Mục lục
Nữ pháp y mau nhảy vào trong bát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dĩ Nhu nằm trên giường nửa tỉnh nửa mê, cô có thể nghe giọng của Khúc Mịch một cách rõ ràng, nhưng trước mắt cô là khung cảnh mười lăm năm về trước.

Cô như đang đứng trước tivi, còn trên màn hình đang chiếu lại hình ảnh quen thuộc.

Một cô bé cột tóc hai sừng, mặc chiếc váy công chúa màu trắng thật đẹp, chạy từ phòng ăn sang phòng ngủ.

Cô đi theo sau cô bé, nhìn cô bé cười ha ha, mở tủ quần áo chui vào.

Một lát sau, mẹ đẩy cửa, “Bảo bối …. Con đâu rồi? Mẹ đi tìm con nha!”

Dĩ Nhu nhìn mẹ mình đang giả bộ tìm kiếm: vén màn cửa, rồi nhìn dưới gầm giường …

Đột nhiên tròng mắt cô cay cay.

Cô muốn lên tiếng gọi mẹ, muốn nói cho mẹ biết lát nữa sẽ có người xấu xông tới, muốn nói ba mẹ mau trốn đi. Thế nhưng cô không phát ra được bất cứ âm thanh nào, cô như người vô hình, chỉ có thể nghe, chỉ có thể nhìn nhưng chẳng làm được gì.

Đột nhiên phòng khách vang lên một âm thanh kỳ quái, mẹ gọi tên ba …

Chưa kịp chờ cô đi ra, cửa đột nhiên bật mở, một người đàn ông thân hình cao lớn, tay trái cầm chùy sắt, phía trên còn dính máu.

Dĩ Nhu lập tức nghẹn họng, muốn trốn tránh theo bản năng, nhưng cơ thể cô cứng đờ, không thể động đậy, mí mắt cũng không thể khống chế.

Đúng lúc này, bên tai truyền đến giọng nói ôn nhu của Khúc Mịch: “Dĩ Nhu, đừng sợ, em đã quyết định đối mặt!”

Đúng … về nhà cũ thôi miên, tìm kiếm chân tướng là do cô quyết định, cô không thể lùi bước. Lần này nhất quyết phải nhìn cho rõ tướng mạo của hung thủ, phải báo thù cho ba mẹ!

Nghĩ đến đây, mọi hoảng sợ trong lòng cô bị quét sạch sành sanh. Cô không muốn chạy trốn hay nhắm mắt, cô muốn mở to mắt nhìn rõ người đàn ông xấu xa trước mặt.

Tuy nhiên, tầm mắt của cô chỉ có thể nhìn từ đầu gối người đàn ông trở xuống, thấy rõ hắn mặt chiếc quần vải màu xanh lam, một đôi giày thể thao màu đen, quần và giày có dính vết máu.

Dĩ Nhu muốn ngẩng đầu nhưng không thể nào ngóc đầu lên nổi. Cô cảm giác chiều cao của mình bị rút ngắn, tầm nhìn hạn chế.

Bỗng chốc cô biến thành cô bé kia đang trốn trong tủ quần áo. Cửa tủ là dạng lá sách, dĩ nhiên tầm mắt cô bị chặn đi phần nào.

Cô thấy người đàn ông đó xông về phía mẹ mình, vung chùy sắt lên, bên tai phát ra những tiếng xì xì, máu tươi tung tóe.

Dĩ Nhu thấy mẹ hét lên một tiếng rồi nằm trên sàn, đầu hướng về phía tủ quần áo, cô nhìn rõ hai mắt mẹ trợn tròn. Cặp mắt ấy chứa đầy lo âu và không đành lòng, trong nháy mắt khi mẹ ngã xuống, Dĩ Nhu khẳng định mẹ đang lo lắng an toàn của cô!

“A~~~~” Dĩ Nhu mất khống chế, hét lên, dùng hết sức, nhưng không thể phát ra âm thanh, muốn mở tủ quần áo, nhưng cánh cửa nặng ngàn cân.

Mẹ ngã trên vũng máu, chỉ cách cô một tấm ván gỗ nhưng … khóc, cô cũng không khóc được! Dĩ Nhu bị cảm xúc này dằn vặt, muốn phát điên, tinh thần bỗng chốc suy sụp.

“Dĩ Nhu! Bình tĩnh một chút!” Thanh âm Khúc Mịch vang lên, “Bây giờ em đang trong đoạn hồi ức, không thể nào thay đổi được chuyện đã qua. Tuy nhiên, em có thể khống chế được hướng đi của tương lai. Hít một hơi thật sâu, quan sát tình hình trước mắt một cách tường tận, lưu ý từng chi tiết nhỏ nhất. Kể lại cho tôi toàn bộ mọi thứ em trông thấy, không được để sót!”

“Tay … tay trái … chùy sắt, máu tươi…”

Nghe Dĩ Nhu đề cập đến tay trái, hàng lông mày Khúc Mịch vô thức nhíu chặt. Hung thủ quả nhiên là người thuận tay trái, nhưng nếu chỉ là như vậy thì đâu đến nỗi tiềm thức Dĩ Nhu chọn lãng quên chứ.

“Em còn trông thấy gì nữa? Nói cho tôi.” Thanh âm của anh như mệnh lệnh mang theo một loại độc dược cực lớn.

Dĩ Nhu nhắm nghiền hai mắt, nhãn cầu bên trong đảo quanh, hàng mi khẽ run rẩy.

“Chó, chó cắn bị thương tay trái, đập chết …”

Thì ra trong quá trình gây án hung thủ bị chó cắn trọng thương. Chẳng trách hắn lại tàn độc với đám chó mèo ấy.

Căn cứ hiện trường ghi chép lúc đó, hung thủ ra tay tàn nhẫn với thi thể của chó mèo. Có lẽ là do bị con chó tập kích trong lần này, nên nội tâm hắn ghi thù với chúng.

“Em có thể nhìn thấy dáng vẻ hung thủ không?” Anh luôn xem chừng phản ứng của Dĩ Nhu, nếu phát hiện tình huống bất lợi anh sẽ lập tức cắt ngang quá trình thôi miên, “Em đến gần nhìn cho rõ một chút!”

Lông mày Dĩ Nhu nhíu chặt, lần thứ hai vẻ mặt nôn nóng, lo sợ xuất hiện.

Tâm trạng Khúc Mịch lập tức căng thẳng, được một lúc thấy Dĩ Nhu lắc lắc đầu, không nghẹn ngào hay gào thét, bấy giờ anh mới thả lỏng được một chút.

“Dĩ Nhu, em từ từ bước khỏi tủ quần áo, đi ra … Tôi biết nhất định em sẽ làm được!” Khúc Mịch chậm rãi lên tiếng, “Duỗi tay ra, đẩy nhẹ cửa tủ. Được … Em làm rất tốt. Đứng lên, bước ra ngoài, đến trước mặt hung thủ, nhìn thật kỹ tướng mạo của hắn! Nói cho tôi biết, em thấy gì?”

Cau chặt mi, Dĩ Nhu lắc lắc đầu: “Là bóng lưng, không trông thấy …”

Khúc Mịch hơi thất vọng. Anh cho rằng nhất định năm đó Dĩ Nhu đã chứng kiến đặc thù nào đó của hung thủ, từ đó mới cản trở tâm lý của cô như vậy. Và trong cuộc sống hiện tại, nếu bắt gặp điểm tương đồng, cô cũng sẽ hoảng sợ. Tuy rằng sự sợ hãi này không có lực sát thương lớn, nhưng cũng ảnh hưởng đến giao tiếp của cô, khiến cô mắc chứng cản trở giao tiếp.

Thời gian tiến hành thôi miên không được quá dài, Khúc Mịch vừa tính để cô tỉnh lại, đột nhiên nghe cô nói tiếp: “Nốt ruồi, nốt ruồi son, rất lớn, lớn bằng hạt đậu, góc nghiêng ở cổ tay trái.”

Đây là đặc điểm hết sức rõ ràng, Khúc Mịch bỗng chốc cảm thấy phấn chấn.

“Được! Em làm tốt lắm!” Anh dịu dàng, “Bây giờ tôi đếm một hai ba, sau đó, em mở mắt ra. Một, hai, ba … Mở mắt!”

Anh vừa dứt lời, Dĩ Nhu cũng mở bừng mắt.

“Tôi nhớ ra rồi, nhớ ra hết rồi!” Cô nhớ từng chi tiết nhỏ nhất trong ngày cha mẹ mình bị sát hại, ký ức suốt mười lăm năm trời rốt cục cũng tìm lại được.

Tuy rằng thống khổ nhưng hoàn chỉnh.

Lặp lại nguyên tình cảnh ba mẹ ngộ hại đối với người nào cũng là một sự đả kích rất lớn, huống gì là người đã từng chân thực trải qua.

Khúc Mịch sợ cô mất kiểm soát, vội vàng khuyên nhủ: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, em vừa hồi phục, cần phải nghỉ ngơi thật nhiều.”

“Anh không cần khuyên tôi, sự đau khổ này cả đời này tôi không thể nào quên. Tuy nhiên, tôi phải tiếp tục vui sống để ba mẹ ở trên trời linh thiêng an lòng.” Đôi mắt cô vẫn còn ngấn lệ, “Anh biết không, khi mẹ tôi ngã xuống nền đất, vẫn đưa mắt nhìn về phía tủ áo tôi đang trốn. Ánh mắt ấy chỉ muốn nói ‘Đừng đi ra, đừng phát ra tiếng động! Nhất định phải sống, nhất định phải vui vẻ và bình an sống tiếp!’.

Mười lăm năm trước tôi không thể hiểu được ánh mắt ấy, chỉ có cảm giác thật đáng sợ. Bây giờ nhớ lại, tôi mới thấu hiểu được ánh mắt ấy của mẹ. Tôi nghĩ, nếu như lúc ấy bà còn sức phản kháng, bà nhất định sẽ bảo vệ, không để tôi phải chịu thương tổn. Có thể trước khi chết mẹ đã cố gắng van xin khiến ông trời cảm động, khiến cho tên hung thủ không phát hiện ra còn đứa bé trốn trong tủ áo, tận mắt chứng kiến quá trình án phát, tránh được một kiếp.

À! Đúng rồi, tôi trông thấy hung thủ thuận tay trái, mu bàn tay của hắn bị chó cắn rách một miếng thịt, ra rất nhiều máu, hình như trong hồ sơ không đề cập đến thì phải? Còn một điểm rất quan trọng chính là chếch bên cổ tay trái của hung thủ có một nốt ruồi son, to như hạt đậu tương. Không biết những manh mối này có trợ giúp cho việc phá án không … Tôi chỉ trông thấy những thứ này!” Ngữ điệu Dĩ Nhu đầy tiếc nuối.

“Những đầu mối này rất quan trọng, có trợ giúp rất lớn trong việc tìm ra hung thủ.” Khúc Mịch không muốn Dĩ Nhu lưu lại ở căn nhà cũ này quá lâu, để cô không phải ‘tức cảnh sinh tình’. Anh nói muốn đến đội hình sự gấp nên đưa cô rời khỏi đó.

“Đợi đến khi bắt được hung thủ, em nên bán căn nhà này đi, dù sao cũng không ai ở!” Khúc Mịch kiến nghị.

Dĩ Nhu thở dài, “Đúng! Tôi chỉ còn một mình chú, nhưng chú đã định cư ở Canada. Một mình ở trong căn nhà rộng và vắng vẻ thế này khiến người ta sợ hãi. Trước đây tôi giữ lại căn nhà này chỉ vì vẫn chưa bắt được hung thủ. Đợi đến khi hung thủ sa lưới, căn nhà này cũng nên bán thôi.

Tôi còn nhớ rất rõ khi tôi còn bé, ba mẹ vì tôi đã đặc biệt thiết kế và trang trí. Tất cả mọi việc tưởng chừng như mới ngày hôm qua, như một giấc mơ! Bán đi, tôi cố chấp chờ đợi suốt mười lăm năm trời, rốt cục cũng có thể nói được câu này!”

“Em nghĩ được như vậy là tốt rồi!” Anh hiểu Dĩ Nhu còn kiên cường hơn trong tưởng tượng của anh rất nhiều, anh không cần nhiều lời khuyên răn.

Thật ra đã từng trải qua đả kích lớn như vậy nhưng có thể thản nhiên đối mặt thì không thể không thừa nhận nội tâm Dĩ Nhu rất mạnh mẽ.

Hai người nhanh chóng đến đội hình sự. Khúc Mịch lập tức cho người đi mời lão Quách.

“Ông và Kim Hâm là bạn, ông có biết con trai ông ta có đặc điểm nhận dạng gì không?” Nghe Khúc Mịch nói, hai mắt lão Quách đột nhiên sáng lên.

“Chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì, những người chơi thân với Kim Hâm ngày xưa đều biết. Con trai ông ta từ khi mới sinh đã có một nốt ruồi trên cổ tay. Mọi người đều trêu ông ta không lo mất con, đi đến đâu cũng nhận ra được.”

“Tay nào?” Khúc Mịch truy hỏi.

“Tay trái! Tôi dám khẳng định!” Lão Quách không hề do dự, “Thằng bé đó thuận tay trái, Kim Hâm mắng hoài cũng không sửa được. Sau này khi đi học, giáo viên bắt viết chữ nên mới đổi sang dùng tay phải. Tuy nhiên những công việc thường ngày nó đều dùng tay trái.”

“Nốt ruồi như thế nào ông nhớ không?”

“Nhớ! Là nốt ruồi son trên cổ tay.” Nghe xong câu trả lời này của lão Quách, mọi người khẳng định trăm phần trăm hung thủ là Kim Chí Thành, lập tức xin lệnh truy nã.

Để chắn chắn, Khúc Mịch tìm Diệp Hồng xác định lại lần nữa, nhưng kết quả lại khiến mọi người đều nghi ngờ.

Diệp Hồng khai trên cổ tay Kim Chí Thành không hề có nốt ruồi son; hơn nữa từ xưa đến nay cô chưa từng nghe nói Kim Chí Thành thuận tay trái!

Lẽ nào hung thủ là người khác, hay lão Quách nói dối?

Khúc Mịch tiếp tục dọ hỏi nhân viên trong công ty bất động sản Kim Hâm, bọn họ đều chứng thực không nhìn thấy nốt ruồi son nào trên cổ tay Kim Chí Thành, càng không biết anh ta thuận tay trái.

Sự tình vốn dĩ đã phức tạp thì bây giờ càng lúc càng rối tinh rối mù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK