Khúc Mịch thôi miên rất thành công, có thể làm cho Tăng Dĩ Nhu nhớ đến buổi sáng mười lăm năm trước. Tuy nhiên những đặc điểm cô cung cấp khiến cho nhân vật Kim Chí Thành chưa từng xuất hiện lại càng thêm thần bí.
“Lão Quách biết Kim Hâm cùng lắm chỉ bốn năm năm hay là ông ta nhớ lầm. Hơn nữa là dân làm ăn lời từ miệng ông ta có mấy câu là thật? Bây giờ vợ chồng Kim Hâm chết rồi, Kim Chí Thành lại mất tích, lão ta muốn nói hươu nói vượn gì không được.” Lưu Tuấn lên tiếng: “Diệp Hồng và Kim Chí Thành là vợ chồng, lời khai của cô ta và công nhân viên trong công ty cũng trùng khớp; vì vậy khả năng cô ta nói dối là rất thấp.”
“Tại sao lão Quách phải nói dối? Hơn nữa ông ta cũng khai Kim Chí Thành khi còn bé quen dùng tay trái, đến trường mới học cách viết tay phải. Cái này rất dễ tra xem ông ta có khai man hay không. Kim Chí Thành học tiểu học ở thành đông, để tôi đi điều tra.” Mạnh Triết lập tức hành động, lái xe đến trường tiểu học thành đông.
Chuyện đã nhiều năm, có rất ít người còn nhớ đến học sinh tên Kim Chí Thành này. Mạnh Triết kiểm tra hồ sơ tìm được họ tên của giáo viên chủ nhiệm lớp Kim Chí Thành năm ấy.
Chủ nhiệm họ Vương, là một giáo viên sắp về hưu. Nghe Mạnh Triết đến điều tra Kim Chí Thành: “Chuyện năm 88 … Năm đó tôi vừa nhận công tác, lần đầu tiên được phân công chủ nhiệm lớp. Khi ấy tôi vẫn còn thanh niên chưa nhiều kinh nghiệm, chăn dắt đám học trò luôn luôn trong tình trạng cảm giác bất lực, cả ngày bận bận bịu bịu biết bao nhiêu việc.
Kim Chí Thành không có gì ấn tượng với tôi cho lắm. Sau này ba của em ấy trở thành đại gia, tôi mới biết mình từng dạy một học sinh có cái tên này. Đáng tiếc em ấy chẳng học được mấy ngày. Nhà khó khăn, mẹ chết sớm, mẹ kế thường đánh đập cậu bé.”
“Thầy còn nhớ anh ta có đặc điểm gì không?” Mạnh Triết truy hỏi.
“Đặc điểm?” Thầy Vương cố gắng nhớ lại, “Tướng mạo tôi nhớ không rõ, làm sao có thể nhớ ra được đặc điểm gì?”
“Không phải anh ta thuận tay trái sao? Nghe nói là lúc tập viết chính thầy sửa tay lại.” Mạnh Triết nhắc.
“Khi đó trẻ con không đi mẫu giáo, đâu có học trước trường lớp nào, cho dù có đi chăng nữa cũng không phải chính quy, viết tay trái cũng không phải chỉ có một hai cháu. Thế nhưng mấy đứa nhỏ ấy rất biết nghe lời, tôi nói mấy lần đám trẻ đều dùng tay phải viết chữ.”
Mạnh Triết thất vọng: “Vậy thầy còn nhớ trên cổ tay Kim Chí Thành có nốt ruồi son hay không?”
“Ái chà … lâu lắm rồi làm gì nhớ được mấy cái đó!”
Thời điểm Kim Hâm phát đạt, Kim Chí Thành đã được hai mươi tuổi, trước đó hắn không đi học, nếu không ở rịt trong nhà thì đi ra ngoài một mình. Một mặt là vì trong nhà không có tiền, lại có mẹ kế; mặt khác, vì hắn có bệnh, tình tình hướng nội nên từ còn bé cũng không có ai muốn chơi cùng hắn.
Nhìn sơ cũng biết lần này Mạnh Triết lại trắng tay rồi, vốn dĩ trước khi đến đây khí thế bừng bừng, vậy mà bây giờ phải thất vọng ra về.
“Tuy nhiên sau này họp lớp cấp một, lớp trưởng gửi thiệp mời cho em ấy, em ấy không đến. Tôi thân là chủ nhiệm lớp dĩ nhiên phải có mặt, uống mấy ly, mọi người cùng nhau tán gẫu có nhắc đến Kim Chí Thành. Mọi người đều nói không ngờ thằng nhóc nhát gan, luôn bị bắt nạt lại là con nhà giàu.”
Hai mắt Mạnh Triết sáng lên khi nghe thầy Vương kể tiếp như thế, “Bạn học cùng lớp từng bắt nạt Kim Chí Thành?”
“Tôi đúng là không có tư cách là giáo viên chủ nhiệm, khi đó tôi chẳng biết chuyện gì. Nhiều năm sau mới nghe tụi nó kể lại.” Thầy Vương thừa nhận lúc đó còn trẻ, ông quá thiếu kinh nghiệm trong công việc, “Lớp phó lao động là một cậu học sinh to lớn, mới ngày đầu đi học đã bắt nạt Kim Chí Thành. Nghe cậu ta kể Kim Chí Thành chạy về phía nhà vệ sinh nữ, vừa chạy vừa khóc, cậu ta mắng Kim Chí Thành lưu manh. Bọn trẻ con vừa mới đi học, chưa biết chữ, đi sai nhà vệ sinh cũng rất bình thường.”
Đúng là xoay chuyển tình thế, Mạnh Triết biết khi mẹ Kim Chí Thành mang thai có uổng chuyển thai hoàn, sau khi lớn hắn có trải qua trị liệu nhưng chưa khỏi hẳn.
Mạnh Triết hoài nghi, xem ra … ngay lúc đó ngay cả giới tính của bản thân mình hắn cũng mơ mơ hồ hồ.
Coi như lần này không về tay không, tin tức này của Mạnh Triết cực kỳ có giá trị.
“Khoảng thời gian Lão Quách và Diệp Hồng cùng với các đồng nghiệp biết về Kim Chí Thành là rất ít.” Khúc Mịch nhắc nhở mọi người, “Trong gần mười năm, Kim Chí Thành mấy lần xuất ngoại trị liệu, còn du học mấy năm. Những người hắn tiếp xúc ngày xưa và bây giờ hoàn toàn khác nhau, lão Quách dĩ nhiên không biết được anh ta thay đổi như thế nào. Còn Diệp Hồng cũng sẽ không biết được trước đây hắn ra sao!
Tôi đã lệnh Cố Thành lấy kỷ lục xuất nhập cảnh của Kim Chí Thành, phát hiện hắn từng đi Thái Lan năm lần, tôi tin chắc có liên quan đến bệnh tình của hắn. Hiện tại chúng ta cần tra cho ra Kim Chí Thành đã từng chữa trị tại bệnh viện nào, và trị bệnh gì.
Trước đây pháp y Tăng từng đề cập tay trái của hung thủ bị chó cắn, đương nhiên phải tiêm ngừa bệnh dại. Theo như tôi biết mười lăm năm trước vacxin tiêm ngừa không phổ biến như bây giờ, hơn nữa nhất định phải bảo quản lạnh; do đó, không phải phòng khám nào cũng có. Mọi người vào thành phố điều tra tại các bệnh viện từ cấp cơ sở trở lên sẽ có manh mối.”
Mọi người phân công nhau hành động, Cố Thành tra tìm trên internet các bệnh viện ở Thái Lan, còn các đội viên khác đi điều tra bệnh viện trong thành phố.
Thành phố Nam Giang là thành phố trực thuộc trung ương, bệnh viện từ cấp cơ sở trở lên có bốn cái. Lục Ly, Mạnh Triết, Lưu Tuấn và Hách Minh, mỗi người phụ trách một bệnh viện, ở đó tra xét suốt cả ngày trời, rốt cục cũng tra ra việc chữa chạy của Kim Chí Thành.
Mười lăm năm trước, ngay sau khi ba mẹ Tăng Dĩ Nhu bị ngộ sát, Kim Chí Thành có đến tiêm vắc xin ngừa dại ở bệnh viện Đệ Nhất.
Kết quả điều tra này khiến tinh thần ai nấy phấn chấn hẳn lên, “Xem ra án diệt môn liên hoàn chính do Kim Chí Thành gây ra! Đáng tiếc mười lăm năm trước kỹ thuật quá lạc hậu, chỉ có thể xét nghiệm nhóm máu, không xét nghiệm DNA. Hung thủ bị chó cắn bị thương, ở trên mõm chó thu được dấu máu, sau khi xét nghiệm không thuộc về hai vợ chồng nhà họ Tăng. Nếu như thời nay, có xét nghiệm DNA, liền có khả năng định tội Kim Chí Thành.”
“Vậy là Kim Chí Thành là tình nghi lớn nhất, nhưng hiện tại hắn đang ở đâu?” Lục Ly cau mày.
Lệnh truy nã đã ban hành một ngày, tin tức nhỏ xíu liên quan đến Kim Chí Thành cũng không có. Mấy căn nhà của nhà họ Kim cũng đã tra xét, không hề thấy bóng dáng của hắn. Không một ai biết hắn đang ở đâu … chẳng lẽ Kim Hâm giấu hắn ngoài hoang đảo.
Nghe nói nhà họ Kim có một đảo nhỏ ở phía nam Thái Bình Dương, tạm thời chưa kinh doanh. Bọn họ dự tính trong vòng mười năm tới sẽ tiến hành xây dựng nơi đó thành khu nghỉ dưỡng thiên đường. Tuy nhiên đường đến hòn đảo ấy khá phức tạp, phải sử dụng máy bay cá nhân. Hơn nữa, chưa có chứng cứ xác định Kim Chí Thành là hung thủ làm sao có thể xin lệnh điều trực thăng đi lục soát?
Đúng là kẻ có tiền là sướng nhất, mặc dù phạm vào đại tội cũng có cách trốn chạy sự trừng phạt của pháp luật.
Cố Thành vẫn đang tiếp tục điều tra các bệnh viện ở Thái Lan. Thái Lan là một quốc gia chuyên về phẫu thuật thẩm mỹ, kỹ thuật tương đối phát triển. Bệnh viện ở tầm trung cũng có thể thực hiện các loại giải phẫu này, do đó việc điều tra khá vất vả.
Vương Nhân Phủ hiệp trợ cho Cố Thành, hai người bận bận bịu bịu, quên cả cơm tối.
Rạng sáng hôm sau, bọn họ rốt cục cũng tra ra được manh mối quan trọng.
Trong hồ sơ của một bệnh viện, bọn họ tìm được tên của Kim Chí Thành, điều tra ra được hồ sơ bệnh án hoàn chỉnh của hắn.
Cố Thành chỉ biết sơ sơ nên hoàn toàn không dịch được mớ chữ nhiều từ chuyên ngành y như vậy. Anh ta báo cáo tình hình với Khúc Mịch, anh lập tức xin Cục trưởng Hoàng điều động người thông hiểu ngôn ngữ này.
Đừng thấy ngày thường Cục trưởng Hoàng chẳng làm gì, nhưng đến thời điểm mấu chốt đều ra sức, chưa đầy một tiếng đã có một cô gái hiểu tiếng Thái được điều đến.
Cô ta hỗ trợ phiên dịch bệnh án, bệnh tình của Kim Chí Thành bày ra trước mặt mọi người khiến ai nấy trong đội hình sự đều cảm thấy kinh ngạc tột độ.
Thì ra vợ của Kim Hâm uống chuyển thai hoàn trong lúc mang thai đã khiến cho bộ phận sinh dục của Kim Chí Thành phát sinh dị dạng, hơn nữa khá là nghiêm trọng.
Bộ phận sinh dục bên ngoài cơ thể không phát dục, chỉ y như một đứa trẻ một hai tuổi. Tuy nhiên, trong cơ thể hắn lại có buồng trứng và ống dẫn trứng, không có tử cung. Qua kiểm tra nhiễm sắc thể và kích thích tố phát hiện hắn có một số nhiễm sắc thể nữ giới. Nói cách khác, hắn thật ra là một phụ nữ nhưng là một phụ nữ không có khả năng sinh sản.
Không biết lúc đó Kim Hâm cân nhắc thế nào lại quyết định để Kim Chí Thành trở thành đàn ông. Hắn làm phẫu thuật ở bệnh viện Thái Lan không hề giải phẫu bộ phận sinh dục mà chỉ cắt buồng trứng và ống dẫn trứng, để hắn tiếp tục sống dưới thân phận là nam giới.
Thế nhưng nhiễm sắc thể của Kim Chí Thành không thay đổi, trong xương tủy vẫn là một phụ nữ; do đó, hắn không thể là một người đàn ông đường đường chính chính.
“Quá kinh khủng. Trước đây tôi từng nghe qua những người song tính, không ngờ bây giờ đã được gặp.” Vương Tịnh thốt lên kinh ngạc, “Diệp Hồng gả cho người người đàn ông bất tài này …. Hình như có chút gì đó đáng thương. Nếu như cô ta biết được sự thật có khi nào sẽ buồn nôn đến mức mất ngủ không? Bây giờ chuyện cô ta sinh con trai cho Kim Chí Thành, ngẫm lại như một kỳ tích. Khoan đã … Không đúng! Có khi nào đứa nhỏ ấy không phải là con ruột của Kim Chí Thành không? Trong bệnh án có viết do bị ảnh hưởng bởi nhiễm sắc thể nên hắn không có khả năng sinh sản.”
“Khả năng? Nghĩa là vẫn còn năng lực sinh sản. Bệnh viện thích nhất là nhắc đến vấn đề xác suất, chỉ cần độ khả thi chỉ là 1% cũng không dám dễ dàng kết luận.” Lục Ly thận trọng mở lời, trải qua vài vụ án, anh ta cũng sớm thành thục, đã không còn là anh cảnh sát chỉ biết liều mạng.
“Lần này tất cả đều được thông suốt!” Mạnh Triết cảm giác như đã xua tan được mây mù, “Trong tiềm thức Kim Chí Thành là nữ, nhưng bề ngoài là nam. Vì vậy, khi còn bé người này mơ mơ hồ hồ vấn đề giới tính. Lên đến tiểu học, do tiềm thức ảnh hưởng nên hắn vẫn sử dụng nhà vệ sinh nữ.
Hắn xoắn xuýt trong mâu thuẫn này hơn hai mươi năm. Sau khi vẻ ngoài của mình hoàn toàn trở thành đàn ông, điều này khiến hắn cảm thấy đau khổ, không thể chấp nhận. Hắn phạm án ở nhà họ Tăng, bị chó cắn tổn thương tay trái, chính vì nguyên do này khiến hắn phải luyện dùng tay phải. Sau rèn luyện, hắn đã có thể sử dụng thành thạo cả hai tay.
Tuy nhiên, thói quen vẫn là thói quen, đôi khi hắn cũng lơ đễnh để lộ ra. Khi hắn gặp phải chuyện quan trọng hoặc tình huống khẩn cấp hắn sẽ dùng tay trái.”
Mọi người vô cùng tán thành những phân tích này của Mạnh Triết, tất cả dồn vào việc quan trọng nhất là tìm cho ra chỗ ẩn thân của Kim Chí Thành.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK