Mục lục
Nữ pháp y mau nhảy vào trong bát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi thẩm vấn Sử Phượng Yến, ra khỏi nhà họ Kim, Khúc Mịch hỏi mọi người có thấy gì lạ không?

Ba người liếc mắt nhìn nhau, Lưu Tuấn lên tiếng trước, “Lời khai của Sử Phượng Yến và Kim Hâm rất giống nhau, nghe qua thì không sao, nhưng nếu ngẫm lại một chút sẽ cảm giác được có điều bất thường.”

“Lạ ở chỗ nào?”Khúc Mịch cố ý hỏi.

“Sử Phượng Yến là người yêu tiền như mạng, lúc đó chi phí ăn uống, kể cả nuôi con trai Kim Hâm đều dùng tiền của bà ta, điều này khiến bà ta rất tức giận. Tiền mua vé số là Kim Hâm bỏ, trúng được giải đặc biệt thì bị Lý Đại Niên cướp mất. Dựa vào cá tính của bà ta cùng với việc mê tiền mà lại không đuổi theo, không báo cảnh sát, điều này hình như không hợp lý cho lắm.”

“Ừ, cậu suy đoán rất có lý.” Lục Ly tán đồng gật đầu một cái, “Chả trách đội trưởng Khúc coi trọng cậu nhóc, quả nhiên có bản lãnh.”

“Em còn cảm thấy thái độ của Kim Hâm với Sử Phượng Yến cũng có vấn đề, hình như là có hơi e dè. Em nghĩ phải chăng Kim Hâm làm chuyện xấu gì đó bị bà ta nắm thóp nên phải nhượng bộ. Một người phụ nữ không thể sinh con, không đẹp, lại còn đanh đá chua ngoa, đi đâu cũng gây phiền cho ông ta thì vì hà cớ gì ông ta phải trước sau như một.

Giả thiết, chính Kim Hâm giết Lý Đại Niên, hay là Kim Hâm trốn thuế, hối lộ quan viên, hoặc giả như Kim Hâm lợi dụng công ty để rửa tiền, làm trái pháp luật, … Thế nhưng, dù thế nào chăng nữa chắc chắn ông ta làm chuyện xấu và Sử Phượng Yến nắm trong tay những chứng cứ này.” Lưu Tuấn được khen, nên đắc ý, tiếp tục suy đoán.

“Cậu không thích hợp làm cảnh sát hình sự, làm nhà văn đi!” Khúc Mịch lạnh lùng lên tiếng, Lưu Tuấn không dám hó hé. Khúc Mịch nói tiếp: “Tuy nhiên, hiện thực lúc nào cũng đặc sắc hơn nhiều so với tiểu thuyết! Những suy đoán của cậu đều có khả năng, chỉ là … chúng ta cần có chứng cứ!”

“Đội trưởng Khúc, căn cứ vào lời khai của Sử Phượng Yến, có thể khẳng định tình cảm giữa Kim Chí Thành và Diệp Hồng không tốt. Tôi muốn lấy lời khai của Diệp Hồng, có lẽ sẽ có thêm manh mối mới.” Mạnh Triết đề nghị, “Hơn nữa, tôi nghi ngờ Kim Chí Thành không bị tự kỉ, mà mắc căn bệnh nghiêng về thần kinh nhiều hơn. Tôi đã hỏi qua Cố Thành, trung tâm chữa bệnh ở Toronto không chỉ chữa người mắc chứng tự kỉ, trầm cảm, mà còn nghiên cứu các loại bệnh liên quan đến tâm lý và thần kinh khác nữa.

Tôi cũng có đọc qua bệnh án của Kim Chí Thành, số thuốc để ổn định thần kinh mà Kim Chí Thành đang uống trên cơ bản không phải là thuốc trị bệnh tự kỉ. Trong khi đó thần kinh và tâm lý của anh ta không phải bẩm sinh, mà là sau này mới bị. Tuy nhiên Kim Hâm lại nói Kim Chí Thành mắc chứng tự kỉ bẩm sinh, tại sao ông ta lại phải giấu giếm chuyện này? Tôi thấy chắc chắn phải có nguyên nhân.”

Khúc Mịch nghe xong trầm tư một chút, “Cậu tìm hàng xóm cũ của nhà họ Kim điều tra thử xem bọn họ có biết chuyện về Kim Chí Thành không.”

Mạnh Triết gật đầu, lập tức xuống xe, đón taxi về khu phố cổ.

Nơi ở cũ của Kim Hâm đã bị phá bỏ, phần lớn hàng xóm cũ đã dọn đi, muốn tìm thông tin bọn họ có chút khó khăn. Cũng may khi Mạnh Triết tìm đến ban quản lý tiểu khu, họ vẫn còn giữ cẩn thận các hồsơ từ mười lăm năm về trước. Trong đó ghi rõ thông tin liên lạc, địa chỉ hàng xóm của Kim Hâm. Căn cứ vào những ghi chép này, Mạnh Triết yêu cầu công an địa phương trợ giúp, mau chóng đã tra được phương thức liên lạc của bọn họ hiện tại.

“Năm đó bác ở sát cạnh nhà Kim Hâm, bác biết những chuyện gì về nhà ông ấy?” Có một hộ chỉ ở ngay gần đấy, Mạnh Triết đỡ phải mất công đi xa một chuyến.

“Kim Hâm? Chính là đại phú hào Kim Hâm?” Vương Trường Thắng hơn sáu mươi tuổi, giọng vẫn còn khỏe, ông ta vừa hút tẩu thuốc vừa nói oang oang: “Người ta nói ‘Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây’ (1), tôi toàn thấy người ta được gặp may, còn tôi ở đây đợi suốt một đời.”

“Anh Vương à, người ta thời điểm gặp xui xẻo thì chúng ta vẫn sống tốt. Nghĩ như vậy sẽ thoải mái hơn, cuộc đời này chỉ cần được sống an nhiên là tốt rồi.” Một ông lão nhỏ tuổi hơn một chút lên tiếng cảm khái.

“Lão Lưu, ông đúng là người có ăn học, nói chuyện lúc nào cũng có lý lẽ, khiến người nghe thấy thoải mái hơn.” Vương Trường Thắng cười sang sảng, “Đời này tôi không phát tài nhưng cũng chẳng gặp tai bay vạ gió, cả đời bình an. Tôi thỏa mãn. Đồng chí cảnh sát, người già chũng ta cứ hay thích nói luyên thuyên, cậu đừng để ý.”

“Nghe các bác nói chuyện như vậy thì hình như nhà của ông Kim Hâm đã từng gặp phải cảnh ‘tai bay vạ gió’?” Mạnh Triết nhạy cảm nắm bắt được ngay điểm khả nghi trong câu chuyện của họ.

Vương Trường Thắng gật đầu “Con người ta sống cả đời cũng chỉ mong con mình có tiền đồ, mà con trai Kim Hâm vừa sinh ra đã mắc bệnh. Kim Hâm mang con trai chạy chữa cả một năm, mất không ít tiền, hình như cũng không chữa được, vợ Kim Hâm cũng vì chuyện này mới nhảy sông tự tử.”

“Con trai Kim Hâm rốt cuộc là bị bệnh gì?”

“Không biết bệnh gì, nhưng từ khi vợ mang thai, hình như ông ta cũng bắt đầu sợ người ta nói ra nói vào, ai hỏi gì cũng im im không nói.” Vương Trường Thắng lắc đầu “Kim Hâm hay bài bạc, tôi thì không thích khoản này nên gần như không qua lại với ông ta.”

“Vợ Kim Hâm vì sinh đứa con bệnh tật nên khóc lóc suốt ngày, có lần treo cổ tự vẫn trong nhà, may mà tôi nghe được tiếng động lạ chạy sang nên mới kịp thời cứu được bà ấy. Lúc đó bà ấy vẫn khóc, còn trách tôi đi xen vào việc của người khác. Bà ấy than thở con trai mình bị bệnh đều tại bà ấy lúc mang thai uống phải thứ cấm kị.” Lão Lưu rất ấn tượng chuyện này.

“Bà ấy uống gì lúc mang thai?”

“Hình như là “Chuyển thai hoàn”(2).” Lão Lưu nhớ lại: “Kim Hâm trọng nam khinh nữ, khi vợ ông ta mang thai, ông ta luôn nói là chỉ muốn có con trai. Để biết xem đứa trẻ trong bụng là con trai hay con gái, ông ta đưa vợ đi kiểm tra khắp nơi, Trung y, Tây y đủ cả. Mấy tháng đầu, ông ta vô cùng phiền muộn, sau đó tâm trạng lại trở nên rất tốt, ai cũng nhìn ra được. Ông ta nói mình chắc chắn sẽ có con trai, mời rất nhiều người đến nhà ăn mừng trước.”

“Chính miệng Kim Hâm và vợ ông ta nói ra chuyện uống ‘Chuyển thai hoàn’?”

“Không, chỉ là mọi người đồn nhau. Đứa trẻ đó hình như sinh non, vợ Kim Hâm sinh trên đường đưa đến bệnh viện. Trạm y tế địa phương không giúp được, chuyển thẳng đến bệnh viện trung ương Sau đó chúng tôi mới biết đứa trẻ vừa sinh ra đã có bệnh.”

Vương Trường Thắng bổ sung: “Kim Hâm thấy con trai như vậy, lại càng không muốn làm việc, suốt ngày chỉ có bài bạc, gia đình vốn dĩ khá giả thì càng ngày càng khó khăn. Vợ ông ta tự sát hai, ba lần mới chết. Đáng thương nhất là đứa trẻ có phải bà mẹ kế chẳng đâu vào đâu, từ sáng đến tối đều phải chịu đòn roi, còn chẳng bằng con chó con mèo trong nhà.”

Mạnh Triết nghe đến đây thì ngẩn người, vội vàng hỏi: “Mèo chó thế nào? Ông có thể nói rõ hơn được không?”

“Là vầy, vợ sau của Kim Hâm có nuôi một con chó, mụ ta rất cưng nó. Có một lần, Kim Chí Thành ăn trộm lạp xưởng của chó, liền bị bà ấy đánh cho một trận.”

“Kim Hâm mặc kệ con trai mình bị đánh sao?”

“Kim Hâm có nhìn thấy đâu mà cản, ông ta cả ngày bài bạc, mấy ngày liền không về cũng là chuyện bình thường. Vợ sau của ông ta khét tiếng cả một vùng, làm sao ông ta không nghe chuyện mụ ta. Nhưng Kim Hâm chẳng kiếm ra tiền, sống dựa vào mụ ta kiếm tiền nuôi gia đình, nên chuyện mụ ta lớn lối cũng dễ hiểu.

Kim Chí Thành cũng không kể lể với ba mình vì tình cảm hai cha con cũng không tốt lắm. Còn chúng tôi thật ra đều là mạnh ai nấy sống, chuyện riêng của nhà người ta có muốn cũng không thể quản được. Chỉ có Kim Chí Thành là đáng thương, địa vị của thằng bé còn không bằng một con chó nhà.” Vương Trường Thắng vừa nói vừa lắc đầu.

“Con chó kia sau đó thế nào?” Mạnh Triết đột nhiên hỏi một câu kì quái.

“Chó?” Vương Trường Thắng cùng lão Lưu hai người trố mắt nhìn nhau, chốc lát mới đáp: “Có lẽ là chết già, cũng có thể đã cho người khác.”

Thấy họ có vẻ không biết gì đến chuyện sau này của con chó kia, có lẽ giống như họ nói, số mạng của nó cũng như những con chó khác, không có gì đặc biệt.

“Các bác cảm thấy chuyện Kim Hâm trúng số thế nào?” Mạnh Triết lại hỏi.

“Bao nhiêu năm nay tin này vẫn là tin nóng nhất ở tiểu khu chúng tôi.” Lão Lưu cười trả lời, “Giải thưởng năm mươi ngàn so với thời điểm này cũng không phải là nhỏ, hơn nữa Kim Hâm lại còn dùng số tiền kia làm vốn, nâng giá trị của nó lên cả trăm lần. Mấy dự án cải tạo khu căn hộ đều là công ty họ đảm trách. Tôi cũng từng gặp bố con nhà Kim Chí Thành, đúng là có tiền có khác. Bây giờ y học phát triển, trong nước không chữa khỏi thì ra nước ngoài kiểu gì cũng sẽ hết bệnh thôi.”

“Tiểu khu này xây dựng từ khi nào ạ?”

“Được bảy năm rồi.”

Nói cách khác, trước thời điểm Kim Chí Thành kết hôn với Diệp Hồng, bệnh tình của anh ta đã có chuyển biến tốt hơn hoặc đã có qua chữa trị, có thể sống bình thường như bao người.

“Thời điểm Kim Chí Thành phát bệnh thì như thế nào?”

“Cứ la hét toáng cả lên, không đến gần ai, cũng không cho ai đến gần.” Lão Lưu đáp, “Nhưng thằng bé sợ Sử Phượng Yến, nhìn mụ ta cầm gậy liền như con mèo nhỏ trốn đi.”

Mạnh Triết càng nghe càng thấy bực, biểu hiện như vậy rõ ràng không phải chứng bệnh tự kỉ. Anh ta lại hỏi thêm vài câu nhưng không có chi tiết nào hữu dụng. Nhất là đêm mười năm trước, ngoại trừ mười năm trước, còn lại không ai biết gì chuyện gì đã xảy ra.

“Hai bác nhớ ra chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, tôi mở điện thoại 24/24.”Mạnh Triết ghi lại số điện thoại cho họ.

Vừa ra khỏi tiểu khu, Mạnh Triết vội vàng gọi cho Cố Thành, nhờ Cố Thành tra một chút chuyện thuốc “Chuyển thai hoàn” hai mươi lăm năm trước, càng kĩ càng tốt.

Không đợi Mạnh Triết về đội, Cố Thành đã có kết quả.

Chuyển thai hoàn là một phương thuốc do một thầy thuốc bất lương phát minh, trong thuốc chứa rất nhiều kích thích tố. Hắn còn dám tuyên bố, người phụ nữ có thai chỉ cần dùng một lần, đứa con trong bụng có thể thay đổi giới tính, còn có thể thành đứa bé trai.

Lúc đó cũng không ít người tin tưởng hắn, sau đợt đó, có không ít trẻ được sinh ra với giới tính không rõ ràng, có đứa có bộ phận sinh dục của cả hai giới, bắt buộc phải làm phẫu thuật.

Những người phẫn nộ liền đệ đơn kiện tên lang băm đó, hắn bị xử phạt tù ba mươi năm, mấy năm trước được thả ra trước thời hạn vì có biểu hiện tốt.

Mạnh Triết nghe xong thì rất ngạc nhiên, không loại trừ khả năng Kim Chí Thành có bộ phận sinh dục khác người, nhưng mà anh ta đã kết hôn sinh con, làm sao có thể giải thích được chuyện này đây?

Chắc hẳn Kim Hâm đã bỏ tiền cho con trai đi giải phẫu, để cho hắn có cuộc sống như người bình thường.

(1)Dựa theo điển tích của Trung Hoa xưa, sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây, thì sau 30 năm, nó đổi thành hướng Đông. Điều này nói sự đời luôn thay đổi.

(2)Theo Tân Hoa Xã (Trung Quốc, số ra ngày 12/07/2012) tại tỉnh Hà Nam (Trung Quốc) lưu hành một loại thuốc có tên là “Chuyển Thai Hoàn”, được quảng cáo là có thể sinh con trai theo ý muốn. Theo phóng sự điều tra do Đài truyền hình trung ương Trung Quốc thực hiện cho thấy thuốc có thể gây bất thường trong quá trình phát triển bộ phận sinh dục của trẻ sơ sinh.

Một bà mẹ dùng thuốc Chuyển thai hoàn ở TP Mã Điện (tỉnh Hà Nam) đã đưa con trai mới sinh đến khám tại bệnh viện tỉnh. Trưởng khoa di truyền học của Bệnh viện Liêu Thế Tú cho biết bề ngoài em bé là bé trai nhưng kết quả kiểm tra nhiễm sắc thể lại cho thấy đó là bé gái và Chuyển thai hoàn chính là nguyên nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK