Mục lục
Nữ pháp y mau nhảy vào trong bát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khúc Mịch áp sát người xuống. Dĩ Nhu dán chặt vào thành ghế, không còn chỗ trốn, chỉ cảm nhận một hương thơm thoang thoảng, dễ ngửi, nghe rõ tiếng Khúc Mịch hít thở, trước mắt cô yết hầu anh đang chuyển động lên xuống.

“Anh … anh muốn làm gì?” Dĩ Nhu cảm thấy toàn thân cứng đờ, hô hấp dồn dập, trong đầu trống rỗng, nói lắp bắp.

Khúc Mịch không trả lời, bàn tay theo cơ thể cô --- đi xuống --- vai, eo … dây an toàn.

Cạch! Một tiếng động vang lên lanh lảnh, thân thể anh cũng rời đi, “Lên xe phải cài dây an toàn. Chứ em nghĩ tôi muốn làm gì?”

Phù!!! Dĩ Nhu thở dài một hơi, cô không biết trả lời thế nào với câu hỏi vừa rồi của Khúc Mịch. Cảm giác của cô lúc ấy rất kỳ lạ, có chút căng thẳng, sợ sệt, nhưng lại có phần vui mừng và hưng phấn. Bản thân cô rốt cục đang chờ mong chuyện gì đây?

“Nghĩ gì vậy?” Khúc Mịch vừa lái xe vừa hỏi.

“À!” Cô ấp úng, “Không có gì, đang nhớ đến chú thôi!”

Thật sự là cô nhớ đến chú nhưng không phải vừa nãy mà là lúc ăn cơm tại nhà Khúc Mịch.

“Chờ vụ án này kết thúc chúng ta đi Canada một chuyến!”

“Ừm!” Dĩ Nhu cũng có ý định này.

Khúc Mịch nhẩm tính, đi và về mất chừng nửa tháng, kỳ nghỉ đông vừa rồi anh chưa lấy phép nên có thể sử dụng vào dịp này.

Dĩ Nhu dĩ nhiên sẽ không tính gộp Khúc Mịch vào chuyến đi này, lại càng không biết được ý nghĩ của anh.

Đưa Dĩ Nhu về dưới lầu, Khúc Mịch tắt máy xe: “Không mời tôi lên uống ly nước sao? Thấy hơi khát!”

Anh đã nói như vậy Dĩ Nhu không thể nào làm như không biết, đành mời anh lên nhà, đun nước, hãm trà, rót cho anh một tách.

Uống cạn tách trà, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sao soi chiếu, “Thêm một tách nữa được không?”

Anh khát thật!

Dĩ Nhu lại rót cho anh thêm tách nữa, nhìn anh mím mím môi, nhấp một ngụm, rồi lại đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ.

Dĩ Nhu liền lên tiếng: “Hôm nay khí trời thật tốt, trăng sáng trong, một đêm thi vị.”

Khúc Mịch khẽ hừ một tiếng, âu sầu uống cạn nước trong tách. Người xưa có câu ‘Nhân bất lưu khách, thiên lưu khách’*, vậy mà hôm nay ông trời cũng không giúp anh, nhìn trời quang thế này khả năng trời sẽ đổ mưa là bằng không!

Anh đứng dậy chào tạm biệt, chậm rì rì xuống lầu, lên xe, đánh một vòng cua, bỗng nhiên anh trông thấy một chiếc xe rất quen chạy vụt qua.

Anh thắng gấp, lái trở về khu nhà Dĩ Nhu.

Dương Thâm bước xuống xe, Khúc Mịch nhìn anh ta từ từ tiến vào trong tòa nhà, bước vào thang máy, thông qua cửa sổ sát sàn ở hành lang, anh trông thấy thang máy dừng ở lầu ba.

Tên này đêm hôm khuya khoắt đến nhà Dĩ Nhu làm gì? Anh bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên căn hộ tại tầng lầu đó, cố gắng nhịn không bước lên đó, rút ra điếu thuốc, châm lửa.

Dương Thâm lên lầu, đứng trước cửa do dự một hồi lâu mới quyết định bấm chuông.

Dĩ Nhu vừa tắm xong, khi nghe tiếng chuông cửa trong lòng cô hơi khó chịu, Khúc Mịch lại quay trở lại ư? Nhà cô ít có người đến, nhất là vào buổi tối.

“Tại sao anh …” Cô mở cửa, trông thấy Dương Thâm thì bao lời định nói nuốt trở vào, “À! Đại sư huynh, sao đến trễ vậy ạ!”

Dương Thâm nhiều lần đến thành phố Nam Giang, có một cô gái rất xinh thường hay đến tìm anh ta, mọi người nói anh ta đang yêu, khoảng thời gian đó Dĩ Nhu không đi làm nên cũng không hỏi được anh ta.

“Tôi gọi cho em, em không nhận máy!” Ngữ điệu Dương Thâm nghiêm túc, “Không tiếp cũng hay, tôi nghĩ phải gặp em mới tốt.”

Chuyện gì lại phải trịnh trọng như thế? Dĩ Nhu vội vàng mời Dương Thâm vào nhà, may còn nước nóng, rót một tách trà cho anh ta. Dĩ Nhu nhìn điện thoại di động, thì ra cô để chế độ im lặng, bên trên hiển thị mấy cuộc gọi lỡ của anh ta.

Anh ta nhận tách trà, cũng không vội nói mà cúi đầu nhấp hai ngụm, mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm Dĩ Nhu: “Tôi … sắp kết hôn, đây là thiệp mời. Mười giờ ngày 6 tháng sau, tại nhà hàng Bác Hải, mời em đến chung vui.”

Dương Thâm vốn nghĩ rất khó mở lời, … nhưng chỉ cần bắt đầu được thì cứ thế mà nói ra theo trình tự thôi.

“Ồ?” Dĩ Nhu ngẩn người, gương mặt kinh ngạc, mới được bao lâu cơ chứ, quá nhanh. Thế nhưng cô rất vui, đại sư huynh đã tìm được người đi cùng anh ta suốt đoạn đường còn lại, đây là hỉ sự!

“Người lớn trong nhà sốt ruột nên ép mãi, sớm muộn cũng phải kết hôn sinh con nên đành theo ý nguyện của bọn họ.” Nét mặt của Dương Thâm không nhìn ra được chút xíu nào là vui mừng, giọng điệu anh ta có gì đó bất cần.

Dĩ Nhu khẽ cau mày, “Đại sư huynh …”

“Dĩ Nhu, em nhất định phải cùng đội trưởng đến uống ly rượu chung vui!” Dương Thâm cắt ngang lời cô, lộ ra nụ cười miễn cưỡng.

“Dạ vâng!” Câu này của Dương Thâm có gì đó không đúng, cả Cục cảnh sát anh ta chỉ mời cô và Khúc Mịch thôi sao?

“Đại sư huynh, em nghe nói chị dâu rất xinh, chị ấy làm gì ạ?” Dĩ Nhu không tiện khuyên nhủ anh ta nên thận trọng trước khi kết hôn, đành phải nói sang chuyện khác.

“Cô ấy làm ở Cục dân chính, hình như phụ trách bên văn thư hay sao ấy!”

Hình như? Quen nhau hai ba tháng mà vợ sắp cưới làm nghề gì cũng không rõ, yêu đương là thế này ư?

“Trong điện thoại anh có ảnh chị ấy không?”

“Không có … À! Có một tấm!” Dương Thâm rút điện thoại, tìm một lúc lâu mới đưa cho Dĩ Nhu.

Dĩ Nhu nhận lấy xem, là một tấm ảnh chụp đang mặc áo cưới, bức ảnh có cả Dương Thâm, ắt hẳn là do nhân viên chụp cho hai người bọn họ.

Phụ nữ khoác trên mình bộ váy cưới luôn là xinh đẹp nhất, ảnh chụp xa, không cận mặt, chỉ nhác thấy ngũ quan của cô ấy rất đẹp. Dương Thâm đứng ở cạnh bên khẽ chau mày.

Không thích chụp sao? Dĩ Nhu lướt điện thoại một cái, phát hiện có một tấm ảnh của cô, mặc trang phục quân đội, tóc cột đuôi ngựa, khuôn mặt ửng hồng.

“Ôi … sao anh có ảnh này?” Dĩ Nhu ngạc nhiêu kêu lên, “Ngay cả em cũng không còn tấm này.”

Đây là đợt huấn luyện quân sự trước khi bước vào giảng đường đại học, mỗi người được chụp một tấm. Sau này cô đổi máy tính, đổi di động nên không biết lạc mất từ khi nào, không ngờ máy Dương Thâm vẫn còn.

“À! Tôi chưa thay điện thoại, cũng không bao giờ xóa ảnh.” Dương Thâm lấy lại điện thoại, cúi đầu.

---- Dương Thâm đúng là người hoài cổ, điện thoại di động dùng từ lúc đi học cho đến tận bây giờ.

“Trễ rồi, anh về đây!” Dương Thâm đứng lên, “À! Bên phía trường của chúng ta đang thiếu giáo viên, hi vọng tôi có thể về đó công tác, trước mắt đã chào hỏi qua. Sau khi chuyển giao toàn bộ công việc trong hai năm thì tôi trở về.”

Về? Trước tiên Dĩ Nhu khẽ ngạc nhiên, nhưng lập tức cảm thấy thoải mái. Vốn dĩ Dương Thâm là giảng viên đại học, vì dựa vào mối quen biết cũ nên mới theo hỗ trợ cho cô. Vụ án kia đã xong từ lâu, cũng đến lúc anh ta phải ra về.

“Đại sư huynh, rất cám ơn anh. Bao nhiêu năm qua anh luôn giúp đỡ tôi, chăm sóc cho tôi!” Dĩ Nhu thật lòng, “Anh đến Nam Giang lâu như vậy, luôn nói sẽ mời anh đến nhà ăn cơm vậy mà vẫn chưa làm được!”

“Tôi hiểu tấm lòng em là được rồi. chúng ta là bạn bè nhiều năm đâu phải chỉ vì bữa cơm này! Nói tóm lại là em nợ tôi, bữa nào thuận tiện thì vẫn phải trả đủ.” Đáy mắt Dương Thâm rốt cục cũng tràn ý cười.

Thành phố Nam Giang và Bắc Hải gần nhau, muốn gặp nhau chẳng có gì khó khăn, nhưng tại sao lúc này trong lòng lại nhiều phiền muộn thế này. Cô nhìn bóng lưng cô đơn của Dương Thâm, cảm giác không dễ chịu trào dâng, cô bước ra phía cửa sổ nhìn xuống.

--- Ủa … sao Khúc Mịch vẫn chưa đi? Dĩ Nhu khẽ cau mày.

Người đang cau mày còn có Khúc Mịch, nếu như Dương Thâm không xuất hiện thì anh đang tính xông lên trên đó nữa kìa.

Hai người đàn ông mặt đối mặt, ánh mắt giao nhau một lúc lâu sau mới mở lời:

“Đội trưởng Khúc, tháng sau tôi kết hôn, thiệp mời đã đưa cho Tiểu Nhu, mời anh đến chung vui!” Dương Thâm bị hạ gục trước tiên, từ xưa đến nay anh ta chưa bao giờ thằng được Khúc Mịch.

Nghe đến đây Khúc Mịch ung dung nở nụ cười, sắc mặt hòa hoãn hơn hẳn.

“Xin đừng chúc mừng!” Dương Thâm thấy nụ cười của Khúc Mịch rất đáng ghét, trong lòng không khỏi kêu gào.

“Vậy thì chúc mừng anh!” Giọng điệu Khúc Mịch cực kỳ muốn ăn đòn.

Dương Thâm cũng không thèm để ý, tiếp lời: “Đội trưởng Khúc, tôi nghĩ chắc đây là lần cuối cùng tôi nói với anh những lời này. Tiểu Nhu là một phụ nữ đơn thuần, cũng không rành thế sự. Về vấn đề tình cảm lại càng không chú ý, nhưng một khi đã chú tâm thì chắc chắn sẽ dốc toàn bộ tấm chân tình.

Vì cô ấy có quá nhiều vết thương nên trong tiềm thức xây lên một bức tường rất cao; nếu anh xông vào đó, kéo cô ấy ra thì đừng bỏ lại cô ấy ở thế giới phức tạp này, sẽ khiến những tổn thương cô ấy gánh chịu càng nặng, thậm chí thương tích đầy mình. Nếu tôi biết anh làm tổn thương cô ấy thì cho dù lấy cả tính mạng này tôi cũng không buông tha.”

“Giáo sư Dương, anh sắp sửa là chồng của người khác rồi!” Khúc Mịch nhắc nhở, “Hiện tại người anh nên quan tâm hẳn là một người phụ nữ khác … Còn Tiểu Nhu, cứ để tôi phụ trách!”

“Đội trưởng Khúc, anh có thể lấy tư cách là một người đàn ông chân chính để đảm bảo không!” Anh ta tiếp lời.

“Tôi yêu Tiểu Nhu, muốn cùng cô ấy sống đến răng long đầu bạc, muốn được bảo vệ cô ấy, yêu thương và chăm sóc cô ấy … Tuy nhiên những việc này thì liên quan gì đến anh? Dựa vào cái gì tôi phải đảm bảo với anh? Anh là gì của Tiểu Nhu?” Khúc Mịch có phần xem thường.

“Tôi …” Anh ta ấp úng, ánh mắt nhìn về hướng về cửa tiểu khu, “Tôi mãi mãi là đại sư huynh của Tiểu Nhu!”

Khúc Mịch nhìn theo tầm mắt của anh ta, liền trông thấy Dĩ Nhu đứng cách đó không xa, sắc mặt không vui vẻ cho lắm.

“Đại sư huynh, tôi có mấy lời muốn nói riêng với đội trưởng Khúc!”

Dương Thâm gật đầu chào tạm biệt, chỉ còn lại Khúc Mịch và Dĩ Nhu.

“Khoảng thời gian vừa qua thật lòng cám ơn đội trưởng Khúc đã chăm sóc cho tôi, tôi cho rằng chúng ta là bạn bè, chỉ giới hạn là bạn bè mà thôi!” Dĩ Nhu nói ngay lập tức.

Vừa rồi cô nghe không sót một từ nào Khúc Mịch nói với Dương Thâm, trong lòng cô dâng một cảm giác mãnh liệt, nhưng tuyệt đối không phải là sự sung sướng tột độ mà chỉ là sự sợ hãi.

Từ xưa đến nay, cô tự xây dựng một pháo đài, an toàn và bình lặng. Bây giờ cô bước ra, cô chỉ muốn một mình mình từ từ thích ứng, cô chưa từng nghĩ đến sự xuất hiện của người khác, hoặc là chưa nghĩ đến nó sẽ đến nhanh như thế.

Đối diện với những biểu lộ của Khúc Mịch, cô tự dưng muốn chạy trốn!

“Bạn bè?” Bị phát hiện nên Khúc Mịch sẽ không giấu diếm nữa nhưng cũng chưa đến lúc nói thẳng mọi chuyện.

“Bạn bè bình thường?” Khúc Mịch nhướn mày, “Bạn bè gì mà mời một mình em đi ăn cơm, xem phim? Bạn bè gì lại có thể ở chung nhà, ngủ cùng giường? Bạn bè gì lại cố tình sắp đặt cuộc gặp giữa cha mẹ mình và em? Bạn bè thế nào khi toàn bộ đầu óc đều bị em tác động, em vui thì sẽ vui, em buồn cũng sẽ buồn?”

Từng câu từng từ của anh khiến Dĩ Nhu nhớ tới từng sự việc đã qua, quan hệ giữa bọn họ thật sự vượt quá giới hạn bạn bè bình thường. Tuy nhiên lúc đó Dĩ Nhu chưa từng xuất hiện cảm giác khó chịu, nhưng tại sao bây giờ nghe Khúc Mịch nói ra cô lại cảm thấy không dễ chịu chút nào.

“Hoặc có thể là do chúng ta quá thân thiết thôi, nhưng thật sự tôi chỉ coi anh là bạn!” Dĩ Nhu khẳng định lại lần nữa, “Tôi cho rằng chúng ta ở với nhau vì cần thiết cho việc trị liệu, xem phim cũng tương đồng như thế. Tuy tôi chưa từng yêu ai, nhưng cũng đã xem qua người ta yêu nhau thế nào. Nắm tay, hôn, thậm chí là lên giường chúng ta chưa có đến một lần. Vì vậy tôi cho chúng ta chỉ là bạn bè!”

Khúc Mịch cau mày, anh muốn chửi bản thân mình, theo đuổi người ta lâu như thế rồi mà một bước nhỏ cũng không tiến tới được, chẳng trách hiện tại bị người ta truy hỏi đến mức á khẩu, không trả lời được.

Nếu như tối nay, lúc xem phim, lợi dụng không gian tối tăm nắm lấy tay cô; nếu như lúc thắt dây an toàn anh hôn cô; nếu như ….

Đáng tiếc, trong cuộc sống không hề có nếu như!

Lần đầu tiên Khúc Mịch cảm nhận được hối hận là như thế nào.

“Vậy bây giờ tôi hôn em, em sẽ thừa nhận chúng ta là một cặp chứ!?!” Khúc Mịch nhìn chằm chằm vào đôi môi cô.

Dĩ Nhu sợ hãi lùi về sau một bước, ánh mắt đề phòng.

Anh tiến lên một bước, Dĩ Nhu uốn người, sau đó vụt đi như một làn khói.

Tình huống gì thế này? Anh chỉ muốn đến gần một chút nói chuyện với cô, mà bị cô coi anh thành sắc lang ư?

Luận tính tình của Dĩ Nhu bây giờ có đuổi đến nhà anh cũng không được vào trong, chỉ còn cách chờ ngày mai gặp nhau rồi nói. Tuy nhiên dựa trên phản ứng của Dĩ Nhu có thể kết quả không được lạc quan cho lắm.

Khúc Mịch cúi đầu quay về nhà, cũng may ba mẹ đã ngủ, không ai phát hiện ra tâm trạng dị thường của anh.

Đêm nay, cả Khúc Mịch và Dĩ Nhu đều ngủ không ngon giấc, đặc biệt là Dĩ Nhu, cô trằn trọc đến gần sáng. Vừa nhắm mắt là hình ảnh Khúc Mịch xuất hiện, anh áp sát muốn hôn cô, cô lập tức tỉnh lại.

Sáng hôm sau, Dĩ Nhu mang theo cặp mắt gấu trúc đi làm, trong lòng thấp thỏm không biết nên cư xử thế nào khi gặp Khúc Mịch.

Cũng may cả ngày hôm nay không tình cờ đối diện anh, sắp đến giờ tan ca, Dĩ Nhu thở phào nhẹ nhõm. Xuống lầu chợt trông thấy Lưu Tuấn đang rảo bước ra ngoài.

“Sao vậy? Mọi người trong đội hình sự rất bận ư?” Cô không khỏi tò mò, lên tiếng hỏi.

“Vâng!” Sắc mặt Lưu Tuấn phấn chấn, “Có phát hiện quan trọng! Thì ra năm đó vợ Kim Hâm rõ ràng sinh đôi, bọn em tìm được con dâu của bà đỡ năm đó. Cô ta khai khi bà ta còn sống đã kể chuyện này, là một câu chuyện đặc biệt nên cô ta nhớ rất rõ. Đội trưởng Khúc đã ở đó, em cũng qua đó xem qua một chút!”

Thì ra Kim Chí Thành có anh em song sinh.

Dĩ Nhu sững sờ, chần chừ một chút rồi đuổi theo, cô muốn đích thân đi xem coi người đàn ông có nốt ruồi son trong ấn tượng của cô có phải là hắn không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK