Thì ra Hoắc Thể Ni có một người chị sinh đôi ở Anh. Chuyện này thật sự khiến ai nấy đều kinh ngạc. Bọn họ tìm được trong điện thoại của cô ta có lưu một dãy số điện thoại của Anh, còn rất nhiều lần trò chuyện.
Khúc Mịch gọi cho dãy số này, dùng tiếng Anh nói cho đối phương biết cái chết của Hoắc Thể Ni, hi vọng người thân duy nhất của cô ta có thể về nước một chuyến lo chuyện hậu sự.
Lục Ly lấy lời khai của bảo vệ và hàng xóm, đặc biệt là người bảo vệ có chìa khóa dự phòng nhà của Hoắc Thể Ni.
“Tại sao anh lại có chìa khóa nhà Hoắc Thể Ni, ngoại trừ quan hệ giữa chủ nhà và bảo vệ, còn có quan hệ khác không?” Lục Ly phải hỏi như vậy vì dù sao Hoắc Thể Ni vẫn là phụ nữ độc thân, bảo vệ là người đàn ông trung niên, tại sao cô ta dám đưa chìa khóa cho anh ta?
Người bảo vệ này tên Lưu Đại Tráng, vóc người không cao, mắt hình tam giác (1), thoạt nhìn có vẻ lương thiện nhưng để ý kỹ sẽ thấy anh ta có phần mưu mô và xảo quyệt. Lưu Đại Tráng nghe Lục Ly hỏi như vậy thì rất sợ, anh ta vội vàng giải thích: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi chỉ có quan hệ là chủ nhà và bảo vệ mà thôi. Cô Hoắc là người rất tốt, thường ngày hay gửi đồ ăn cho phòng bảo vệ. Nhà của cô ấy bị hư đường ống nước hay đường điện chúng tôi đều nhiệt tình đến hỗ trợ. Tình cờ hôm đó tôi trực ca, cô ấy nói phải đi công tác vài ngày, sợ không ai tưới cây nên đưa chìa khóa cho tôi. Tôi vốn dĩ không muốn lấy, lỡ mất đồ lại đổ oan cho tôi. Thế nhưng, cô Hoắc nói trong nhà không có thứ gì đáng giá, rất tin tưởng tôi, nên tôi mới nhận. Không ngờ… có ngày… cô Hoắc lại….”
Kim Sa bên phía tòa soạn khai bọn họ có nhiệm vụ phỏng vấn nhưng không cần phải đi công tác. Vậy Hoắc Thể Ni muốn đi đâu? Hầu Minh cũng không biết chuyện này?
Theo như Lưu Đại Tráng nhớ thỉnh thoảng có người đàn ông đến nhà Hoắc Thể Ni, phong thái lịch thiệp và nhã nhặn, lái xe sang. Lục Ly đưa hình cho anh ta xem, chứng thực người đàn ông đó là Hầu Minh.
“Cô Hoắc chưa lập gia đình, tính tình cũng tốt, chưa có bạn trai mới là kỳ lạ. Thế nhưng hình như người đàn ông này có vợ rồi, ra ra vào vào rất lén lút. Có một lần tôi còn phát hiện có người đi theo dõi sau anh ta.” Lưu Đại Tráng được yêu cầu kể lại càng chi tiết càng tốt, “Vào một buổi tối cách đây hơn một tháng, tầm 9 giờ, tôi đang tuần tra, dự định đảo một vòng rồi về xem tivi. Đến dưới toàn nhà của cô Hoắc thì thấy chiếc xe của người đàn ông đó. Tôi biết quan hệ của bọn họ nên tránh mặt là tốt nhất, tôi trốn sau phía hòn non bộ. Tôi trông thấy anh ta và cô Hoắc xuống xe, anh ta ôm eo cô Hoắc, cười nói thân mật.
Bọn họ vừa vào sảnh tòa nhà thì có thêm một chiếc xe nữa lái đến, bảng số xe rất đẹp nên tôi nhìn tới nhìn lui mấy lần. Người ngồi trên xe không xuống mà nhìn xung quanh tòa nhà một lúc lâu mới rời đi.”
“Anh nhìn rõ được dáng người ngồi trong xe không?” Lục Ly truy hỏi.
Lưu Đại Tráng cau mày, “Trời tối quá, đèn đường nhập nhoạng nên tôi nhìn không rõ. Nhưng tôi xác định đó là phụ nữ, đeo kính đen rất lớn, đầu quấn khăn lụa.”
Người phụ nữ thần bí này là ai? Hầu Minh nói vợ anh ta không biết chuyện anh ta quay lại với Hoắc Thể Ni, nhưng đó cũng chỉ mình anh ta cho rằng như thế.
Lục Ly báo cáo tình huống này cho Khúc Mịch, Khúc Mịch quyết định tiếp xúc với vợ của Hầu Minh, Vương Á Như.
Vương Á Như dung mạo đoan trang, đeo kính không gọng, trông khá nghiêm khắc, hình mẫu điển hình của một giáo sư. Khi Khúc Mịch đến cô ta và con gái đang xem phim Hàn, thấy cảnh sát đến tìm họ hơi kinh ngạc.
“Đồng chí cảnh sát đến đây có chuyện gì không?” Vương Á Như để con gái ở lầu trệt xem phim, cô ta và cảnh sát lên phòng sách ở lầu một.
Nhà Hầu Minh trang trí rất có phong cách, tất cả đồ nội thất trong nhà đều là gỗ đàn hương, trên tường phòng sách treo một bức tranh bản gốc, nhìn qua anh ta không chỉ là một đại gia, mà là một đại gia có phẩm vị.
“Cô Hầu, cô biết Hoắc Thể Ni không?” Khúc Mịch lên tiếng hỏi.
Ánh mắt Vương Á Như rõ ràng sáng lên một chút, “Làm sao không biết nó, cả đời này tôi cũng không quên được nó! Vì nó mà cuộc sống của tôi trở nên thật tồi tệ. Tôi hận nó, chỉ ước nó mau chóng xuống địa ngục!”
“Cô Hầu, đúng như mong muốn của cô, Hoắc Thể Ni chết rồi!”
“Hả?” Vương Á Như giật mình, trợn tròn mắt nhìn Khúc Mịch: “Chết? Chết như thế nào?”
“Vẫn chưa xác định có phải bị mưu sát hay không. Cô Hầu, tôi muốn nghe cô nói thêm sự việc liên quan đến Hoắc Thể Ni.”
“Nó và chồng tôi gian díu các anh cũng biết rồi!” Ngữ điệu của cô ta ngập tràn sự khinh bỉ, “5 năm trước, nó không hề xấu hổ quyến rũ chồng tôi. Vốn dĩ tôi cũng không biết nhưng do nó ép chồng tôi ly hôn, cố ý để tôi bắt gặp. Tuy nhiên Hầu Minh chỉ nhất thời bị nó quyến rũ, cuối cùng cũng lựa chọn trở về bên gia đình. Nó dĩ nhiên không cam lòng nên chạy sang nhà tôi làm lớn chuyện. Mẹ tôi cực kỳ tức giận nên đến thẳng chỗ làm tìm cấp trên của nó. Hầu Minh từ chức, chấm dứt hoàn toàn với nó, nó dây dưa một hồi thì xuất ngoại.
Tuy Hầu Minh đã tỉnh ngộ nhưng tình cảm của chúng tôi không còn được như trước. Tôi lại là người mắc bệnh sạch sẽ, chỉ cần nghĩ đến anh ta từng lăn lộn với người phụ nữ khác trong lòng không thể nào chấp nhận được. Hầu Minh ra đảo làm ăn, thường xuyên xã giao, về trễ. Tôi biết nhưng không làm lớn chuyện. Cứ như thế tình cảm của chúng tôi nhạt dần, chỉ miễn cưỡng duy trì vì con gái.
Ba năm trước chúng tôi đã bắt đầu ở riêng, vì con nên không ly hôn. Năm nay con tôi đã đậu đại học, tôi tính sẽ ly hôn với anh ta, rồi sống một mình. Tôi có tiền tiết kiệm, sẽ dùng số tiền đó đi du lịch. Thế giới bao la không nên vì một người đàn ông buộc cả đời phải khổ.”
Lời khai của hai vợ chồng Hầu Minh khá nhất quán, không ai có biểu hiện nói dối.
“Vậy cô biết chuyện chồng mình quan hệ lại với Hoắc Thể Ni không?”
“Các anh tìm tôi, nhắc đến cái tên Hoắc Thể Ni thì tôi cũng đoán được.” Vương Á Như không phải kẻ ngốc, “Chó thì quen ăn c.ứ.t… Xin lỗi các anh tôi nói quá thô tục, không đáng là một giáo sư… Trong lòng tôi rất buồn, không có chỗ để xả giận. Giáo sư thì sao? Cũng là người được cha sinh mẹ dưỡng, cũng biết vui biết buồn. Nó chết không oan, đó là báo ứng. Tôi không quan tâm những chuyện trước đây của bọn họ, cũng không muốn biết. Cái chết của Hoắc Thể Ni có liên quan đến Hầu Minh hay không tôi cũng không muốn biết.”
“Tôi thấy một chiếc xe đậu trước cửa, số xe là xcxxxxx, chiếc xe này là của ai?"
“Của tôi, có việc gì không?” Vương Á Như không hiểu lời này có ý gì.
“Có người nhìn thấy cô theo dõi Hoắc Thể Ni và Hầu Minh đến tận dưới lầu nhà Hoắc Thể Ni cách đây tầm một tháng.” Khúc Mịch nhìn chằm chằm vào mắt của cô ta, “Chuyện này cô giải thích thế nào?”
“Tôi không theo dõi ai, càng không qua nhà con đàn bà đê tiện đó!” Vẻ mặt của Vương Á Như không giống nói dối.
“Chiếc xe này chỉ có một mình cô lái?”
“Ừm…” Cô ta đột nhiên khựng lại, sắc mặt khẽ biến chuyển, “Có đôi lúc con tôi sẽ lái, con tôi vừa mới lấy bằng lái.” Vương Á Như nhớ con gái cô ta tháng trước có lái xe ra ngoài kêu đi karaoke với bạn. Cô ta còn lo lắng con gái uống rượu lái xe xảy ra chuyện nên còn điện thoại mấy lần nói muốn đi đón. Con gái của cô ta kêu không cần, hơn mười giờ đã lái xe về nhà. Cô ta thấy con không có mùi rượu mới yên tâm.
Bây giờ nghe Khúc Mịch nói Vương Á Như lập tức nhớ ra.
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, Hầu Hiểu Hiểu đi vào: “Mọi người đừng ép mẹ tôi, là tôi lái xe theo dõi ông ấy.”
“Hiểu Hiểu con nói vớ vẩn gì vậy!” Vương Á Như muốn bảo vệ con gái mình, “Người lớn đang nói chuyện, mau xuống nhà.”
“Con không nói bậy, ngày hôm đó chính con theo dõi ông ấy. Con đứng ở trước cửa công ty ông ấy thấy ông ấy vừa lên xe vừa gọi điện thoại, rất đáng ngờ. Quả nhiên, ông ấy lái xe đến con phố gần đó, một người phụ nữ lên xe, hai người còn nắm tay nhau.
Con theo bọn họ đến tiểu khu, chứng kiến cảnh bọn họ ôm nhau đi lên lầu. Con khẳng định ông ấy có tình nhân bên ngoài. Người phụ nữ kia không đẹp, ăn mặc cũng không sành điệu không hiểu sao ông ấy lại thích cô ta. Giờ nghe mẹ kể con mới hiểu… thì ra là nhân tình cũ!
Thế nhưng con không làm chuyện gì hết. Con không dám kể cho mẹ vì sợ mẹ buồn. Con giấu trong lòng lâu lắm rồi, không thể tâm sự cùng ai, thật sự rất khó chịu. Bây giờ thì tốt rồi, người đàn bà đó đã chết, không biết ai đã trừ hại cho dân.”
“Khuya hôm trước đến sáng sớm hôm sau cô ở đâu?”
“Đồng chí, con tôi chắc chắn không giết người!” Vương Á Như cuống cuồng, kéo con gái ra sau lưng mình.
Hiểu Hiểu đúng kiểu nghé con không sợ hổ: “Tôi muốn giết cô ta, đáng tiếc không có can đảm và thủ đoạn. Tôi qua đêm ở nhà bạn vì hôm đó là sinh nhật bạn ấy, ba mẹ bạn ấy tổ chức tiệc tối. Chúng tôi chơi đến gần sáng nên không về nhà. Cha mẹ và bạn ấy có thể làm chứng cho tôi!” Nói xong Hầu Hiểu Hiểu lấy điện thoại ra.
Lục Ly gọi ngay tại chỗ chứng thực đúng như Hiểu Hiểu nói, cô ta cũng không có chứng cứ giết người.
Lại đi một chuyến công toi, khi bọn họ ra khỏi nhà họ Hầu gặp được một bà lão, nghe Hầu Hiểu Hiểu gọi là bà ngoại, thì ra là mẹ của Vương Á Như.
“Nhà có khách?” Mẹ Vương lên tiếng hỏi.
Dĩ nhiên Vương Á Như không muốn mẹ bận tâm nên nói là đồng nghiệp đến tìm.
(1) Tướng mắt tam giác là tướng mắt có mí trên và mí dưới hợp lại tạo thành một góc nhọn phía đuôi mắt, có hình dạng giống như hình tam giác. Xem tướng mắt tam giác ở cả nam và nữ đánh giá rằng, những người có tướng mắt này đều là người sống khá thực dụng. Điều này thể hiện khá rõ khi họ còn nhỏ. Họ đặt lợi ích bản thân và tiền bạc lên hàng đầu.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK