Mục lục
Nữ pháp y mau nhảy vào trong bát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

#Nữ_Pháp_Y_Mau_Nhảy_Vào_Bát

CHƯƠNG 148 THẾ THÂN

Chính mắt trông thấy Khúc Mịch bị hắn dùng súng chĩa vào đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, Dĩ Nhu lo lắng, bất chấp nguy hiểm, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc liền xông tới. Không ngờ súng không có đạn, hơn nữa Khúc Mịch đã biết ngay từ đầu.

Anh đã biết còn cố ý bức hỏi cô, diễn một vở kịch hoàn mỹ, không phải là muốn chơi cô ư? Lại còn trước mặt bao nhiêu người, chính điều này khiến cho Dĩ Nhu thẹn quá hóa giận.

Cô chạy khỏi phòng thẩm vấn, nhưng vừa đến cửa, đã bị Khúc Mịch nắm lấy cổ tay.

“Anh định làm gì? Buông tay!” Cô muốn thoát ra nhưng lực cánh tay Khúc Mịch rất mạnh.

“Đừng la lớn nếu không mọi người lại chạy ra đây coi náo nhiệt!” Anh hơi dùng sức, kéo cô vào lòng mình, không cho cô nhúc nhích, “Một lát thôi!”

Thanh âm anh trầm thấp khiến tim Dĩ Nhu đập loạn nhịp.

“Buông em ra!” Gương mặt Dĩ Nhu ửng hồng, dùng sức đấm vào ngực Khúc Mịch.

Sức của cô không lớn, nói là đấm nhưng thực chất chỉ đủ gãi ngứa cho anh. Khuôn mặt Khúc Mịch tươi cười, “Em vừa nói, ngày hôm nay kết hôn cũng được. Anh tự lý giải thành _ _ _ Em đang cầu hôn anh?!!”

“Ai cầu hôn chứ?” Khuôn mặt Dĩ Nhu đỏ bừng, biện bạch, “Vừa rồi em chỉ muốn phân tán sự chú ý của Lục La!”

“Đúng! Cầu hôn là phải đàn ông chủ động. Em chỉ cần dạt dào chờ mong là được rồi!” Khúc Mịch cười ha hả, thì thầm bên tai cô.

“Vô lại, ai muốn gả cho anh? Ai dạt dào chờ mong chứ?”

Dĩ Nhu vốn đang tức anh ách nhưng bị Khúc Mịch chọc cười vài câu đã không còn tức giận nhiều nữa.

Nhưng cứ nghĩ đến vừa rồi bị Khúc Mịch gạt, trong lòng cô cực kỳ khó chịu. Cô dùng sức giẫm lên chân Khúc mịch, thừa dịp anh thả lỏng tay, cô quay người bỏ chạy.

Vẻ mặt hớn hở, Khúc Mịch về phòng thẩm vấn, nhìn sắc mặt xanh mét, không thể làm được gì của Lục La.

“Từ giờ trở đi, tôi sẽ ngậm miệng! Mấy người đừng mơ cạy được miệng của tôi nửa chữ!” Hắn bị coi như một kẻ ngốc, chỉ có cách này mới có thể giúp hắn hạ hỏa.

“Anh cho rằng mình biến thành một tên ngốc? Bị người ta chơi?” Khúc Mịch tựa vào ghế, hừ lạnh một tiếng, rút cây súng đang đặt ngang hông của Mạnh Triết.

Anh nhanh nhẹn gỡ băng đạn, ném lên bàn: “Tự mình coi đi!”

Lại là cái bẫy gì đây? Lục La chần chờ một lát, xong mới do dự cầm băng đạn lên coi. Hắn không sợ mang thêm tội danh, hắn chỉ sợ Khúc Mịch viện lý do này đánh hắn, đau lắm!

Ngăn đầu tiên bên trong không có đạn! Là thế nào đây???

“Bọn họ đều là những cảnh sát hình sự lão luyện, nhiều năm qua hình thành một luật bất thành văn đó chính là: nếu không nhận nhiệm vụ thì ngăn đầu tiên không có đạn. Nếu anh bắn thêm một phát súng, thì ngày mai chắc chắn tôi được phong tặng danh hiệu ‘Anh hùng’ rồi! Đáng tiếc… Chậc chậc… Vì thế cho nên, cảm giác của anh là đúng, anh đúng là một tên ngốc. Thế nhưng không có ai lừa gạt anh!”

Những lời của Khúc Mịch khiến sắc mặt Lục La xám xịt, cảm giác bản thân hắn như một thằng thiểu năng trước mặt mọi người.

“Anh có thể không lên tiếng, nhưng chúng tôi nắm được tất cả các chứng cứ đủ để định tội anh. Kết quả là anh chết chắc rồi, nhưng cứ chậm rãi mà chờ chết! Để tôi kể sơ cho anh nghe!” Dĩ nhiên Khúc Mịch thừa khả năng đối phó với hạng tôm tép này, “Đầu tiên anh phải tiếp nhận thẩm vấn của cảnh sát, vì chúng tôi đã có bằng chứng xác thực nên anh đừng tưởng chuyện thẩm vấn này chỉ trong vòng 48 tiếng. Chỉ cần tôi muốn là có thể giam anh ở đây cả tuần.

Đặc biệt là anh còn phạm tội bắt cảnh sát, đánh lén cảnh sát…. Ha ha ha! Người vừa chạy ra ngoài kia chính là người phụ nữ của tôi, người anh giết mười lăm năm về trước chính anh ba vợ và mẹ vợ của tôi. Anh thử đoán xem một tuần sắp tới anh sẽ phải trải qua như thế nào! Nếu như là anh, tôi sẽ ngoan ngoãn nhận tội, miễn đừng để da thịt phải chịu đau. Mau mau chóng chóng chuyển giao cho viện kiểm sát, như thế cuộc sống của anh mới bớt đau đớn một chút!”

Lục La ngồi xụi lơ trên ghế, lần đầu tiên hắn cảm nhận được trên thế giới này còn có người lạnh lùng vô tình hơn hắn, lần đầu tiên hắn cảm nhận được chết chưa hẳn là kết cục tệ nhất.

“Đừng có mơ tưởng vụ tự sát. Anh không phải người đầu tiên có ý muốn tự sát khi đến đây; tuy nhiên, nếu anh tự sát thành công thì đúng là người đầu tiên thật!” Khúc Mịch phá vỡ mọi vọng tưởng của hắn, dồn hắn vào đường cùng, muốn phản kháng cũng không được.

Đúng lúc này Cố Thành đẩy cửa phòng thẩm vấn tiến vào, “Đội trưởng Khúc, Diệp Hồng đã được dẫn về, hiện tại đang ở phòng thẩm vấn số hai.”

Lục La nghe thấy thế liền đứng phắt dậy, “Tôi khai, tôi sẽ khai hết mà. Mọi chuyện không liên quan đến Diệp Hồng, cô ấy không biết gì hết!”

“Anh qua đó lấy khẩu cung Diệp Hồng, không cần làm khó dễ cô ta!” Khúc Mịch ra lệnh, “Quyết định thả hay không thả phải chờ kết quả bên này rồi tính!”

Rõ ràng ý tứ chính là phải dựa vào khẩu cung của Lục La.

Lục La ngồi phịch xuống ghế, chưa đợi Khúc Mịch hỏi hắn lập tức khai nhận.

“Tôi cầm số tiền đó khó khăn lắm mới đến được Thái Lan, nhưng chỉ riêng chi phí kiểm tra đã cao ngất ngưởng chứ đừng nói đến phẫu thuật. Mấy chục ngàn kia nhanh chóng vơi đi một nửa, phải ở Thái Lan xin ăn. Thế nhưng nơi đó hình như rất hợp với tôi, tôi nhanh chóng tìm được cách kiến tiền và dễ dàng kiếm ra tiền ở đó.

Nếu tôi ở Thái Lan, tháng ngày sẽ thoải mái hơn, tôi lại có thể bỏ xa quá khứ của mình. Tuy nhiên trong lòng tôi có một ước mơ, cho dù đi đến chân trời góc bể tôi phải cố gắng thực hiện. Tôi muốn trở thành một người đàn ông chân chính, đường đường chính chính ở bên cạnh cô ấy, bảo vệ cô ấy, chăm sóc cho cô ấy!”

“Anh nói khó khăn lắm mới đến được Thái Lan ý là trái phép?” Khúc Mịch lên tiếng hỏi, “Công việc kiếm ra tiền anh đề cập ý muốn nói các show diễn của người chuyển giới?”

Thấy Lục La gật đầu, Khúc Mịch liền sai Mạnh Triết liên lạc với đội trưởng chi đội 6. Bên chi đội đó chủ yếu điều tra việc nhập cư trái phép và buôn lậu ma túy, có thể cho bọn họ một ít manh mối.

Đội trưởng chi đội 6 mau chóng tới đội hình sự, thông qua hệ thống camera trong phòng thẩm vấn, anh ta nghe được khẩu cung của Lục La. Anh ta mau chóng trở về chi đội mình, lập tức mở cuộc họp. Tuy rằng tình báo của Lục La cung cấp đã mười lăm năm trôi qua, nhưng khả năng có thể dính đến tên trùm chưa từng lộ mặt, đội trưởng chi đội 6 cực kỳ coi trọng thông tin này.

Nhưng mà đây chỉ là khúc nhạc đệm, quay trở về chuyện chính, Lục La khai tiếp.

"Vốn dĩ tôi đã để dành đủ tiền giải phẫu, nhưng tôi lại không muốn trở thành đàn ông nhanh như vậy vì khi biến thành đàn ông, chén cơm này cũng không còn. Tôi muốn có thật nhiều tiền, rồi quay về cưới người phụ nữ tôi yêu.

Cứ như vậy, tôi ở Thái Lan ba năm, còn làm giả giấy tờ, dùng tên Kim Chí Thành. Trở lại Trung Quốc, tôi không những thay hình đổi dạng, mà còn có thêm một trăm ngàn tệ.

Tôi hưng phấn đi tìm Diệp Hồng, cô ấy đã lên đại học. Khó khăn lắm mới hỏi được cô ấy học trường nào, đứng trước cổng đợi cô ấy. Tuy nhiên khi tận mắt trông thấy cô ấy từ bên trong bước ra, tôi đột nhiên dâng lên cảm giác tự ti. Tôi còn chưa tốt nghiệp tiểu học, còn cô ấy lại là sinh viên đại học; tôi chẳng đẹp trai, nhưng cô ấy lại quá xinh xắn; tôi quá dơ bẩn, còn cô ấy lại cực kỳ thuần khiết.

Ta cứ đứng trước cổng, mỗi ngày ngắm cô ấy tan học. Sau đó tôi phát hiện cô ấy đang làm thêm ở KFC, tôi liền xin vào làm ở đó. Như vậy mỗi ngày tôi có thể gặp được cô ấy hai tiếng đồng hồ. Cô ấy còn nhận làm gia sư nên đôi khi cũng bị kẹt giờ, tôi liền chủ động thế ca cho cô ấy. Qua lại mấy lần thì trở nên thân quen.

Cô ấy đã sớm quên mất chúng tôi đã từng gặp nhau, tôi cũng không muốn cô ấy biết quá khứ của mình. Tiếp xúc lâu ngày tôi biết được hoàn cảnh gia đình của cô ấy, muốn tận lực giúp đỡ. Thế nhưng cô ấy là người rất kiên cường, cự tuyệt đề nghị giúp đỡ của tôi, nói tôi là cô ấy tự lo được.

Cứ ba năm như thế trôi qua, tôi lấy thân phận là đồng sự thân thiết tiếp cận cô ấy, nhưng chưa từng có cư xử quá phận. Cô ấy nhanh chóng tốt nghiệp đại học, cô ấy báo với tôi được tuyển vào làm công ty lớn nhất trong thành phố, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn.

Tôi chúc mừng cho cô ấy, chúc phúc cho cô ấy và biết từ khi đó chúng tôi sẽ chẳng có cơ hội gặp nhau.

Trong thời khắc vui buồn đan xen đó thì mẹ cô ấy sinh bệnh, cần rất nhiều tiền chữa trị. Tôi đưa tất cả tiền của mình cho cô ấy, lần này vì mẹ bệnh nên cô ấy chịu nhận. Tuy nhiên bệnh tình của mẹ cô ấy như động không đáy, một trăm ngàn chỉ có thể duy trì chưa đến nửa năm.

Đúng lúc này, cô ấy vào làm ở công ty Kim Hâm, lần đầu tiên gặp Kim Chí Thành, cô ấy cực kỳ kinh ngạc, suýt chút nữa nhận lầm người. Theo như lời cô ấy miêu tả thì chúng tôi bề ngoài rất giống nhau nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược. Vì cô ấy đã quá quen với tôi nên dễ dàng phân biệt được đó là hai người khác nhau.”

Nói tới đây, sắc mặt Lục La biểu hiện khá phức tạp, có cảm giác không can tâm, có bi thương, vương chút phẫn hận.

Cũng khó trách, lúc trước hắn và Kim Chí Thành tráo đổi thân phận, không ai có thể nhận ra. Tuy nhiên là do khi đó luận dáng vẻ hay hoàn cảnh gia đình và trình độ học vấn đều không khác biệt lắm. Hiện tại Kim Chí Thành trở thành đại thiếu gia, còn hắn chỉ là một tên khố rách áo ôm!

Cho dù hắn nỗ lực như thế nào chăng nữa, hắn và Kim Chí Thành không bao giờ là cùng một loại người. Điều này khiến hắn thất vọng, càng thù hận Kim Hâm.

“Nghe Diệp Hồng kể nên tôi lén đến công ty Kim Hâm nhìn mặt Kim Chí Thành. Nó và Kim Hâm cùng một đám người chen nhau ra khỏi tòa nhà lên chiếc xe hơi đắt tiền. Trong lòng tôi lại càng không cam lòng, càng thêm uẫn hận. Dựa vào cái gì chứ? Chúng tôi vốn là song sinh, phải có một cuộc đời như nhau, vậy tại sao vận mệnh lại bất công với tôi như vậy! Bắt đầu từ khi đó tôi lên kế hoạch, tìm gặp Kim Chí Thành. Trông thấy tôi, nó hết hồn.

Tôi kể cho nó nghe tôi ở Thái Lan phẫu thuật chuyển giới, nghe xong nó giật mình. Tôi thuật lại những ngày sống kham khổ, dù gì cũng liên hệ máu mủ, nó thương cảm. Nó muốn kể cho lão già kia biết sự tồn tại của tôi, nhưng tôi sống chết không đồng ý. Lúc trước chính lão vứt bỏ tôi, tôi không còn coi lão là ba mình.

Từ đó về sau, Kim Chí Thành thường xuyên hẹn gặp tôi. Nó thường xuyên bị ả Sử Phượng Yến ngược đãi, tâm lý sớm đã suy sụp, tính cách hướng nội, không thích giao tiếp với người ngoài, không có bạn bè. Nó tâm sự với tôi mọi chuyện, kể cả việc nó thích Diệp Hồng.”

Khúc Mịch mỉm cười, đây chính là mục đích của Lục La. Hắn muốn lợi dụng tình thân, lợi dụng tính cách khiếm khuyết của Kim Chí Thành, khiếm khuyết về sinh lý để đạt mục đích của mình.

Quả nhiên, lời khai tiếp theo của Lục La nằm trong dự kiến của Khúc Mịch: “Tôi quan sát tỉ mỉ nhất cử nhất động của Kim Chí Thành: vẻ mặt, động tác, thói quen, bao gồm cả giọng nói khàn khàn khi nó bị cảm. Tôi phát hiện chỉ cần tôi cố gắng một chút thì giọng của tôi khá giống với giọng của nó khi bị cảm. Phát hiện này làm tôi cực kỳ hưng phấn, tuy nhiên từ bước này đến kế hoạch của tôi còn rất xa.

Đầu tiên tôi sẽ để mình hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Diệp Hồng. Tôi xin nghỉ việc, nói với Diệp Hồng tôi ra nước ngoài làm việc, tám mười năm mới về. Cô ấy là cô gái đơn thuần, liền tin tưởng không chút nghi ngờ.

Tiếp đó, tôi thuê một căn phòng trọ nhỏ, cách xa nơi ở của Diệp Hồng ở thuê một cái phòng nhỏ. Ở thành phố lớn này, muốn trốn ai đó rất dễ dàng. Tôi đổi số điện thoại, không dùng thẻ ngân hàng, ban ngày ở trong nhà đến đêm mới ra ngoài. Lần nào gặp Kim Chí Thành tôi cũng quay lại để bắt chước theo nó.

Nửa năm trôi qua, tôi tựa như thay đổi thành một người khác. Có đôi lúc soi gương, chính bản thân tôi còn cảm thấy kinh ngạc.

Cũng chính lúc này, bệnh tình mẹ Diệp Hồng lại xấu đi. Kim Chí Thành hứa giúp Diệp Hồng với điều kiện cô ấy phải làm bạn gái của nó. Diệp Hồng đồng ý nhưng tôi biết cô ấy không hề tình nguyện.

Tôi không thể chờ đợi thêm nữa, tôi muốn mau chóng thay thế Kim Chí Thành! Vừa vặn, Kim Chí Thành lại đến xả cơn giận với tôi, nó bực mình vì Kim Hâm lại bắt nó đi tiệc xã giao. Nó không muốn tiếp xúc với ai hết, nhưng sợ Kim Hâm, không đi không được. Nhân cơ hội này tôi đề nghị được đi thay cho nó, nó lập tức đồng ý.

Tôi giả bộ bị cảm, tôi vào ở nhà họ Kim trước một ngày. Tối hôm sau tôi theo Kim Hâm dự tiệc, không ai phát hiện điểm bất thường. Cũng kể từ lần đó, tôi thay nó xã giao với mọi người, không hề bị vạch trần. Tôi bắt đầu dùng thân phận Kim Chí Thành tiếp cận Diệp Hồng. Lần này cô ấy không nhận ra. Điều này khiến tôi vui vừa khổ sở.

Không bao lâu sau Kim Chí Thành và Diệp Hồng quan hệ. Dĩ nhiên làm sao nó có năng lực đó, nó chỉ có dáng vẻ đàn ông mà thôi. Tôi mừng muốn chết, đúng là ông trời không phụ tôi mà! Dưới lớp vỏ là Kim Chí Thành, tôi và Diệp Hồng chính thức là vợ chồng.

Kim Chí Thành biết Kim Hâm không dễ dàng cho Diệp Hồng vào nhà, nó chẳng thể làm được gì. Tôi bày cho nó cách đi thụ tinh ống nghiệm. Tôi đồng ý cung cấp tinh trùng, hứa sẽ không tiết lộ bí mật này. Chúng tôi là song sinh cùng trứng, bộ nhiễm sắc thể không có điểm khác nhau.

Diệp Hồng mau chóng mang thai. Lão cáo già Kim Hâm lập tức đưa Diệp Hồng đi làm xét nghiệm Chọc dịch màng ối*. Sau đó không những chứng minh được đứa trẻ là con cháu nhà họ Kim, mà còn là cháu trai. Một người trọng nam khinh nữ như lão chắc chắn không từ bỏ đứa cháu đích tôn này.

(*Phương pháp giúp kiểm tra dị tật thai nhi, DNA.)

Tất cả mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi, Diệp Hồng bước chân vào nhà họ Kim, là vợ của Kim Chí Thành.”

Đừng thấy Lục La không được đi học, chỉ số IQ của hắn không thấp, lại còn có tính kiên nhẫn. Nếu dùng một con vật ví hắn, tính cách của hắn như loài sói. Chỉ cần nhắm được con mồi, nó sẽ theo đuôi và chờ đợi cơ hội ra tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK