Mục lục
Nữ pháp y mau nhảy vào trong bát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì không còn chủ tịch nên công ty bất động sản Kim Hâm loạn hết cả lên, giá cổ phiếu càng ngày càng trượt dốc, các cuộc họp cổ đông diễn ra liên tục nhưng vẫn chưa tìm ra được phương án hữu hiệu. Tuy nhiên chi nhánh công ty do Diệp Hồng quản lý vẫn hoạt động bình thường, khiến ai nấy đều nhìn cô ta bằng cặp mắt khác trước.

Hội đồng quản trị không đoàn kết, từng người từng người đều tính kế có lợi cho mình, chia năm sẻ bảy. Trải qua một lần tranh cãi kịch liệt cuối cùng công ty được chia thành ba.

Việc Kim Chí Thành ở bệnh viện tâm thần vẫn được bảo mật với bên ngoài, mọi người đều nghĩ hắn ở nước ngoài tĩnh dưỡng. Hơn nữa Kim Hâm luôn công bố với bên ngoài con trai mình mắc bệnh trầm cảm chứ không hề biết Kim Chí Thành mắc bệnh tâm thần.

Diệp Hồng báo việc cha mẹ chồng mình bị ngộ sát với tất cả mọi người nhưng chưa nói với Kim Chí Thành sợ anh ta bị đả kích.

Tuy Kim Chí Thành không lộ diện nhưng hắn vẫn nắm mười lăm phần trăm cổ phần công ty, cổ phần của Kim Hâm và Sử Phượng Yến dĩ nhiên cũng thuộc quyền thừa kế của hắn; tổng cộng hắn chiếm năm mươi lăm phần trăm, là cổ đông lớn nhất của Kim Thị.

Xã hội này thực sự rất tàn khốc, mấy tay cổ đông kia bắt nạt mẹ con Diệp Hồng, lợi dụng cơn sóng gió này trục lợi. Rốt cục hai vợ chồng Diệp Hồng chỉ còn quản lý chi nhánh con của công ty, còn bị ép bán rẻ 40% cổ phần đang nắm trong tay.

Khúc Mịch coi những thông tin liên quan đến tập đoàn Kim Thị trên tivi, màn ảnh đảo qua hình ảnh của Diệp Hồng, cô ta mặc bộ đồ đen, vẻ mặt --- rất kỳ quái. Gương mặt cô ta nghiêm túc nhưng đáy mắt lại lấp lánh ánh sáng, tuy ánh sáng này chỉ lóe lên chốc lát nhưng Khúc Mịch cũng nhanh chóng bắt trọn lấy.

Người phụ nữ này không đơn giản, Khúc Mịch từ trước đến nay chưa dám xem thường người phụ nữ với vẻ ngoài nhu nhược này. Mấy lần đối diện trực tiếp, những từ ngữ không nên nói cô ta chưa bao giờ hé môi đến nửa lời, không thể moi được tin tức nào từ cô ta.

Trong khi Khúc Mịch đang muốn gặp cô ta một lần nữa, cô ta lại chủ động đến đội hình sự.

“Đội trưởng Khúc, tôi muốn lĩnh thi thể ba mẹ chồng về chôn cất!” Cô ta nới với Khúc Mịch, “Chuyện công ty đã xong, sức khỏe Chí Thành cũng dần chuyển biến tốt. Ngày hôm qua tôi đi thăm anh ấy, anh ấy nói muốn tổ chức tang lễ cho bọn họ. Kéo dài lâu như vậy cũng nên kết thúc rồi, chúng ta chẳng có nhiều sức lực để dây dưa nữa.”

“Kim Chí Thành vừa chuyển sang phòng bệnh đặc biệt mấy ngày, nhanh như vậy đã khỏe rồi sao?” Việc cô ta báo tình hình sức khỏe Kim Chí Thành tốt hơn nằm ngoài dự liệu của Khúc Mịch.

“Khi tôi nhận được điện thoại của bác sĩ chủ trị cho anh ấy cũng rất ngạc nhiên. Khi gặp nhau, quả thật anh ta đã khỏe lắm rồi. Thật lòng mà nói việc ba chồng tôi mất gây kinh ngạc nhiều hơn là đau thương, dù gì tình cảm ba con của bọn họ rất lạnh nhạt. Tôi có nói với anh ấy chuyện công ty, nhưng anh ấy còn lạc quan hơn cả tôi. Ngẫm lại cũng đúng, chỉ cần có đủ tiền, khỏe mạnh, có vợ con, còn bao nhiêu người mong ước đây… Chỉ cần mình thỏa mãn là hạnh phúc rồi!”

Đúng là như vậy! Dựa vào gia cảnh Diệp Hồng mà nói, bây giờ cô ta có thể điều hành cả một công ty, nửa phần đời còn lại tiền tiêu không hết, thì còn mong gì hơn.

Khúc Mịch đưa ra yêu cầu muốn gặp Kim Chí Thành một lần, Diệp Hồng thoải mái đồng ý, nhưng muốn dời lại sau đó ba bốn ngày vì cơ thể của Kim Chí Thành vẫn còn khá yếu cần có thời gian hồi phục.

Điều này có thể lý giải, người mắc bệnh tâm thần, đặc biệt những người mắc chứng tâm thần nặng đều phải cách ly điều trị. Bọn họ sẽ giãy dụa, thậm chí còn không ăn uống, duy trì cuộc sống hoàn toàn nhờ vào truyền dịch. Sau đợt trị liệu, cơ thể sẽ khá gầy yếu.

Vài ngày sau Khúc Mịch gặp được Kim Chí Thành tại một căn nhà trọ nhỏ, tinh thần của hắn đã khá hơn nhưng người vẫn gầy, đôi mắt hõm sâu.

“Đội trưởng Khúc, tôi nghe nói đội trưởng muốn gặp tôi.” Giọng Kim Chí Thành khàn khàn, “Mấy ngày trước ở bệnh viện chữa trị nên dây thanh quản bị đau sưng. Đội trưởng Khúc, tôi chưa từng giết người, không hề giết một ai cả. Nếu như anh không tin tôi thì cũng hết cách, chỉ đợi anh có chứng cứ rõ ràng rồi bàn tiếp.”

Thấy hắn tư duy rõ ràng, ánh mắt không mơ mơ màng màng, Khúc Mịch biết hiện tại tinh thần hắn hoàn toàn bình thường.

“Chúng tôi nhất định sẽ có chứng cứ cho anh thấy. Thế nhưng hôm nay tôi có việc muốn hỏi anh.” Khúc Mịch không dài dòng, “Anh biết mình có một người chị song sinh không?”

Diệp Hồng đứng bên cạnh thoáng chau mày, vẻ mặt ngạc nhiên và nghi ngờ.

Kim Chí Thành im lặng một lát rồi gật đầu: “Tôi có một người chị song sinh, rất giống tôi. Nếu như chị ấy mặc quần áo và để tóc giống tôi thì hệt như soi gương.”

Nghe đến đây Diệp Hồng càng kinh ngạc, cô ta trố mắt há miệng, dường như không thể tin lời chồng mình. Phải chăng thần kinh của hắn vẫn còn bất bình thường.

Kim Chí Thành không chờ Khúc Mịch lên tiếng, mở miệng nói tiếp: “Lần đầu tiên tôi gặp chị ấy năm mười lăm tuổi. Chị ấy đến Nam Hải tìm ba mẹ ruột, còn tôi bị mẹ kế đánh đến mức phải ra khỏi nhà, đi lang thang trên đường. Cuộc gặp gỡ của chúng tôi là do ông trời sắp đặt, giây phút tao ngộ ấy giữa chúng tôi đều xuất hiện một cảm giác thân thiết mà không cần phải nhiều lời.

Chúng tôi kể lại cuộc sống chính mính đã trải qua, sau đó quyết định tráo đổi cuộc sống của nhau không nói cho ai biết. Tôi cảm thấy như thế thật thú vị, hơn nữa những ngày tháng tôi ở nhà thật sự không thể chịu đựng nổi. Tôi đến Tô Bắc, ở nhà họ Lục mấy ngày. Tôi cảm nhận được không khí gia đình, ba mẹ nuôi của chị tôi là người rất tốt.

Thậm chí tôi còn mong ước mãi mãi được sống như vậy, từ nay về sau sẽ không trở về Nam Hải. Thế nhưng chị tôi lại chạy về, nói với tôi rằng mụ đàn bà kia quá đáng ghét, bị chị ấy cho một vố. Mụ ta tức giận lấy cây đánh chị, chị liền bỏ chạy. Chờ chịu đòn chính là kẻ ngốc.

Tôi lại quay về căn nhà đó. Mụ ấy bắt được tôi, đánh đập. Sau đó chị tôi về lại đó vài lần, lần nào cũng chọc giận mụ rồi tôi phải chịu trận.

Năm mười sáu tuổi, chị đột nhiên bặt vô âm tín, mãi hai năm sau mới gặp lại. Chị ấy nói vì mình phạm tội cướp giật nên bị tống giam, mới được thả ra. Hơn nữa, chị cũng quyết định không về lại ngôi nhà đó nữa mà ở lại Nam Hải.

Tôi muốn kể chuyện này với ba mình nhưng chị không đồng ý. Tôi biết chị vẫn còn hận ba vì năm đó đã nhẫn tâm ném chị đi. Thêm vào đó mụ đàn bà trong nhà tôi quá ác độc, chị cũng không thích. Vì vậy tôi nghe theo chị không kể cho ba tôi biết.

Có một ngày, chị ăn diện rất đẹp đến tìm tôi nói chị muốn đi Hàn Quốc. Tôi hỏi chị đi chỗ nào, chị không nói. Từ sau lần đó chúng tôi không còn gặp mặt. Ba tôi mua vé số, phát tài, tôi cũng kể sơ sơ chuyện chị mình nhưng ba tôi kêu tôi mắc chứng vọng tưởng.

Đội trưởng Khúc, đột nhiên anh lại hỏi chuyện chị tôi làm gì? Không lẽ anh nghi ngờ chị ấy giết ba tôi và mụ đàn bà ấy?”

“Anh và Lục La thường xuyên tráo đổi thân phận mà không ai hoài nghi sao?”

“Không!” Kim Chí Thành bình tĩnh trả lời, “Tình huống gia đình tôi thế nào đội trưởng Khúc cũng rõ ràng. Trước khi ba tôi phát tài căn bản chẳng thèm quan tâm đến tôi, mấy ngày không trông thấy tôi ông ta cũng thấy bình thường, sau này mở công ty lại càng bận rộn. Còn bên phía gia đình của chị cũng vậy, chị tôi lầm lầm lỳ lỳ, chẳng nói chuyện nhiều với ba mẹ nuôi. Từ bé chị ấy đã trốn học, đánh nhau, bỏ nhà đi. Khi tôi giả làm chị thì cũng ít gặp mặt ba mẹ nuôi của chị nên không bị lộ.”

“Chị của anh có nói đi Hàn Quốc làm gì không?”

“Không! Thế nhưng đi Hàn Quốc thì làm gì chứ? Khẳng định là chị ấy ghét bỏ mình không có tí nào dáng vẻ phụ nữ nên đi phẫu thuật thẩm mỹ.” Kim Chí Thành khẳng định, “Không biết chị phẫu thuật thành hình dạng ra sao … Tuy nhiên cho dù chị ấy có biến đổi đến mức nào tôi đều có thể nhận ra, chẳng phải sinh đôi đều tâm linh tương thông ư.”

“Nói như vậy ba của anh cho đến trước khi chết vẫn không biết việc con gái mình vẫn còn sống trên đời?” Khúc Mịch thật sự tò mò về phản ứng và thái độ của Kim Hâm khi biết được việc này.

“Ừm!” Kim Chí Thành gật đầu, “Giá như tôi sớm kể ra phải chăng kết quả đã không như thế này?”

“Bà Kim, bà có ý kiến gì với việc này không?” Khúc Mịch đột nhiên quay sang hỏi Diệp Hồng.

Diệp Hồng ngẩn người, không ngờ Khúc Mịch sẽ hỏi mình, cô ta khẽ sửng sốt rồi mới đáp: “Lần đầu tiên tôi nghe được việc này … hơi lờ mờ.”

“Nếu hai người có tin tức của Lục La xin hãy liên hệ với chúng tôi.” Khúc Mịch không nhận xét về câu trả lời của cô ta, chỉ nói thêm câu này rồi đứng dậy ra về.

Ngày hôm sau việc Kim Chí Thành xuất hiện ở chi nhánh con của công ty, tiếp nhận cuộc phỏng vấn của báo chí đã lên đầu đề tin tức.

Kim Chí Thành nhậm chức tổng giám đốc công ty, nhưng sức khỏe vẫn chưa được phục hồi nên tạm thời vẫn do Diệp Hồng toàn quyền xử lý. Đồng thời hắn còn chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho Diệp Hồng khiến ai nấy một phen trố mắt ngạc nhiên.

Lưu Tuấn vẫn đang nghĩ cách tiếp cận Kim Phẩm Nguyên. Anh ta có khá nhiều mánh khóe, nhanh chóng được nhận vào làm trợ giảng cho một trường quốc tế. Cuối cùng, anh ta cũng có cơ hội ở riêng với Kim Phẩm Nguyên, cũng đạt được sự tin tưởng của cậu bé. Tuy nhiên anh ta không hỏi ra được thông tin nào có giá trị, cậu bé chỉ kể ba cậu từ nước ngoài về rồi, tinh thần cũng tốt hơn trước.

Trước đây thần kinh của Kim Chí Thành không bình thường, không đối xử tốt với ai. Bây giờ thì anh ta bình thường dĩ nhiên sẽ thay đổi, làm sao không yêu thương đứa con trai duy nhất của mình cơ chứ.

Lưu Tuấn ở trường làm được nửa tháng, quan sát từ xa thấy Kim Chí Thành đến đón con. Vừa gặp Kim Phẩm Nguyên hắn liền ôm chầm lấy con, vẻ mặt dạt dào tình cảm.

Không tra được bất kỳ manh mối nào hữu dụng, Lưu Tuấn gọi về cho Khúc Mịch xin chỉ thị.

“Làm tiếp nửa tháng!”

“Hả … Tiếp tục điều tra ạ? Chỉ e chẳng có kết quả!” Lưu Tuấn thầm nghĩ hành động này thật quá lãng phí thời gian.

“Điều tra cái cóc khô ấy!” Khúc Mịch lớn tiếng, “Làm hết tháng này, mang tiền lương về sung công!”

Đầu dây bên này Lưu Tuấn nhếch miệng, mấy ngày gần đây đội trưởng Khúc Mịch thật dễ phát hỏa, ai gọi điện thoại thật xúi quẩy cho người đó. Vậy cũng tốt, ở đây làm thêm nửa tháng đỡ phải dòm trước ngó sau tâm trạng Khúc Mịch.

Thế nhưng chưa đến một tuần Lục Ly gọi triệu tập anh ta về đội, vì đang cần gấp người hỗ trợ.

Thì ra, cảnh viên vẫn theo dõi Diệp Hồng cho biết cô ta đến bệnh viện phụ sản. Qua điều tra phát hiện cô ta mang thai!

Không phải Kim Chí Thành không có khả năng sinh sản sao? Vậy đứa con trong bụng là của ai? Không lẽ cô ta làm thụ tinh ống nghiệm?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK