Mục lục
Nữ pháp y mau nhảy vào trong bát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 130 GẶP PHỤ HUYNH

Khúc Mịch mời bác sĩ chuyên khoa thần kinh qua khám bệnh cho Kim Chí thành, kết quả nằm trong dự liệu của anh, Kim Chí Thành thật sự mắc bệnh tâm thần, tình huống hiện tại không lạc quan cho lắm, hắn tạm thời không thể tiếp nhận thẩm vấn.

Mạnh Triết một lần nữa tìm nhóm công nhân ở công trường để biết thêm tình hình, trọng điểm muốn hỏi lại xem có ai từng trông thấy Kim Chí Thành trong ngày nhà họ Đồng bị sát hại hay không.

Vì gia đình họ Kim tuyên bố với báo giới Kim Chí Thành qua Toronto dưỡng bệnh nên dĩ nhiên bọn họ không nhìn thấy. Mạnh Triết lại chạy qua khu chợ sáng, cho các chủ quán xem ảnh Kim Chí Thành để xem họ có nhớ đã từng gặp người này không.

Lại một chuyến về không, Mạnh Triết ủ rũ, anh ta cầm bức ảnh thất thểu đi bộ ở ven đường, bên cạnh có công nhân vệ sinh đang quét đường.

“A! Đồng chí cảnh sát, có phải anh muốn tìm người trong hình? Đang tra án sao? Hình như tôi có gặp người này!” Công nhân vệ sinh này là một người phụ nữ trung niên, xem ra cũng khá nhiều chuyện, trông thấy người trong ảnh trên tay Mạnh Triết, bà ta chỉ chỉ vào nói.

Mạnh Triết vội vàng đưa bức ảnh để bà ta xem rõ hơn.

“Không sai, chính là người này. Ngày hôm đó anh ta có làm ầm ĩ với một người đàn ông dẫn theo con chó!” Giọng bà ta chắc nịch, “Người đàn ông dắt chó đi đôi dép lào, trên tay còn cầm bánh quẩy và sữa đậu nành.”

Mạnh Triết nghe xong hai mắt sáng rỡ, ghi lại chi tiết lời khai, ngay cả một tin tức nhỏ nhất cũng không bỏ qua.

“Sáng hôm đó tôi đang quét khu cuối đường thì nghe tiếng cãi vã, tôi ngẩng đầu nhìn. Lão đàn ông dắt chó có vẻ không còn kiên nhẫn; còn người thanh niên trong hình thì cau có, trên chiếc giày của cậu ta có bãi phân chó, chắc chắn là do con chó của lão kia gây ra.

Nhìn lão dắt chó đó rất quen, hình như là dân ở đây, thường hay rảo bộ khu chợ sáng. Khu này toàn người nghèo, hung hăng ngang ngược, không có chuyện cũng bới thêm ra để kiếm vài đồng. Tôi thấy cậu thanh niên đó ăn mặc sang trọng, cậu ta tuy rất tức giận nhưng không động tay động chân.

Lão kia thì lớn lối, nói nhăng nói cuội khiến anh chàng không thể nói lại được, chỉ tức đến mặt mày xanh mét. Lão thật sự không có đạo lý, thấy cậu ta không nói được nữa thì dắt con chó đi mất.

Cậu thanh niên kia nhìn quanh quất kiếm đồ gạt đống phân chó kia đi nhưng chẳng có. Tôi đưa cho cậu ta mấy miếng giấy, còn phân tôi lấy chổi cào vào trong hốt rác. Cậu ta quay sang cám ơn tôi rối rít.

Giọng của cậu thanh niên này rất lạ, ồ ồ nhéo nhéo như giọng con gái ấy. Tôi bảo không cần khách sáo, sau đó cậu ta xoay người bỏ đi.”

“Thím thấy anh ta đi về hướng nào không?” Mạnh Triết khấp khởi mừng thầm, tựa như con bướm sắp đến ngày phá kén chui ra.

“Hướng đông!” Bà ta khẳng định, “Tôi thấy hai người bọn họ đi cùng một hướng, còn sợ bọn họ cãi nhau ấy chứ. Tôi khuyên cậu ta đừng nên nóng nảy quá, không có việc gì không giải quyết được.

Thanh niên bây giờ chẳng nghe khuyên bảo, đặc biệt là một bà già như tôi. Tôi nói chưa hết cậu ta đã bỏ đi một mạch. Quên đi, cũng tại tôi lắm miệng, người ta làm gì mặc người ta tôi quản làm gì chứ!”

“Cám ơn thím! Tin tức thím cung cấp cực kỳ có giá trị!” Mạnh Triết xác nhận lại lần nữa, “Thím chắc chắn hôm đó là ngày 7 tháng 5 chứ?”

“Không sai! Hôm đó đúng ra là tôi được nghỉ nhưng chị Lý muốn tổ chức sinh nhật cho con trai nên nhờ tôi trực giùm. Tôi nhớ không lầm đâu!”

“Thím à …. Thím có nhớ được hình dáng của người đàn ông dắt chó không?”

“Có!”

Mạnh Triết vội vàng lấy điện thoại di động, mở tấm ảnh của Đồng Huy ra.

“Chính là ông ta! Đúng, chính xác. Tôi gặp ông ta ở chợ sáng nhiều lần lắm rồi, lần nào ông ta cũng dắt theo con chó!” Giọng bà ta chắc nịch: “Đồng chí cảnh sát, hai người này ai là kẻ xấu?”

“Thím không nghe nói đến vụ án nhà họ Đồng sao? Nhà người này ở gần khu chợ sáng!” Mạnh Triết vừa nói vừa đi thẳng về con đường phía trước.

Nghe lời Mạnh Triết nói bà lao công choáng váng, ngẫm nghĩ một chút mới nhớ ra …. “Mẹ nó! Ông ta chết vào hôm đó luôn sao!”

Mạnh Triết đi thẳng đến trước cửa nhà họ Đồng, đúng như dự đoán của anh ta.

Mạnh Triết có phát hiện rất quan trọng, anh ta vội vàng gọi cho Khúc Mịch báo cáo. Sự việc càng lúc càng trở nên rõ ràng, Kim Chí Thành và Đồng Huy nảy sinh tranh chấp ở khu chợ sáng, nguyên nhân là do chó của Đồng Huy ị bậy lên giày của Kim Chí Thành. Đối với tính cách vặn vẹo và cực kì ghét chó mèo của Kim Chí Thành mà nói đây là sự việc đả kích rất lớn.

Hơn nữa Đồng Huy lại còn dở thói ngang ngược, không nói lý, mắng chửi Kim Chí Thành khiến hắn nhớ đến tuổi ấu thơ và thời niên thiếu bị Sử Phượng Yến ngược đãi. Tất cả những điều này khiến tâm trạng hắn suy sụp, sản sinh ý nghĩ giết người.

Nếu như vậy mười lăm năm trước động cơ giết người nhà họ Tăng là gì đây? Mạnh Triết nhớ nhà họ Tăng từng nuôi chó, ngày xảy ra án mạng ba Tăng Dĩ Nhu cũng dắt chó về nhà. Có khi nào sáng hôm ấy cũng phát sinh tình huống tương tự? Tất cả những điều này đều chỉ là suy đoán, vẫn phải chờ đến khi Kim Chí Thành tỉnh táo mới nói tiếp được.

Nghe được tin nghi phạm trọng yếu Kim Chí Thành sa lưới, nhưng bản thân Tăng Dĩ Nhu không có cảm giác trút được gánh nặng như đã tưởng tượng.

“Tuy rằng bây giờ chưa thể kết luận được điều gì, nhưng sự xuất hiện của Kim Chí Thành cũng giúp rút ngắn khoảng cách tiến dần đến chân tướng.” Khúc Mịch trông thấy Tăng Dĩ Nhu có vẻ nhiều tâm sự, anh nhẹ nhàng lên tiếng.

Dĩ Nhu không có bạn bè, từ trước đến nay mọi chuyện đều tự bản thân giải quyết, từ ngày có Khúc Mịch chuyển đến ở, cô đã hình thức thói quen tâm sự hết với Khúc Mịch.

“Kim Chí Thành chịu sự kích thích của nhà họ Đồng nên mới có ý định ra tay giết người. Thế nhưng tại sao hắn lại giết ba mẹ tôi? Tôi tin chắc ba tôi không phải là người nóng nảy, không phải là người không biết nói lý, cũng không thô lỗ như Đồng Huy luôn mắng chửi người khác! Tôi vừa muốn biết sự thật, lại vừa sợ.” Trong ấn tượng của Dĩ Nhu, ba mẹ cô là người hiền lành, thông hiểu đạo lý, đối xử hòa nhã với mọi người, không ăn thua thiệt hơn.

“Thật ra những suy nghĩ của em không phải vô lý, nhưng con người căn bản sẽ không như trong tưởng tượng của em.” Khúc Mịch lý trí phân tích, “Khi cô chú gặp chuyện em đã được mười tuổi, thời điểm ấy em có cách nhìn của riêng mình. Thông qua hồi ức của em, tôi có thể cảm nhận được gia đình của em rất ấm áp, cô chú là người hiểu cách đối nhân xử thế, hơn nữa chú của em ở Canada cũng là người hiền lành. Vì vậy, tôi có thể khẳng định cô chú không phải là dạng người thô lỗ, cố chấp. Còn động cơ gây án của hung thủ, hung thủ có phải là Kim Chí Thành hay không vẫn còn phải chờ điều tra.”

Nếu chỉ là lời khuyên bảo xuông, có lẽ trong lòng Dĩ Nhu vẫn nặng trĩu, nhưng khi nghe anh phân tích hợp lý như vậy, Dĩ Nhu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

“Chờ đến khi vụ án này kết thúc, em sẽ đến gặp ba mẹ tôi chứ?” Khúc Mịch đột nhiên hỏi.

Tăng Dĩ Nhu ngẩn người, “Hai bác đã về rồi sao? Khi nào vậy?” Cô đã nghe Khúc Mịch nói qua ba mẹ Khúc Mịch kỳ này quyết định về luôn không đi khảo sát nữa.

“Mới về được mấy ngày.”

“Ồ!” Dĩ Nhu mau mắn, “Vậy đừng đợi, ngày mai tôi muốn mời hai bác dùng cơm!”

“Em chắc chắn chứ?!!”

“Ừm!” Nghe Khúc Mịch trịnh trọng hỏi lại, Dĩ Nhu cảm giác hơi khó hiểu một chút.

Ân tình của anh đối với cô nhiều như vậy, ba mẹ người ta bây giờ về nước, cô là phận con cháu dĩ nhiên phải mời một bữa cơm.

“Nếu như em có quyết định như vậy, vậy thì hẹn ngày mai!” Vẻ mặt Khúc Mịch hưng phấn, “Nhà hàng Tắc Bắc Quê Hương, để tôi đặt phòng riêng.”

Tắc Bắc Quê Hương là nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố Nam Giang, đặt phòng riêng rất khó, nhiều khi phải đặt trước cả tuần.

Khúc Mịch hình như rất quen với người bên đó, vừa báo tên đã được sắp xếp một gian phòng nhỏ, “Được rồi, mười hai giờ trưa mai chúng ta đi đến đó, ba mẹ đi riêng từ nhà!”

“Ồ!” Dĩ Nhu đồng ý, nhưng cô vẫn cảm giác lời này của anh có gì đó sai sai, nhưng lạ ở điểm nào thì cô lại không thể diển ta được.

“Ngày mai tôi nên mặc gì nhỉ?” Khúc Mịch kéo tay Dĩ Nhu sang giúp chọn quần áo cho mình, “Tôi chỉ mang qua đây vài bộ, hình như không có bộ nào chính thức cả!”

“Ăn cơm với ba mẹ cần mặc đồ lễ phục làm gì?” Dựa vào tính cách quái lạ của Khúc Mịch, Dĩ Nhu không thể gật bừa, “Hơn nữa việc chọn trang phục thế nào đáng lẽ ra tôi mới là người cần làm. Thứ nhất tôi là phụ nữ, thứ hai đây là lần đầu tiên tôi gặp ba mẹ anh!”

“Đúng đúng … Vậy mai em mặc gì nhỉ?” Khúc Mịch mở tủ quần áo của cô ra, đứng ở đó một lúc lâu vẫn không hài lòng, “Không có bộ nào thích hợp!” Nói xong anh liếc nhìn đồng hồ, giờ này trung tâm thương mại vẫn chưa đóng cửa, lập tức đưa cô đi mua một bộ.

Không cần quá phấn khích như thế chứ? Xưa nay trang phục cô chọn mua không hở hang, không mỏng manh, bộ nào của cô đều thích hợp mặc khi gặp trưởng bối. Thế nhưng bây giờ nếu cô khăng khăng không đi e rằng bị coi là không coi trọng ba mẹ Khúc Mịch, như thế thì không tốt lắm.

“Đi thôi, để tôi trả. Em là người đầu tiên tôi lấy danh nghĩa là bạn của tôi mời ba mẹ dùng cơm. Em mặc đẹp thì tôi cũng có chút mặt mũi.”

Dĩ Nhu cau mày. … Ý của anh là gì? Chả lẽ mấy bộ đồ cô mặc là không có thể diện?

“Em đừng xuyên tạc ý của tôi, tôi không có ý chê bai em. Em cũng biết tôi không có bạn bè, lại ở viện tâm thần mấy năm, ba mẹ tôi luôn lo lắng cho tôi. Tôi muốn để cho họ biết tôi rất khỏe mạnh, bạn bè bên cạnh tôi rất tốt, để ba mẹ tôi yên tâm.”

Nhắc đến chữ hiếu, Dĩ Nhu không thể bàn cãi, huống chi do anh thanh toán, vậy thì đi thôi.

Hai người đi đến trung tâm thương mại, Khúc Mịch đưa cô đến thẳng khu hàng hiệu, quan niệm của anh chính là ---- Chỉ mua hàng đắt tiền.

Không thể không thừa nhận đúng là tiền nào của nấy, hơn nữa quá trình đi mua sắm đúng là thời khắc được hưởng thụ.

Cô nhân viên tư vấn bán hàng là một cô gái nho nhã lễ độ, rót trà, mời nước rất tận tình chu đáo. Khúc Mịch ngồi xuống ghế sofa bằng da thuộc, nhiệm vụ chính là cho ý kiến.

“Không được!” Trông thấy Dĩ Nhu từ phòng thử đồ bước ra, anh lắc đầu.

Dĩ Nhu lại thay bộ khác, “Vẫn không được!” Anh lại lắc đầu.

Dĩ Nhu thay liên tiếp bốn năm bộ anh vẫn không hài lòng, cuối cùng anh phải ra tay, chọn cho cô một bộ trang phục bằng lụa trắng, phần thân trên là ren, eo cao, làn váy rũ xuống đến gót chân.

“Cái này đi!” Dĩ Nhu vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, hai mắt Khúc Mịch lập tức sáng rỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK