Mục lục
Nữ pháp y mau nhảy vào trong bát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 128 KIM CHÍ THÀNH

Tại một bệnh viện Lục Ly phát hiện một người phụ nữ có cử chỉ vô cùng khả nghi, bà ta nói tinh thần không thoải mái, nhất định đòi bác sĩ phải kê toa cho bà ta. Bác sĩ không chịu chỉ cho hai viên thuốc ngủ dặn bà ta ngày hôm sau quay trở lại làm xét nghiệm chi tiết.

Bà ta cầm thuốc ra cổng lớn bệnh viện, Lục Ly và Mạnh Triết đi theo phía sau. Nhìn bà ta lên taxi, Lục Ly lại càng phát hiện người phụ nữ này có vấn đề, một người phụ nữ trung niên không trang điểm, túi xách là loại túi có thể mua ở mấy cửa hàng vỉa hè làm sao dám bỏ tiền ra đi taxi? Nhìn dáng vẻ bà ta gấp gấp gáp gáp ra khỏi bệnh viện, ở cổng nhìn đồng hồ không biết ba bốn lần.

Lục Ly lái xe đi theo sau chiếc taxi, đuổi theo đến tận một căn nhà có một lối vào duy nhất. Người phụ nữ xuống xe, móc ra sâu chìa khóa, mở cổng sắt. Bà ta đi vào rồi khóa ngay lại. Sân không lớn, bà đi nhanh đến cửa, mở cửa chính rồi lại khóa chặt. Rèm cửa trong phòng kéo kín, không thể quan sát được tình hình bên trong.

Lục Ly sợ bị phát hiện nên quay xe đậu ở lề đường phía xa, sau đó mới cùng Mạnh Triết đi bộ lại đó.

Bọn họ loanh quanh căn nhà vài vòng, không nhìn thấy, không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào. Lục Ly để Mạnh Triết ở đó quan sát, còn anh ta đi tìm thôn dân điều tra.

Cách đó không xa anh ta trông thấy một ông lão đang ngồi trên phiến đá trước nhà hút thuốc.

“Chào ông, đây là lần đầu cháu lái xe ra khu này nên bị lạc đường. Xin hỏi ông nếu cháu muốn đi về phía trung tâm thành phố Nam Giang thì phải đi hướng nào ạ?” Lục Ly cố ý hỏi đường.

Cụ ông rất nhiệt tình chỉ đường cho Lục Ly.

“Cám ơn ông!” Lục Ly cười cười, “Những người có thiện tâm như ông càng ngày càng ít. Vừa rồi cháu trông thấy có một thím đang chuẩn bị vào nhà, cháu chạy lại hỏi thì thím chẳng nói chẳng rằng, còn khóa cả cổng lại, cửa phòng bên trong cũng khóa kỹ, làm như cháu là người xấu vậy, thiếu điều báo cảnh sát nữa thôi!”

“Có phải là căn nhà có một đường vào duy nhất luôn luôn kéo rèm ở phía bên kia không?” Thấy Lục Ly gật đầu, ông nói tiếp, “Cháu à, nhà bọn họ có người bị bệnh lao, trong thôn không ai dám đi ngang qua cổng nhà ấy, lúc nào cũng phải đi đường vòng.”

“A … Nghĩa là cô ấy cũng là người tốt?”

“Vợ của ông Lưu bên đó có một người họ hàng phương xa ở trong thành phố, rất khá giả, lâu lâu lái xe hơi đến, là một cô gái rất trẻ đẹp.” Ông lão kể liên miệng, “Con gái của hai vợ chồng họ Lưu học ở trong thành phố không về nhà, ông Lưu mấy năm trước mắc bệnh rồi qua đời. Trong nhà bà ta bây giờ không còn ai khác. Hơn nữa khi bà ta còn con gái cũng đã từng bị nhiễm lao, không sợ truyền nhiễm.”

Người phụ nữ xinh đẹp? Lục Ly lấy điện thoại, mở ra tấm ảnh của Kim Chí Thành và Diệp Hồng. Anh ta đưa cho ông lão coi, mắt của ông lão đã kèm nhèm nên nhờ đứa cháu ra nhìn giúp.

“Chính là bọn họ!” Đứa bé khoảng tầm mười tuổi, nghỉ hè ở nhà, “Ngày đó có một chiếc xe hơi lái vào nhà ông Lưu Nhị, cháu ló đầu vào hóng chuyện thì bị bà Nhị mắng. Cô này nói đỡ giúp cháu, giọng cô ấy nhẹ nhàng, nghe thật đã!”

Lục Ly thấy vậy liền gọi ngay cho Khúc Mịch, nhìn bộ dạng gấp gáp của Lục Ly, ông lão có hơi bực mình, người này rõ ràng không phải là hỏi đường!!!

Căn cứ vào sự quan sát của Mạnh Triết, khả năng bên trong chỉ có vợ của ông Lưu và Kim Chí thành, nếu không bà ta đã không khóa cửa. Tuy nhiên đề phòng vạn nhất, bọn họ cũng không dám làm bừa, vẫn ở bên ngoài theo dõi chờ tiếp viện.

Chưa được bao lâu bên trong nhà truyền đến thanh âm lách cách, dỏng tai nghe một chút thì nghe thấy tiếng phụ nữ. Lát sau động tĩnh càng lúc càng lớn, người phụ nữ bắt đầu mất khống chế hét ầm lên.

Lục Ly và Mạnh Triết nhìn nhau, trèo lên bức tường không cao lắm của nhà họ Lưu, vươn mình nhảy xuống, nheo mắt nhìn cánh cửa, hai người đạp liên tiếp mấy cú cánh cửa mới mở toang.

Trông thấy có người xông vào, vợ ông Lưu không kịp hỏi gì nhiều, chạy vọt đến sau lưng Lục Ly. Lục Ly chưa kịp lên tiếng, vèo một tiếng, một bóng đen phi về phía anh. Thân thủ nhanh nhẹn, anh nghiêng đầu qua một bên, đồ vật va vào tường bể tan nát, thì ra là một cái chậu hoa.

Lục Ly nghiêng đầu nhìn qua hướng khác, trông thấy một người đàn ông thân hình cao lớn, trong phòng đồ đạc tứ tung. Người đàn ông cao khoảng 1m85, râu ria xồm xoàm, hai mắt đỏ au, rõ ràng không hề bình thường.

Bàn, ghế, tivi, bàn trà đều bị hắn đạp đổ, Lục Ly chú ý tần suất hắn dùng tay trái rất nhiều.

“Kim Chí Thành!” Lục Ly hét to.

Người đàn ông kia lập tức hướng về phía tiếng gọi, ngẩn người, rồi lại tiếp tục đập phá đồ đạc. Nhìn dáng vẻ này thì hắn chính là Kim Chí Thành, không sai!

Lục Ly và Mạnh Triết lao đến, mấy lần mới chế phục được hắn. Trên nền đất có mấy cọng dây thừng, Lục Ly nhặt lên trói hắn lại, ném vào một góc. Miệng hắn không ngừng phát sinh những tiếng gào rú, dưới tình huống này cũng chẳng thể hỏi được gì, Mạnh Triết vội tìm đại tấm vải bịt miệng hắn.

“Các cậu là ai?” Bây giờ thím Lưu mới có cơ hội hỏi hai người bọn họ, “Tại sao xông vào nhà tôi?”

Lục Ly đưa thẻ ngành, “Thím biết người kia là ai không?”

Trong nhà đột nhiên xuất hiện hai vị cảnh sát khiến cho một người như thím Lưu vừa sợ hãi vừa kinh ngạc. Nghe thấy Lục Ly hỏi mình bà ta quanh co không biết nên trả lời thế nào.

“Nghe qua vụ án giết ba mạng người của nhà họ Đồng chưa? Anh ta là nghi phạm trọng yếu nhất!”

Lời của Lục Ly làm bà ta hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt. Bà ta liếc nhìn Kim Chí Thành, rồi vô thức lùi về phía sau hai bước, gáy đổ mồ hôi lạnh. Kẻ giết người điên cuồng ở bên cạnh bà ta, hơn nữa bà ta và hắn còn ở chung một gian phòng. Vừa lúc nãy hắn đột nhiên phát điên, thoát được sợi dây thừng, đập nát đồ đạc trong nhà … Cũng may cảnh sát đến kịp chứ nếu không …. Phải chăng nếu không kịp hắn sẽ giết người?

“Đồng chí cảnh sát, cậu mau bắt lấy hắn đi!” Bà ta vẫn còn sợ hãi.

“Nhất định phải bắt, thím không cần sợ!” Lục Ly an ủi bà ta, “Bây giờ thím mau khai rõ những gì thím biết. Tại sao hắn lại ở đây? Ai đưa hắn đến? Đưa hắn đến khi nào? Tại sao thím lại nói dối với người ngoài hắn mắc bệnh lao phổi?”

“Được …. Tôi nhất định sẽ nói thật, không gian dối một lời!” Thím Lưu nhanh nhẹn.

“Tôi họ Diệp, Diệp Hồng là cháu gái của tôi. Kể từ khi nó được gả vào nhà họ Kim thì chúng tôi không còn liên lạc, lâu lâu tôi có gọi điện thoại cho mẹ nó. Trước tiết Thanh minh, Diệp Hồng đột nhiên đến tìm tôi nói muốn cùng chồng trải nghiệm đời sống thôn quê.

Cách nơi này không xa có một suối nước nóng, thỉnh thoảng cuối tuần có vài người lái xe đến đây. Bọn họ không thích ở khách sạn, mà thích ở mấy khu nhà nông chỗ chúng tôi, ăn những món ăn dân dã, xẻ thịt con gà nuôi trong sân, bọn họ nói đây gọi là thực phẩm sạch.

Tôi nghe Diệp Hồng nói vậy thì đồng ý, nó liền đưa chồng nó đến. Đến tối nó nói phải đi về, chồng thì thích nơi này nên muốn ở lại. Lúc đó nó cho tôi năm ngàn, nói là một tháng tiền ăn và tiền thuê phòng. Tôi ở nhà một mình, lại già rồi, chẳng kiêng kị điều gì; do vậy, tôi mới dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này.

Lúc này Diệp Hồng mới kể chồng nó có bệnh, là bệnh lao phổi thời kỳ đầu, bởi vì biết tôi có kháng thể căn bệnh này; hơn nữa, ở nông thôn không khí trong lành, lại là thân thích nên mới muốn ở lại chỗ này.

Tôi nghe xong thấy cũng đúng, ngược lại nhà cũng để không, nhà họ Kim chẳng lẽ không có nơi dưỡng bệnh??? Đây coi như là coi trọng tôi, nên tôi chẳng hề nghĩ ngợi nhiều đồng ý ngay. Nó bảo tôi phải báo với hàng xóm, đừng để họ đi ngang qua cửa, đề phòng lây bệnh cho người ta. Nó còn dặn tôi không cần nói với nhà họ Kim, bớt đi phiền phức.

Qua mấy ngày cũng chẳng xảy ra chuyện gì. Hắn rất yên tĩnh, cả ngày chỉ ở trong phòng đọc sách, lên mạng, ngay cả không ra ngoài sân. Hắn không thích nói chuyện, cũng chẳng thích ánh sáng mặt trời, rèm cửa sổ trong phòng luôn kéo kín. Tôi tốn thêm tiền điện nhưng cũng mặc kệ, người ta có trả tiền mà. Tính tôi không thích nói nhiều, chỉ cần làm thêm một phần cơm mà thôi.

Được một tháng, Diệp Hồng quay lại. Vào đến nhà cho tôi mười ngàn, nói với tôi muốn để chồng nó ở thêm hai tháng. Thế nhưng Diệp Hồng chưa đi được bao lâu tôi phát hiện Kim Chí Thành có những biểu hiện không bình thường. Đầu tiên hắn suốt ngày gầm gầm gừ gừ, lẩm bẩm nói thầm, rồi lớn tiếng mắng chửi. Trong nhà chỉ có mình tôi nên tôi rất sợ, nên vội gọi cho Diệp Hồng.

Diệp Hồng chạy qua, cho hắn uống hai viên thuốc, hắn liền ngủ. Bấy giờ Diệp Hồng mới nói thật với tôi, nói chồng của nó mắc chứng bệnh tâm lý, cần phải có thuốc mới có thể khống chế. Nó bảo tôi không cần phải lo lắng, căn bệnh của Kim Chí Thành không làm người khác bị thương, rồi để lại hai lọ thuốc. Một là thuốc chữa bệnh, một là thuốc ngủ. Nếu như hắn làm ầm ĩ lên thì pha vào nước dụ hắn uống. Để hắn ngủ mấy tiếng rồi gọi cho nó là được.

Diệp Hồng thấy tôi có vẻ không muốn giữ lại Kim Chí Thành, nó mới nói sợ ảnh hưởng đến nhà họ Kim. Cánh nhà báo bây giờ rất lợi hại, chỉ có thể đem hắn đến nơi hẻo lánh để an dưỡng. Bố chồng Diệp Hồng biết con gái tôi học về kinh tế, hi vọng sau này con gái tốt nghiệp có thể làm việc ở nhà họ Kim. Tôi vì lý do này mới giữ hắn ở lại. Có thuốc khống chế hắn mới khôi phục yên tĩnh, không làm náo loạn. Tôi sợ hắn gây chuyện lúc tôi đang ngủ nên tối nào cũng trộn lẫn thuốc ngủ vào cơm canh, nên tình trạng luôn duy trì rất tốt.

Mấy ngày trước tôi xem tin tức thấy ba mẹ Diệp Hồng đều đã bị giết, nên càng sợ. Tôi gọi cho Diệp Hồng, kêu nó cho người mang hắn đi. Nó bảo tôi nó đang bận, nhờ tôi giúp trông thêm mấy ngày nữa. Thuốc cho hắn không còn được mấy viên, sáng sớm hôm nay Kim Chí Thành lại làm ầm lên.

Tôi còn hai viên thuốc ngủ cho hắn uống, sau đó tìm dây thừng trói hắn lại rồi gọi cho Diệp Hồng, lần này nó không nhận điện mà trợ lý bắt máy. Trợ lý nói nó đang có cuộc họp công ty, không biết khi nào trở về. Tôi lo sẽ xảy ra chuyện nên ngẫm đi nghĩ lại liền quyết định đến bệnh viện mua thuốc. Ai ngờ bác sĩ không chịu kê toa, chỉ cho hai viên. Chưa kịp cho hắn uống hắn đã tỉnh, rồi bắt đầu phát điên. Cũng may có các cậu đến!”

Nghe xong lời khai của thím Lưu, Lục Ly khẽ cau mày. Anh ta cho rằng bắt được Kim Chí Thành, coi như tìm được hung thủ. Nhưng xem ra, hắn cũng không có thời gian gây án.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK