Mục lục
Nữ pháp y mau nhảy vào trong bát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 132 CHÂN TƯỚNG

Nghe mẹ Khúc Mịch nói như vậy nhưng Dĩ Nhu chẳng có phản ứng đặc biệt nào, bà Khúc lúc ấy mới hiểu ra vì sao con đường theo đuổi vợ của con trai mình không thuận lợi. Hóa ra cô gái trước mặt bà đây không những đơn thuần, mà là chưa từng yêu, thêm vào đó EQ còn thấp đến mức dọa người …

Tuy nhiên một cô gái như vậy mới có lợi, một khi đã xác định quan hệ thì dù bị dụ hoặc đến mức nào đều cự tuyệt.

Cơm nước xong hai cặp lại tách ra, ai về nhà nấy. Bà Khúc nhìn Khúc Mịch và Tăng Dĩ Nhu lái xe rời đi, bà không khỏi cảm thán: “Khi con trai còn nhỏ, tôi với ông suốt ngày lo công việc, đến khi chúng ta có thể nghĩ thông suốt bỏ mọi việc thì con trai sắp có gia đình riêng. Lão Khúc à … vẫn là ông nói đúng, muốn tận hưởng niềm vui tuổi già chắc chỉ chờ đến khi cháu nội ra đời thôi!”

“Coi thằng Khúc Mịch nhà mình thì chắc sẽ ẵm cháu sớm thôi!” Ông Khúc hiểu rõ tính tình con trai mình, một cô gái có thể khiến Khúc Mịch yêu thích không phải đơn giản.

“Chưa chắc!” Giọng bà Khúc lo lắng, “Hai đứa này đứa nào EQ cũng thấp. Con trai ông thì không dám biểu lộ quá thẳng thừng, còn Tiểu Nhu thì lơ ngơ không hiểu. Tôi đưa cho nó quà ra mắt mà nó có biết gì đâu. Đúng là con cái mất ba mẹ từ nhỏ thật sự đáng thương, không có ai dạy dỗ chăm sóc.”

“Tình yêu xưa nay cần thông qua trường lớp nào đào tạo đâu, bà cứ lo lắng vô cớ.” Ông bà Khúc lúc còn đi học đều là mọt sách, đến khi tốt nghiệp lại là người cuồng công việc, chuyện tình cảm đều do hai nhà mai mối, rồi gấp rút kết hôn. Nhiều năm trôi qua hai người vừa là vợ chồng, vừa là bạn vừa là đồng nghiệp.

Bà Khúc cũng thích nghề của Dĩ Nhu, ít ra bà thấy được Dĩ Nhu có tiếng nói chung với con mình. Hơn nữa bà rất có ấn tượng tốt về cô, tuy là lần đầu tiên gặp mặt nhưng cảm giác tựa như quen nhau đã lâu.

Dĩ Nhu cũng rất thích mẹ Khúc Mịch, bà vừa hiền lành lại vừa thân thiện.

“Bác gái khi còn trẻ chắc chắn là một cô gái xinh đẹp.” Đừng thấy mẹ Khúc quanh năm đi chỗ này chỗ kia, thật ra ngoài làn da hơi ngăm thì khuôn mặt bà không hề có nếp nhăn, ngũ quan hài hòa. Vận động nhiều nên thân hình bà cân đối, nếu nói bà bốn mươi tuổi tuyệt đối có người tin răm rắp.

Còn Khúc Mịch lại thấy mẹ anh đẹp hơn khi còn trẻ rất nhiều. Trong ký ức của anh bà là một người lúc nào cũng đeo mắt kính dày cộm, mặc đồ công sở hoặc đồ thể thao, tóc cắt ngắn, không nữ tính chút nào.

Ngày hôm nay mẹ anh có trang điểm một chút, xài kính áp tròng, tóc búi gọn gàng sau gáy, mặc bộ sườn xám, một đôi hài thêu hoa bằng tay, đoan trang và quý phái.

“Bác trai cũng rất nho nhã, nhìn qua là biết thuộc giới trí thức. Trông bác rất thoải mái và thu hút.”

“Còn tôi thì sao?” Nghe Dĩ Nhu liên tục khen ba mẹ mình dĩ nhiên anh có hơi ghen tị, “Tôi chính là tổng hợp tất cả mọi ưu điểm của họ!”

Dĩ Nhu bật cười, “Nhìn qua tướng mạo rõ ràng anh được di truyền toàn bộ nét đẹp của hai bác … nhưng mà …”

“Nhưng gì?” Nghe nói phân nửa thì dừng lại, anh tiếp tục truy hỏi.

“Nhưng anh lại không di truyền được vẻ nho nhã của bác trai, sự lạc quan của bác gái, tính của anh cũng không tốt lắm!”

Không tốt lắm …. Anh khẽ cau mày.

“Tuy nhiên ….”

“Lại sao ….” Bị chính người yêu nói tính cách mình xấu, cảm xúc này rất khó chịu.

“Có điều … ‘La bặc thanh thái, các hữu sở ái’*, ở chung lâu dần tôi cảm thấy tính tình lạnh nhạt cũng rất tốt, ít nhất là không quá ồn ào.” Đây là lời thật lòng của Dĩ Nhu. Cô có thể thoải mái để Khúc Mịch ở trong nhà mình phần nhiều cũng là vì anh ít nói, trong nhà vẫn rất yên tĩnh. Mặc dù có hơi bất tiện nhưng cô cảm nhận được không gian của mình vẫn không bị xâm phạm quá nhiều.

*La bặc thanh thái, các hữu sở ái = 萝卜 có nghĩa là củ cải, 青菜 là rau cải. 各 ở đây có nghĩa là “ mỗi người “ , 所 ở đây giống như từ 的 , 爱 ở đây nghĩa là爱好,喜爱. Nghĩa đen của câu là “ Có người thích ăn củ cải, có người thích ăn rau cải ”. Còn nghĩa bóng của câu là “ Mỗi người đều có sở thích riêng của mình, không ai giống ai. ”

‘Các hữu sở ái’, chỉ bốn từ này thôi có thể khiến tâm trạng của Khúc Mịch một bước lên tận mây xanh. Thế nhưng đến khi anh nhận một cuộc điện thoại thì sắc mặt trở nên nghiêm nghị hẳn.

“Bên phía bệnh viện gọi đến báo tinh thần Kim Chí Thành tạm thời ổn định.” Anh nói với Dĩ Nhu, “Tôi qua đó một chuyến, em muốn đi cùng không?”

“Được!” Dĩ Nhu gật đầu, ngẫm nghĩ một lát mới tiếp lời, “Việc này có liên quan đến vụ án ba mẹ tôi, nếu tôi đến hình như không hợp quy tắc.”

“Quy tắc của đội hình sự do tôi quyết định!” Anh không bao giờ quan tâm đến mấy thứ vớ vẩn ấy.

“Anh thân là đội trưởng đội hình sự phải lấy mình làm gương. Tôi sợ ảnh hưởng đến anh, người ta dựa vào việc này sẽ không phục tùng mệnh lệnh anh nữa.”

Nhanh như vậy đã cân nhắc thiệt hơn cho anh, đúng là hình mẫu vợ hiền. Khúc Mịch cười tít mắt, “Để người khác nể phục phải dựa vào năng lực, không phải quy tắc!”

Lời này của anh không hề khoác lác, năng lực của anh như thế nào ai nấy đều rõ như ban ngày, đừng nói chỉ ở đội hình sự, trong Cục cảnh sát thành phố mà ngay cả giới cảnh sát cũng được công nhận là kiệt xuất.

Dĩ Nhu chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của Khúc Mịch, nghe anh nói vậy thì an tâm đi cùng. Hai người nhanh chóng đi đến viện tâm thần, tiếp đón bọn họ là bác sĩ chủ trị cho Kim Chí Thành, một nữ bác sĩ khá xinh đẹp.

Dĩ Nhu thấy vị bác sĩ này rất quen, sau khi nói chuyện mới nhớ người này chính là người cô đã gặp trong lần đến bệnh viện tâm thần đón Khúc Mịch, khi đó cô ta là bác sĩ chủ trị cho Khúc Mịch.

“Tình hình Kim Chí Thành thế nào?” Khúc Mịch hỏi.

Hiểu tính Khúc Mịch, chịu nói với cô ta hai ba câu xã giao đã là tốt lắm rồi, nên cô ta mau chóng đáp lời: “Kim Chí Thành mắc chứng ảo tưởng, có khuynh hướng bị tâm thần phân liệt nhẹ. Trải qua trị liệu, thần kinh tạm thời ổn định, đang ở trong trạng thái tỉnh táo.”

Vì Kim Chí Thành có khuynh hướng bạo lực nên được giam giữ tại phòng bệnh nặng. Tuy nhiên khi hắn phát bệnh chỉ đập phá đồ đạc, nhờ thuốc điều trị đúng hướng bệnh tình hắn chuyển biến tốt dần nên không bị cột tay chân.

Khúc Mịch và Dĩ Nhu tiến vào phòng bệnh trông thấy Kim Chính Thành đang ngồi trên ghế, hướng ra phía cửa sổ.

“Kim Chí Thành!” Khúc Mịch gọi hắn, hắn cũng không có phản ứng.

Khúc Mịch đi đến trước mặt hắn, trông thấy hắn đang cau mày, vẻ mặt nghi hoặc.

“Kim Chí Thành!” Khúc Mịch lặp lại lần nữa, quan sát gương mặt hắn.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Khúc Mịch, “Anh đang gọi tôi?” Giọng hắn khàn khàn, ắt hẳn đã lâu lắm rồi hắn không nói hoặc là do la hét quá nhiều.

“Đúng, anh không phải là Kim Chí Thành sao?”

“Tôi là Kim Chí Thành?” Hắn hình như không xác định được thân phận của mình, vẫn đang xoắn xuýt với câu hỏi của Khúc Mịch, “Tôi là Kim Chí Thành? Không, tôi không phải!”

“Vậy anh là ai?”

“Tôi là ai?” Hắn lẩm bẩm, nhíu chặt mi.

Khúc Mịch nhờ bác sĩ đưa gương đến, rồi đặt trước mặt hắn, “Anh xem đi rốt cuộc mình là ai?”

Dĩ Nhu trông thấy hắn nhìn chằm chằm vào gương, lắc đầu lia lịa, “Mày là Kim Chí Thành, tao không phải.” Hắn nói với cái gương.

“Anh đến gần một chút xem!” Khúc Mịch ra lệnh.

Hắn kề sát mặt vào gương, đưa tay ra chạm vào, lát sau mới gật gù, “Tôi là Kim Chí Thành, đây là tấm gương.”

Hắn hiện tại chỉ bị ảo giác nhẹ, khuynh hướng bạo lực chưa bộc lộ nên tạm thời có thể nói chuyện được.

Khúc Mịch ngồi xuống đối diện hắn, “Kim Chí Thành, ba của anh tên Kim Hâm, mẹ của anh là Sử Phượng Yến, vợ là Diệp Hồng, Kim Phẩm Nguyên là con trai. Đúng không?”

“Mẹ tôi là Lưu Huệ Phân.” Hắn trả lời không sai, Sử Phượng Yến chỉ là mẹ kế của hắn, không phải mẹ ruột. Hắn khá tỉnh táo, nói chuyện có trước có sau.

Khúc Mịch hỏi tiếp: “Được! Vậy anh có biết Lý Đại Niên không?”

Hắn gật đầu: “Biết, là bạn ngày xưa của ba tôi.”

“Ngày xưa …. Xưa đến mức nào?” Khúc Mịch truy hỏi.

“Khoảng mười lăm năm.” Hắn trả lời rất thoải mái, “Ông ta thường qua nhà tôi, cùng ba tôi uống rượu. Ngoài ra còn có một bác mập ục ịch, họ Quách.”

“Mười lăm năm trước Lý Đại Niên qua nhà anh nhậu. Ông ta, ba anh và lão Quách mua một lần mười tấm vé số; nhưng sau đó Lý Đại Niên mất tích, ba anh trúng giải.” Khúc Mịch nói sơ lược, “Cách đây không lâu ngay tại bãi tập trung rác ở ngoại thành, chúng tôi phát hiện có một bộ hài cốt thuộc về Lý Đại Niên, chứng thực ông ta đã chết cách đây mười lăm năm. Đêm đó anh cũng ở nhà, anh có biết chuyện gì xảy ra không?”

“Tôi biết!” Câu trả lời của hắn khiến Dĩ Nhu ngẩn người, không ngờ hắn có thể đáp mau lẹ như thế.

Nhìn dáng vẻ của Khúc Mịch thì hình như tất cả đều trong dự liệu của anh, nên không hỏi tiếp mà đợi hắn trả lời.

“Ngày ấy bọn họ đến nhà tôi nhậu. Tôi nằm ở phòng sau nghe thấy bọn họ nói muốn đi mua vé số. Bọn họ vừa đi ra ngoài là người đàn bà kia lại ầm ĩ, tôi không dám lớn tiếng nói lại sợ bà ta đánh. Không lâu sau họ trở về, lại tiếp tục nhậu rồi vỗ ngực thề nếu trúng thì chia đều. Nghe đến đây bà ta tức phát điên vì tiền mua vé số ấy là của ba tôi.

Bà ta bày ra bộ mặt khó coi, còn cãi nhau với tôi, ba tôi tát bà ta một cái. Bà ta gào khóc đòi về nhà mẹ đẻ, đi ra đằng sau thu dọn hành lý. Tôi nằm ở nhà sau, bà ta trông thấy tôi liền đánh tôi để trút giận. Tôi chạy ra nhà trước, ba tôi lại đánh bà ta, bà ta liền quẩy quả về nhà mẹ đẻ.

Lý Đại Niên kéo tôi vào bàn uống rượu. Tôi chỉ uống một ly nhỏ đã say mèm, đến lúc tỉnh lại nghe thấy tiếng ba tôi và người đàn bà ấy đang thương lượng xử lý cái xác thế nào. Tôi sợ quá còn tưởng mình nằm mơ. Tôi lén lút ngồi dậy, trông thấy Lý Đại Niên nằm trên đất, người toàn là máu, ba tôi tìm được một bao tải to, cùng với bà ta cho xác Lý Đại Niên vào.

Bọn họ cột chặt bao tải sau chiếc xe đạp rồi ra ngoài. Tôi không dám đuổi theo, lại nghĩ trong nhà có người chết nên không dám chạy loạn, nằm yên trong chăn.

Đến khi trời gần sáng tôi nghe thấy động tĩnh, dỏng tai lên nghe ngóng, là ba tôi và người đàn bà đó trở về. Ba tôi ra nhà trước xem chú Quách tỉnh chưa, còn lệnh cho bà kia mau trốn đi, còn ba tôi giả say nằm trên giường.

Chín giờ sáng chú Quách mới tỉnh, trông thấy ba tôi nằm ngủ say thì ngồi chờ. Đến trưa ba tôi mới ngồi dậy kêu chóng mặt buồn nôn. Bọn họ hỏi nhau vì sao lại không trông thấy Lý Đại Niên, kiểm tra lại vé số mới thấy thiếu một tờ, là tờ vé số trúng một triệu đó.”

Thì ra là tấm vé số ấy có thật. Hai vợ chồng Kim Hâm đúng thật là tàn nhẫn, đã không cho Lý Đại Niên ôm khoản tiền kếch sù bỏ trốn mà ngay cả một triệu cũng không cần!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK