Mục lục
Nữ pháp y mau nhảy vào trong bát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 140 TÁCH RA
Mấy ngày điều tra hối hả ngược xuôi, rốt cục cũng có chút manh mối. Kim Hâm vứt đứa con gái mới sinh, hiện tại đã lớn, còn mang tính cách như đàn ông.

“Tôi hỏi thêm vấn đề nữa!” Ra gần đến cửa, Lục Ly đột nhiên xoay người lại, trịnh trọng hỏi, “Có phải Lục La quen dùng tay trái? Chếch phía cổ tay trái có một nốt ruồi son đúng không?”

“Đúng!” Lục Lâu lập tức đáp lời, vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên, không biết vì sao Lục Ly lại biết những chi tiết này.

Nghe xong hai mắt Lục Ly sáng rỡ, cảm thấy cuối cùng mình cũng tìm được ánh bình minh.

“Lão đại, Lục La khẳng định là hung thủ sát hại ba mẹ của pháp y Tăng mười lăm năm về trước!” Giọng Mạnh Triết hưng phấn, “Tra án lâu như vậy rốt cục cũng nắm được tên nhãi này.”

“Cô ta là đàn bà, không phải tên nhãi!” Lưu Tuấn phản bác.

“Chuyện …. Coi chừng cô ta cũng chẳng có nét gì của một phụ nữ.” Mạnh Triết đáp lại, “Tên nhãi đó không có tiền, liền cướp của. Họ Tăng là một gia đình khá giả, năm đó bị mất khá nhiều tiền, ước chừng cũng mấy chục ngàn tệ.”

Thời đó mấy ngàn đồng cũng đã lớn lắm rồi… Chẳng trách cô ta phóng tay mời bạn bè ăn cơm, còn nói muốn đi Hàn Quốc.

Tuy nhiên cô ta đi Hàn Quốc làm gì? Không lẽ phẫu thuật thẩm mỹ? Nếu đúng là như vậy, cảnh sát bọn họ lại gặp khó khăn rồi.

Trên đường quay về Nam Hải, Lục Ly gọi cho Khúc Mịch báo cáo tình hình.

“Anh đến bệnh viện một chuyến xem tình hình Kim Chí Thành thế nào. Nếu như tôi đoán không sai có khả năng hắn đã từng gặp Lục La.” Câu này của Khúc Mịch làm cho Lục Ly phấn chấn.

Đúng! Nếu như cô ta đã từng tìm đến cha ruột của mình, biết mình còn có người em trai, làm sao không đi gặp nó một lần? Hoặc … có thể nói bọn họ vẫn thường xuyên liên hệ … Trong đầu Lục Ly đột nhiên nảy sinh ý nghĩ táo bạo như thế.

“Đội phó Lục …” Khúc Mịch ở đầu dây bên kia khẽ do dự một lúc, “Pháp y Tăng biết không? Cô ấy … có nói gì không?”

Ý gì đây? Nghe Lưu Tuấn bảo pháp y Tăng có hỏi thăm về Khúc Mịch. Hai người này chín phần là cãi nhau, không thèm nói chuyện, nhưng lăn tăn vẫn muốn biết thông tin của nhau.

“Pháp y Tăng có nói nếu có thông tin gì thì báo cho cô ấy một tiếng, còn hỏi anh hiện tại đang ở đâu.” Lục Ly suy nghĩ một chút, “Tôi thấy nét mặt của pháp y Tăng cũng không tốt cho lắm, không biết có tâm sự gì không!”

Khúc Mịch không lên tiếng, vài giây sau mới ngắt máy.

Lục Ly âm thầm lắc đầu … Hai người này người nào cũng thuộc dạng sống nội tâm, một khi làm đến mức không thể giải tỏa nổi không biết sẽ ồn ào đến bao giờ.

Lục Ly theo chỉ thị của Khúc Mịch đến bệnh viện tâm thần nhưng không gặp được Kim Chí Thành, theo như bác sĩ nói hai ba hôm nay trạng thái tinh thần hắn rất kém phải chuyển sang phòng bệnh đặc biệt, không cho phép thăm nom.

Lục Ly không gặp được người, đành phải gọi cho Khúc Mịch thông báo.

“Ngày mai tôi về ngay, đến lúc đó bàn tiếp!”

Lục Ly ngẩn người, không phải Khúc Mịch nói dự họp ba ngày, tính thêm ngày đi ngày về mất năm ngày …. Bây giờ mới hai ngày đã muốn trở lại ư?

Chiều hôm sau Khúc Mịch quay về Nam Hải, còn chưa ghé qua nhà đã đi thẳng đến đội hình sự. Trước đó anh đã gọi điện thoại kêu mọi người đợi sẵn ở phòng họp.

“Không phải tôi đã yêu cầu tất cả mọi người có mặt dự họp sao? Sao vẫn chưa đủ?” Khúc Mịch quét mắt một vòng, cau mày hỏi Lục Ly.

Lục Ly liếc nhìn mọi người, phiền muộn, chẳng phải đã đầy đủ hết rồi ư?

Khúc Mịch ngồi xuống, bên cạnh anh có một ghế trống, đột nhiên Lục Ly hiểu ra, thì ra vội vội vàng vàng trở về, nhanh nhanh chóng chóng vào họp là vì người nào đó ….

“Tôi đã mời pháp y Tăng cùng họp nhưng cô ấy nói báo cáo đã đưa tới, cô ấy không cần thiết phải có mặt tham gia hội nghị.”

“Bắt đầu họp!” Nghe đến đây sắc mặt Khúc Mịch càng thêm khó coi, im lặng tựa người vào thành ghế, không lên tiếng.

Bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên ngột ngạt, mọi người ai nấy đều nhìn nhau, không ai dám nói trước, sợ mình biến thành nơi trút giận.

Cứ tiếp tục thế này cũng không được, Lục Ly ho khan một tiếng, mở miệng trước: “Qua manh mối chúng ta điều tra, hiện tại có thể xác định hung thủ vụ án mười lăm năm trước tại nhà họ Tăng chính là chị của Kim Chí Thành, cũng tức là Lục La gây nên. Thế nhưng hành tung của người này vẫn chưa được khóa chặt, không bài trừ khả năng đã đi phẫu thuật. Bước kế tiếp chúng ta nên đặt trọng điểm điều tra hành tung của Lục La. Căn cứ theo khẩu cung của Kim Chí Thành, tôi cho rằng khả năng Kim Hâm và Sử Phượng Yến là do Lục La giết, còn một nhà ba người của Đồng Huy là do Kim Chí Thành gây ra. Mọi người có thể phát biểu ý kiến riêng của mình.”

“Ý của anh là ba mạng người nhà Đồng Huy bị giết là do vô tình, nhà pháp y Tăng là vụ án giết người cướp của, còn Kim Hâm và Sử Phượng Yến chết là do Lục La muốn trả thù. Cô ta ở tại nhà ba mẹ nuôi cảm thấy quá bất hạnh, hận cha mẹ ruột đã vứt bỏ mình, nhưng tận sâu trong lòng vẫn nuôi khát vọng được ba mẹ yêu thương.

Khi cô ta biết được ba mình là một người giàu có, em trai được chăn ấm nệm êm, đã tạo nên sự bất ổn về mặt tâm lý, nỗi oán giận lên đến đỉnh điểm. Khi cô ta trông thấy ba mình ngã trên nền đất, máu tươi chảy ra thì nội tâm cô ta trở nên bứt rứt, khó chịu. Vì vậy, cô ta đứng ở phòng khách rất lâu, lâu đến mức máu dính vào giày cũng không biết mà cứ thế đi lên lầu, lưu cả giấu giày ở lại.”

“Tư tưởng của Lục La rất cực đoan, hơn nữa từ lúc trưởng thành đã bắt đầu phản nghịch. Việc cô ta hận Kim Hâm là rất bình thường; thế nhưng ra tay với Sử Phượng Yến như vậy có quá tàn nhẫn không, vượt qua cách cư xử của người bình thường.” Vương Nhân Phủ có mặt ở hiện trường, chứng kiến tận mắt cảnh tượng khủng khiếp ở trên lầu.

“Chỉ có những thứ này?” Khúc Mịch dĩ nhiên không hài lòng với những kết luận này của bọn họ, rõ ràng ràng chúng không hề có tí trợ giúp nào cho việc phá án.

Lưu Tuấn vẫn đang lật coi khẩu cung, anh ta liếc liếc quan sát sắc mặt Khúc Mịch một lúc mới dám lên tiếng: “Em thấy có một điểm đáng ngờ. Khi vợ chồng Kim Hâm gặp chuyện, Diệp Hồng và con trai không có nhà, ngay cả người giúp việc cũng không. Nếu như có người cố tình sắp xếp thì sao … Người này là ai? Đối phương khẳng định có quan hệ với Lục La, hơn nữa còn rất thân thiết, chỉ cần xác định được người này, chúng ta có thể truy ra được tung tích Lục La!”

“Cậu đang nghi ngờ Diệp Hồng?” Khúc Mịch cảm thấy có hứng thú với phân tích này của Lưu Tuấn.

“Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng cô ta rất khả nghi.” Lưu Tuấn không hề có cảm tình với người phụ nữ tên Diệp Hồng này, luôn cảm giác cô ta giấu diếm rất nhiều bí mật: “Tuy nhiên phía cảnh sát chúng ta đã theo dõi cô ta từ rất lâu vẫn không phát hiện điểm đáng ngờ … Hay là do em mắc bệnh nghề nghiệp nên nhìn ai cũng giống tội phạm.”

“Đứa bé đó tên Kim Phẩm Nguyên đúng không?” Khúc Mịch đột nhiên lên tiếng.

Lưu Tuấn gật đầu, lập tức sáng ra: “Đúng! Đều nói trẻ em không nói dối, nếu điều tra từ cậu bé chắc chắn có phát hiện. Thế nhưng nó học trường dành cho nhà giàu, mỗi ngày đều có xe riêng đưa đón, muốn tiếp xúc không phải dễ. Nếu lấy danh nghĩa cảnh sát đến tra hỏi sẽ đánh rắn động cỏ, lại còn có người lớn bên cạnh, cũng chẳng hỏi được gì.”

“Cái này mọi người tự nghĩ cách!” Khúc Mịch đứng lên, “Tan họp!” Rồi đứng dậy rời đi.

Anh vô thức bước về hướng phòng pháp chứng, đến dưới lầu gặp Khang Bình.

“Đội trưởng Khúc tìm pháp y Tăng sao?”

“Ừm … tôi muốn hỏi lại tình huống nghiệm thi.”

“Hóa ra là vì công việc!” Khang Bình cười cười, “Pháp y Tăng tạm thời giao hết công việc cho em, nếu có việc gì có thể hỏi em!”

Khúc Mịch chau mày: “Tại sao pháp y Tăng lại giao việc cho cậu?”

“Chị ấy xin nghỉ mấy ngày, hình như muốn qua Canada thăm chú.”

“Khi nào?” Khúc Mịch vội hỏi.

“Hình như chiều nay bay, còn mấy giờ thì em không biết!”

Khúc Mịch lập tức leo lên xe phóng thẳng đến sân bay, anh dùng điện thoại tra các chuyến bay đi Canada, chân đạp ga, tăng tốc.

Tuy nhiên khi anh chạy đến sân bay, vẫn không kịp.

“Cảnh sát!” Anh rút thẻ ngành, “Giúp tôi tìm một hành khách tên Tăng Dĩ Nhu!”

“Chuyến bay 5 giờ 20 phút chiều, điểm đến Canada.” Cô nhân viên lễ phép đáp, “Vị khách này mua vé một chiều.”

Vé một chiều? Khúc Mịch cau mày, trong lòng dâng lên dự cảm xấu. Dĩ Nhu ở Canada mấy năm, cũng đã nhập quốc tịch bên đó. Lần này cô đột ngột bỏ đi, không hề mua vé khứ hồi … dự định sẽ không quay lại sao?

Tiểu nha đầu này đúng lạnh lùng, từ chối anh, rồi làm như không liên quan đi thẳng một mạch.

Vốn dĩ anh đặt quyết tâm sẽ chừa lại cho mình một điểm tôn nghiêm trước mặt Dĩ Nhu. Nếu như cô không chịu thừa nhận anh, anh sẽ bỏ đi không lưu luyến, ít nhất còn lưu lại được ấn tượng tốt.

Thế nhưng mọi việc có bao giờ theo ý nguyện, anh đi khỏi đó hai ngày, tỉnh táo suy nghĩ một chút. Nếu phải chọn lựa giữa tự tôn và được ở bên cạnh Dĩ Nhu, anh chọn ở bên cạnh cô ấy, bởi anh cho rằng sau này không được nhìn thấy Dĩ Nhu còn dằn vặt hơn.

Anh luôn là một người kiêu ngạo, không ngờ có một ngày sẽ trở nên thấp kém trước mặt người khác như vậy. Tuy nhiên cho dù có ở vị trí thấp nhất trên cõi đời này đi chăng nữa, anh cũng muốn xuất hiện ở nơi Dĩ Nhu có thể nhìn thấy được, mong chờ cô sẽ suy nghĩ lại một chút.

Vậy mà ngay cả cơ hội đó cô cũng không cho anh, cứ như vậy kiên quyết ra đi!

Nha đầu xấu xa!

Anh hận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn đem Dĩ Nhu nhét vào trong cơ thể mình để cô không cách nào trốn khỏi anh.

Trong lúc này, ngồi trên máy bay tâm trạng Dĩ Nhu cũng không bình tĩnh. Cô từ chối Khúc Mịch, nói muốn sống một mình tự do tự tại… Vậy mà khi Khúc Mịch rời khỏi cuộc sống của cô, cô liền cảm thấy cô quạnh, lẩn khuất nỗi cô đơn mà trước nay cô chưa từng cảm nhận được.

Cô không biết vì sao cảm xúc mình lại như vậy, cô quyết định đi đến một nơi khác, tìm một chỗ suy ngẫm một chút. Vừa khít chú Tăng gọi điện thoại, nên cô quyết định sẽ đi Canada một chuyến, vừa để thăm người thân, vừa cho mình có thời gian bình tĩnh và một cơ hội.

Ngồi trên máy bay, cô lại nhớ đến từng khoảnh khắc khi ở cùng Khúc Mịch. Tuy rằng cô không muốn thừa nhận, nhưng sự thật Khúc Mịch đã đi vào cuộc sống của cô, đồng thời lưu lại dấu vết khó có thể xóa mờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK