tội phạm, giảm thiểu tỉ lệ phạm tội, khiến người dân được sống trong an lành. Tuy rằng không phải hoàn toàn công lao của tôi nhưng cũng chiếm 50%, cái này tính thế nào?”
Thế quái nào việc này cũng liên quan đến cô? Anh có thể không đồng ý mà, lúc trước theo Lục Ly cô chỉ là người đi ké, cũng chẳng khóc lóc van xin anh. Hơn nữa bảo vệ trị an, bắt tội phạm không phải là chức trách của cảnh sát nhân dân à … Sao lại biến thành nợ ân tình thế này?
“Nhìn bộ dạng của em lúc này có vẻ như không đồng ý. Thôi … đổi sang em nói đi!”
Dĩ Nhu ngẫm nghĩ một lúc: “Mời tôi ăn cơm, mua quần áo cho tôi, mua laptop, đổi các đồ nội thất, giúp tôi trang trí nhà. Còn trị liệu tâm lý cho tôi, giúp tôi tìm ra được người sát hại ba mẹ mình. Mỗi khi tôi cần anh, anh đều xuất hiện đúng lúc. Cho dù là trùng hợp đi chăng nữa tôi vẫn rất cảm kích.”
Nói đến đây vẻ mặt của cô nghiêm túc hơn hẳn.
“Nhiều năm trôi qua, tôi lúc nào cũng một mình một ngựa, quen đóng kín bản thân mình. Tôi hiểu được tình trạng của mình không bình thường nhưng tôi chẳng còn cách nào khác. Khi còn ở Canada, tôi đã đổi rất nhiều bác sĩ tâm lý, nhưng không ai có thể trị được bệnh cho tôi.
Có nhiều lúc, tôi còn nghĩ dại, đợi đến khi tìm được hung thủ giết ba mẹ mình, tôi cũng sẽ đi theo bọn họ. Thế giới này với tôi mà nói quá cô độc và hiu quạnh! Sống là một loại dày vò, đặc biệt là mỗi khi đêm về, ác mộng không ngừng bủa vây từ ngày này sang ngày khác khiến tôi tuyệt vọng.
Tôi thật lòng cảm kích anh, cảm ơn anh đã kéo tôi ra, giúp tôi thoát khỏi những cơn ác mộng, để tôi có thể tự do hít thở không khí mát mẻ khi đêm đến. Tán gia bại sản cũng chẳng trả hết món nợ ân tình này của anh. Nói theo kiểu người xưa thì tôi nợ anh, chỉ mong kiếp sau làm trâu làm ngựa trả nợ.
Những câu nói này luôn tồn tại trong lòng tôi, tôi không biết nên nói ra những điều này khi nào, phải nói như thế nào để có thể biểu đạt được tâm ý của tôi. Thời gian dài sống khép kín đã làm tôi mất đi năng lực giao tiếp với người ngoài, không biết cách nào để biểu lộ tấm lòng của mình.
Mọi người đều nói say làm cho người ta can đảm hơn, lời này quả không sai. Mặc dù là say nhưng không phải tùy tiện nói ra. Vì vậy, xin anh đừng nghĩ là lời người say, mà là lời thật lòng của tôi.”
“Chính vì lẽ đó …” Đáy mắt Khúc Mịch chất chứa nhiều cảm xúc, tia sáng phát ra tựa như muốn thiêu đốt mọi thứ, “Em nói mấy lời này, tôi có thể lý giải là --- Cám ơn!”
Cô gật đầu, tiếp lời: “Lúc bị bệnh tôi có rất nhiều nguyện vọng: được xem phim một mình, một mình đi dạo dưới ánh trăng, một mình du lịch đến một thành phố xa lạ, một đất nước xa lạ, một mình … Và khi khỏi bệnh rồi, dĩ nhiên tôi sẽ hoàn thành những tâm nguyện ấy.
Tuy nhiên tôi chợt phát hiện, cuộc sống độc thân không phong phú như tôi tưởng tượng. Một mình ăn cơm, chẳng muốn bày vẽ nhiều; một người xem phim, lại nhận được ánh mắt thương hại của những người xung quanh; một mình đi du lịch, lại lo lạc đường, trên đường lỡ như gặp phải bất trắc; thậm chí ngủ một mình, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, cảm giác cô độc vẫn hoàn cô độc …”
“Vì lẽ đó …” Khúc Mịch nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, tựa như muốn chìm đắm hoàn toàn vào cặp mắt ấy, “Những lời này của em, tôi có thể lý giải là --- Em tiếp nhận!”
Cô nghe Khúc Mịch nói không lập tức trả lời ngay mà im lặng một lúc.
Một lát sau, cô mới trịnh trọng cất lời, “Tôi thừa nhận, cuộc sống có anh đã trở nên quen thuộc. Khi anh nói muốn rời xa khỏi cuộc sống của tôi, tôi nhanh chóng nhận ra bản thân cực kỳ không thoải mái. Đến khi tỉnh táo tôi dùng lý trí phân tích, sự khó chịu ấy bao gồm cả không nỡ, không buông xuống được, và có chút gì đó hoảng sợ.”
“Vì lẽ đó …” Khúc Mịch đột ngột đứng dậy, đi tới đi lui trước mặt Dĩ Nhu, ngữ điệu e dè, “Những lời này, tôi có thể lý giải là --- Tỏ tình?”
Anh không dám khẳng định chắc chắn như mấy lần trước.
Cô lại im lặng, sự im lặng này quả thực muốn lấy mạng Khúc Mịch. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm giác thời gian trôi qua quá chậm, tựa như mình đang đặt trên vỉ nướng chờ than thiêu đốt.
“Ừm!” Dĩ Nhu rốt cục cũng gật đầu, “Nhưng mà …”
Đúng là muốn giết Khúc Mịch mà, một chữ ‘ừm’ đưa anh lên mây xanh, tiếp theo một chữ ‘nhưng’ lại như ném anh xuống địa ngục.
“Nhưng mà tôi không hề hối hận khi từ chối anh!” Giọng Dĩ Nhu nghiêm túc, “Tôi chưa yêu bao giờ, nên không biết yêu là thế nào. Tôi không dám xác định tình cảm tôi có đúng là tình yêu hay chỉ đơn thuần chỉ cảm kích với sự giúp đỡ của anh, sản sinh ý nghĩ ỷ lại và quen thuộc. Nếu như là vế sau, thì thật sự quá bất công với anh, tôi không muốn mình lại ích kỷ thêm lần nữa!”
Phụ nữ quả nhiên là động vật thù dai nhất. Khúc Mịch lần đầu tiên hối hận vì mình quá độc miệng.
Anh tiến một bước dài đến trước mặt Dĩ Nhu, ở góc độ từ trên cao nhìn xuống không thể quan sát hết, anh vội kéo cánh tay cô, kéo cô đứng dậy khỏi sofa.
Dĩ Nhu còn đang mơ mơ hồ hồ nên lảo đảo, ngã vào lồng ngực của anh.
“Nghe này!” Thanh âm bá đạo khiến Dĩ Nhu không dám giãy dụa, “Tôi là người chưa từng thất bại, chỉ đối với em, tôi liên tiếp gặp thất bại. Tôi dùng hết thủ đoạn với em, cố gắng đào mọi ngóc ngách trong em, nhưng cuối cùng vẫn bị từ chối. Tôi rất giận.
Tôi đã từng nghĩ em là người phụ nữ không đáng để tôi quan tâm; nhưng ….. cho dù tôi có dặn bản thân mình bao nhiêu đi chăng nữa, tôi vẫn không thể từ bỏ được mà yêu em! Tôi đã nói sẽ biến mất khỏi cuộc sống của em, là người dưng.
Thế nhưng khi đi công tác, tôi hận không thể cắn lưỡi, giận mình tại sao khi nói câu đó không chừa cho mình một đường lui. Tôi nghĩ hoài, nghĩ mãi, rốt cục lại quay trở về, ở nơi thành phố không có em, tôi không thể thở được.
Vì vậy, mặc kệ em thích hay là do thói quen, tôi đều đồng ý ở bên cạnh em!
Tôi vốn kiên định với suy nghĩ như thế, nghĩ trong đầu khi nào gặp nhau cho dù em lạnh nhạt cỡ nào, tôi nhất định sẽ không bỏ đi. Tôi không ngờ, em lại có thể nói được những lời này khiến tôi vừa mừng vừa sợ.
Do vậy, em đừng mong có thể đuổi được tôi. Em nợ tôi, dùng tiền không thể nào giải quyết được, em bồi thường cho tôi đi!” Nói xong anh cúi đầu, chuẩn xác ngậm lấy đôi môi Dĩ Nhu.
Mùi bạc hà, mùi rượu, mùi thơm cơ thể, tất cả mọi mùi hương hòa quyện vào nhau khiến anh muốn ngừng cũng không được. Anh như biến thành chú cún nhỏ, thèm nhỏ dãi cục xương này, hưng phấn đến mức không biết giải quyết đoạn xương nào trước.
Trên thực tế, chú cún con này chưa từng được gặm xương làm sao có thể biết được nên ra tay từ đầu. Anh cắn một hồi, lại chuyển sang liếm, liếm hình như vẫn không thể thỏa mãn anh lại mút vào.
Lần đầu tiên anh một lòng chuyên tâm nghiên cứu khúc xương này. Đợi cho đến khi người trong lồng ngực anh xịu xuống, anh mới chú ý hai mắt Dĩ Nhu nhắm nghiền, sắc mặt rất xấu, hình như đã bất tỉnh.
Trời ạ, lần đầu tiên hôn con gái lại làm đến mức con người ta ngất xỉu.
Thật ra, đúng là do anh ngậm chặt miệng Dĩ Nhu khiến cô khó thở. Thêm vào đó Dĩ Nhu đang say, đầu óc choáng váng, cộng thêm tinh thần kích động nên cô dễ dàng ngất đi.
Quá mất mặt, trên đời này hôn đến ngất chắc chỉ có hai người bọn họ. Khúc Mịch nếm được mùi vị thất bại, lần đầu tiên một người đầy kiến thức uyên bác như anh lại như một đứa trẻ chẳng biết điều gì.
Ngày hôm nay với Khúc Mịch mà nói là ngày vô cùng trọng đại, không chỉ là ngày nhận được nụ hôn đầu tiên, mà còn cảm nhận được nhiều thứ lần đầu tiên nhất.
Anh ôm Dĩ Nhu lên giường, bấm vào nhân trung để cô tỉnh lại.
“Em cảm thấy thế nào rồi?”
“Mệt quá!” Dĩ Nhu cau mày, mắt không dám nhìn thẳng vào mặt anh, hai má nóng bừng bừng.
Thật là mất mặt, được hôn có một cái cũng ngất xỉu? Cô nào phải thiếu nữ mười bảy mười tám đâu chứ, cần gì phải sốt sắng đến thế? Hôn cũng đâu chết được, lo gì cơ chứ!
“Em uống nước đi!” Khúc Mịch đưa ly nước đến.
“Vâng!” Cô nhận lấy, uống một ngụm, bầu không khí trở nên ám muội.
“Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh ở sát bên cạnh.” Khúc Mịch quan sát khuôn mặt cô đỏ bừng, trong lòng bỗng chốc sung sướng.
Ngày tháng còn dài, không nên ép cô ấy quá!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK