Mục lục
Nữ pháp y mau nhảy vào trong bát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khúc Mịch nghe Diệp Hồng kể lại chuyện ngày xưa, anh không cắt ngang, chứng kiến Diệp Hồng kích động anh cũng không mủi lòng.

“Tôi nên chúc mừng cô, hiện tại đã được phân làm tổng giám đốc chi nhánh. Nghe nói cô vừa giành được một hạng mục lớn … Xem ra rất có năng lực.” Khúc Mịch đột nhiên chuyển đề tài, nói sang công việc.

Diệp Hồng không ngờ đến Khúc Mịch lại nhắc đến vấn đề này, cô ta khẽ sửng sốt, rồi nói tiếng cám ơn.

Không gian rơi vào thinh lặng khiến Diệp Hồng thấy không dễ chịu.

Cô ta công tác hơn sáu năm, đầu tiên là làm thư ký, rồi phó giám đốc phòng kinh doanh, hiện tại là tổng giám đốc chi nhánh, gặp phải đủ mọi hạng người, tự nhận mình biết tiến biết lui, khéo léo trong đối nhân xử thế...

Tuy nhiên vị Đội trưởng đội hình sự này là người khó hòa hợp nhất, cô ta không thể nhìn thấu người đàn ông này, trực giác báo cho cô ta biết đây là một người nguy hiểm!

“Bây giờ nói đến tình huống án phát.” Khúc Mịch bỗng nhiên lên tiếng, “Kể hết những gì cô biết!”

“Sáng hôm qua trong bàn ăn, ba chồng tôi nói muốn đi Bali khảo sát một hạng mục. Việc này tôi đã biết từ trước, công ty đã mở cuộc họp đưa ra quyết định. Mẹ chồng nghe xong nói cũng muốn đi Paris tham gia tuần lễ thời trang, đi cùng hội chị em của bà.

Tôi vừa được đề bạt là tổng giám đốc chi nhánh Hưng Thịnh, công ty ở cách đây khá xa; vừa vặn, mẹ tôi gọi điện đến muốn gặp cháu. Do vậy tôi quyết định chuyển tới căn hộ ngoài, còn đưa bé đến nhà bà ngoại ở mấy ngày.

Ăn xong điểm tâm, tôi nhờ thím Vương thu dọn hành lý, nhờ tài xế chuyển thẳng đến tiểu khu, còn tôi lái xe đi làm. Tiểu Nguyên do ba chồng tôi cho người chở đi, đến nhà mẹ tôi thì gọi cho tôi.

Tối qua tôi ở công ty tăng ca đến rạng sáng, về nhà nằm nghỉ một lát, sáng sớm ra sân bay đón một khách hàng quan trọng. Vừa về lại công ty tôi nghe thư ký nhắn lại cảnh sát gọi đến. Tôi vội vàng gọi lại, là đồng nghiệp của anh nhận điện, chỉ nhắn xảy ra chuyện kêu tôi mau về biệt thự …. Ai ngờ ….

Bây giờ ngẫm lại tất cả đều do ông trời sắp đặt. Nếu như tôi và Tiểu Nguyên không đi, không biết bây giờ còn toàn mạng không. May là mẹ tôi ngày hôm qua gọi điện thoại, chứ nếu không tôi cũng không nghĩ đến việc đưa thằng bé đi … Nếu như tôi không đi, Tiểu Nguyên không đi … tất cả người giúp việc không nghỉ … thì ba mẹ chồng tôi …” Cô ta nghẹn ngào không nói nên lời.

“Con trai cô ban ngày ở nhà trẻ, năm giờ chiều mới về nhà. Chuyện cô tăng ca là bình thường, theo như người giúp việc cho biết thường thường sớm lắm cũng tám giờ cô mới về nhà. Làm sao cô xác định được thời gian ba mẹ chồng cô bị sát hại là sau tám giờ tối hôm qua?” Ánh mắt Khúc Mịch sắc bén.

“Không phải ư?” Diệp Hồng hỏi ngược lại, “Hơn bảy giờ tôi gọi lại cho ba chồng thông báo tình hình công ty.”

“Ồ!!! Mẹ chồng cô đi Paris mua sắm, ba chồng cô không thích, nhưng cô thuyết phục được? Chuyện người giúp việc được nghỉ là ai sẽ là người đạt được ý định?” Khúc Mịch không đánh giá câu trả lời của cô ta mà tiếp tục truy hỏi.

“Ba chồng tôi là người nghiêm túc trong công việc, ông là người từ dưới đáy xã hội từ từ tiến lên đến vị trí hiện tại, nên ông rất thích những ai biết nỗ lực làm việc; hơn nữa, trong cuộc sống ông cũng rất cần kiệm. Mẹ chồng tôi thì tiêu tiền như nước, cũng vì việc này mà vợ chồng hay cãi vã. Khi tôi vừa được gả về đây, ba chồng cũng không hài lòng, sau này mới đỡ hơn. Ông nói ông đánh giá tôi qua thái độ làm việc của tôi, nên chấp nhận tôi là đứa con dâu hợp pháp của gia đình mình. Vì vậy, lời tôi nói ba chồng tôi hiếm khi phản bác.

Gia đình chúng tôi hàng năm đều sẽ cho toàn bộ người giúp việc nghỉ phép về quê. Năm nay Chí Thành không ở đây, nên chưa ai dám xin nghỉ. Vừa khít bây giờ không có ai ở nhà nên tôi đề nghị nhân cơ hội này cho mọi người nghỉ. Nếu như tôi có thể dự đoán được chuyện ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ không đề ra ý kiến đó!” Vừa nhắc đến vấn đề này, vẻ mặt cô ta đong đầy sự ân hận và hổ thẹn.

Khúc Mịch chẳng thể hiện cảm xúc nào, những lời giải thích của Diệp Hồng có vẻ hơi quá …. Anh hỏi tiếp: “Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, cô không thông báo Kim Chí Thành?”

“Thông báo cũng như không thôi!” Diệp Hồng bất lực thở dài, “Sau này các anh điều tra cũng sẽ biết, tôi không muốn ẩn giấu. Chí Thành có chuyện khó nói, đặc biệt luôn có cảm giác tự ái, vì vậy tôi chưa từng kể cho bất kỳ người nào. Việc này của Chí Thành tôi đã biết trước khi kết hôn, nhưng là do tôi can tâm tình nguyện gả cho anh ta. Trước khi kết hôn anh ta cũng không quan tâm đến chuyện đó, tuy nhiên sau này tình hình ngày một nghiêm trọng, đến mức thần kinh không còn bình thường.

Tôi và ba chồng liền đưa anh ấy ra nước ngoài trị liệu, hầu như năm nào cũng phải đi mấy tháng, khi nào ổn định thì trở về. Với bên ngoài không dám nói là chữa bệnh, chỉ nói là tĩnh dưỡng. Tháng hai năm nay, anh ấy lại nổi cơn, không thể chỉ dựa vào thuốc để khống chế bệnh tình của anh ấy. Ba chồng liền đưa anh ấy qua Toronto, nơi ấy có viện dưỡng lão tốt nhất, giỏi nhất trong việc chữa trị các bệnh liên quan đến thần kinh.

Tôi có việc yêu cầu Đội trưởng Khúc, trước khi vụ án ba mẹ chồng tôi kết thúc, tôi không muốn nhận lại thi thể họ. Bởi vì bệnh tình của Kim Chí Thành chưa ổn định, không thể xử lý tang sự. Dù sao anh ấy cũng là con trai duy nhất, nếu như không xuất hiện ở tang lễ, cục diện sẽ đại loạn. Tôi không thể không cân nhắc dư luận, không thể không cân nhắc đến hình tượng công ty.

Một khi việc của ba mẹ tôi bị truyền thông biết, báo chí, truyền hình ngang nhiên đưa tin sẽ khiến giá cổ phiếu chấn động, khó có thể lường trước được tổn thất. Tôi cực kỳ đau xót trước cái chết của ba mẹ chồng, lúc này tôi chỉ muốn khắc phục hậu quả, không chỉ vì riêng bản thân tôi mà còn vì Tiểu Nguyên!”

“Cô có liên lạc với bên viện dưỡng lão ở Toronto?” Nghe cô ta nói tình huống của Kim Chí Thành không khỏe nên anh mới hỏi như vậy.

Diệp Hồng lắc đầu, “Bên kia quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, chỉ liên lạc với một mình ba chồng tôi mà thôi. Nếu như tình trạng của Kim Chí Thành tốt lên, họ sẽ tự gọi điện thoại thông báo, khi ấy ba chồng tôi sẽ phái người đi đón. Nếu Chí Thành không về chứng tỏ bệnh tình anh ấy vẫn chưa đỡ. Đợi lát nữa tôi sẽ hỏi lại tình huống Chí Thành, rồi quyết định!”

Cô ta vừa nói xong, Cố Thành từ bên ngoài tiến vào, “Đội trưởng Khúc phát sinh tình huống mới!”

“Liên quan đến Kim Chí Thành?” Khúc Mịch trông thấy anh ta gật đầu, “Vậy báo cáo ở đây luôn đi!”

“Trong điện thoại di động của Kim Hâm tìm được một dãy số gọi đến rất nhiều lần, bấm gọi lại thì ra là Viện dưỡng lão kia. Bọn họ chỉ nhận ra số điện thoại, không nhớ được giọng, nên nghĩ em là Kim Hâm. Bọn họ cho biết đã có phòng bệnh, có thể đưa bệnh nhân đến bất cứ lúc nào.”

Diêp Hồng chau mày, dường như hiểu ra chuyện gì đó, vẻ mặt kinh ngạc, “Nói như vậy nghĩa là Chí Thành không ở đó? Ba chồng tôi đã đưa anh ấy đi đâu?”

“Có vẻ là như vậy. Theo suy đoán của cô, khả năng Kim Chí Thành đang ở đâu?’

Diệp Hồng chuyên tâm suy nghĩ, sau đó lắc đầu, “Tôi cũng không biết. Vì sao lại như vậy, vì sao lại như vậy?” Cô ta lặp lại hai lần, dĩ nhiên có hơi khiếp sợ.

“Cô Diệp, cô có tấm ảnh gần đây nhất của Kim Chí Thành không? Tôi muốn tìm ra anh ta trước tiên!”

Khúc Mịch chuyển bức ảnh trong tay Diệp Hồng cho Cố Thành nhờ cậu ta gửi email cho các đồn công an khu vực nhờ trợ giúp tìm kiếm.

Khúc Mịch lưu lại số điện thoại của Diệp Hồng, yêu cầu cô ta không được phép đi khỏi thành phố, có thể sẽ được triệu tập bất cứ lúc nào.

Các vụ án liên tiếp phát sinh, Cục trưởng Hoàng cực kỳ coi trọng, ông tham dự cuộc họp của đội hình sự.

“Tôi xin nói trước vài câu!” Cục trưởng Hoàng nhấp ngụm nước, “Tôi biết thực lực của đội hình sự, các cậu đều là tinh anh của Cục cảnh sát, đã từng phá được rất nhiều vụ án, cho dù hung thủ có ở mức độ nào cũng đều không thoát khỏi lòng bàn tay các cậu. Thế nhưng mấy năm gần đây tỉ lệ tội phạm ở thành phố Giang tăng cao, lãnh đạo thành phố vô cùng quan tâm.

Năm ngoái là vụ án Mã Gia Câu, đầu năm nay vợ chồng nhà họ Lệ bị sát hại, rồi đến nhà họ Lãnh, bây giờ là thảm án diệt môn. Nhà họ Kim có sức ảnh hưởng không nhỏ trong thành phố, vụ án này gây náo động và lan nhanh. Trong tình hình vụ án không có tiến triển, lãnh đạo không khỏi trách cứ, mọi người cần sớm bắt được hung thủ!”

Lục Ly chau mày, “Cục trưởng Hoàng, chúng tôi chỉ quan tâm phá án bắt người, còn tỉ lệ phạm tội thì không thể khống chế. Hơn nữa bắt tội phạm là chức trách của cảnh sát, chúng tôi nhất định tận lực, việc lo sợ lãnh đạo trách mắng hay không không có liên quan!”

Tính tình của Lục Ly thẳng thắn, lại là cấp dưới của Cục trưởng Hoàng nên không quanh co lòng vòng.

“Vậy thì các cậu đã nắm được đầu mối gì?” Cục trưởng Hoàng nghiêm mặt, “Vụ án gia đình nhà họ Đồng đã hơn nữa tháng, hung thủ vẫn chưa bắt được, và tiếp tục gây án! Hắn rõ ràng là muốn tuyên chiến với cảnh sát chúng ta, là đang cười nhạo chúng ta bất lực! Còn bộ hài cốt ở khu tập trung rác thải thì điều tra đến đâu rồi?”

“Tạm thời vẫn chưa nắm giữ được manh mối có giá trị, chúng tôi đang điều tra. Chủ nhân bộ hài cốt chính là Lý Đại Niên, là bạn tốt của Kim Hâm, cái chết của ông ta và vợ chồng nhà Kim Hâm không thể tách biệt điều tra, tôi đề nghị lập thành một chuyên án!” Nhắc đến manh mối, Lục Ly không đủ tự tin. Vụ án điều tra đã lâu nhưng không hề có tiến triển, trong khi đó hung thủ lại dám ra tay giết người … Đúng như Cục trưởng Hoàng nói hung thủ rất khinh thường bọn họ!

Cục trưởng nhíu mày, đập mạnh bàn: “Tôi không quan tâm các cậu điều tra thế nào! Cái tôi cần là kết quả! Kết quả!”

“Hừm!” Người từ nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, Khúc Mịch, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, “Cục trưởng Hoàng cần kết quả thì về văn phòng chờ, đứng ở đây chỉ trì hoãn thời gian quý báu của chúng tôi. Vụ án này nếu như không phá được, thì cho dù ông có ra bao nhiêu khẩu hiệu, đập bao nhiêu cái bàn cũng không thể phá! Các anh em vì vụ án này, từ công trường đến lán trại đều đã tra hỏi từng nhà, khối lượng công việc rất nhiều. Bọn họ đã rất cực khổ, không như Cục trưởng ngồi điều hòa, uống nước trà.”

“Khúc Mịch! Tốt xấu gì tôi vẫn là cấp trên của cậu, trước mặt mọi người sao cậu không giữ cho tôi chút mặt mũi. Tôi có hơi nóng nảy, có hơi lớn tiếng. Được! Các cậu cứ lo việc, chú ý giữ gìn sức khỏe. Các cậu làm việc ở bên ngoài, trợ cấp này nọ đều có thể kiến nghị.”

Cục trưởng đã quen phong cách lãnh đạo, ngữ điệu quan liêu nhưng thật ra ông cũng rất sốt ruột, vụ án càng kéo dài càng gây hoảng loạn trong xã hội, cũng tạo nên ảnh hưởng xấu.

Ông ta biết tính khí Khúc Mịch nên không dám phát hỏa. Nếu như ngay lúc này đại thần mặc kệ tất cả mà buông tay thì có ông nội của Cục trưởng cũng chẳng thể nào mời được đại thần quay về. Đến chừng đó đừng nói đến mặt mũi mà cả toàn thân cũng không lo được.

Ông ta xoa dịu mọi người vài câu rồi rời đi.

Sau khi ông ta đi khỏi, Khúc Mịch mới bắt đầu cuộc họp nghiên cứu vụ án.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK