Hoan Nhan cảm thấy khí huyết dâng trào, cầm lấy túi xách đứng lên: "Kỳ Chấn, Tĩnh mình đi trước, hai người ở lại chơi vui. "
Cô không đợi Văn Tĩnh mở miệng, cúi đầu rời khỏi phòng, nếu cô không đi, tên đàn ông chết tiệt kia còn tưởng cô không bỏ được anh ta, còn muốn dây dưa với anh ta!
"Hứa tiểu thư, vôi vã như vậy muốn đi chỗ nào?"
Thân Tống Hạo giống như lưu manh một mặt thổi hơi vào người phụ nữ kia, mắt nheo lại mở miệng nói với Hoan Nhan.
Hoan Nhan bước chân không ngừng, cũng không mở miệng, trực tiếp kéo tay nắm cửa, một đôi tay khác bỗng từ phía sau đặt lên cánh cửa, đem thân thể Hoan Nhan vây lại ở bên trong, mùi thuốc lá nồng nặc từ người anh xông tới, Hoan Nhan nín thở, dùng sức kéo cửa... "Hứa tiểu thư, không muốn gặp tôi, hay sợ gặp tôi? Anh nhả khói, khói bay vào mắt của Hoan Nhan, khiến hốc mắt cô chua xót, nước mắt giàn giụa.
Cô vẫn không nói một câu, chỉ cắn chặt răng dùng sức kéo cửa.
"A... Xem ra Hứa tiểu thư quả nhiên chán ghét tôi. "
Tay trái cầm điếu thuốc, tay phải chỉ hơi dùng sức cửa bị giữ chặt, còn cô dùng hết sức lực bản thân vẫn không thể mở được.
"Chẳng qua con người tôi, trời sanh tính khí lạ lùng, người càng muốn gần tôi tôi lại càng ghét, còn người càng chán ghét tôi, tôi lại càng muốn lại gần, không thể không ép lên giường của tôi... "
Anh thấp giọng nói, câu sau lại càng đè thấp âm thanh, chỉ để Hoan Nhan nghe thấy.... "Không biết xấu hổ!" Hoan Nhan tức giận, cùi chỏ hung hăng đánh về phía sau, Thân Tống Hạo nhất thời không đề phòng, bị cô đánh vào eo, lập tức bị đau thu hồi lại cánh tay đề cửa ôm lấy eo, Hoan Nhan nhanh chóng mở cửa, chạy ra ngoài... Một lúc sau, Thân Tống Hạo mới ngồi dậy, khóe môi nở nụ cười vô lại, nhìn thấy hành lang không bóng người, anh chưa từng nghĩ đến, người phụ này"Ngoài nhu nội cương", "Lòng dạ độc ác"!
"Thân thiếu, cậu không sao chứ? Kỳ Chấn buồn cười lại không dám cười, một lúc sau mới vất vả nhịn cười hỏi thăm.
Thân Tống Hạo chỉ nhẹ nhàng khoát tay, chợt quay sang nhìn Kỳ Chấn nói: "Cậu lập tức gọi điện, đổi khóa phòng trọ của cô ấy. "
"Đổi khóa?" Kỳ Chấn không nhịn được sờ sờ đầu, lại thấy Văn Tĩnh tức giận đứng lên, nhảy tới trước mặt Thân Tống Hạo, chỉ vào mặt anh hét lên: "Này, Thân đại thiếu gia, anh rốt cuộc nghĩ thế nào về Nhan? Anh để cho tôi hẹn cô ấy tới, lại làm cô ấy giận bỏ đi, anh có bệnh phải không?"
"Đại tiểu thư Văn Tĩnh thật oan uổng chết tôi... Cô cũng thấy đấy, tôi đi ngăn cô ấy, cô ấy còn ra tay đánh tôi, đối với ông xã còn ra tay độc ác như vậy, sao cô không cảm thấy tôi đáng thương?"
Thân Tống Hạo méo miệng, bộ dáng ủy khuất đáng thương.
"Anh... tôi mặc kệ, tóm lại nếu anh bắt nạt Nhan, tôi sẽ tìm anh tính sổ, anh cảm thấy ở nhà yên tĩnh, tôi sẽ ngày ngày đến nhà anh uống trà. "
Văn Tĩnh hai tay chống nạnh giống những người phụ nữ đanh đá, gương mặt xinh đẹp tràn đầy uy hiếp, hả hê.
"Chậc chậc.... Thật may Nhan nhi nhà tôi không đanh đá như cô, bằng không tôi tình nguyện ôm gà mái bái đường cũng không thèm cần!" Anh đưa ngón trỏ lắc lắc trước mặt Văn Tĩnh, giọng nói như mình thật may mắn.
"Thôi đi Nhan mà có một nửa lợi hại như tôi, làm sao lại để anh bắt nạt thành ra thế này một câu cũng không nói, chỉ im lặng giữ ở trong lòng?"
Văn Tĩnh khinh thường trừng mắt nhìn anh: "Nếu không phải tôi đi tìm Thân gia gia, cô gái ngốc đó cho đến bây giờ vẫn một mình len lén chịu đựng tất cả những gì anh ban tặng!
"Là cô đi tìm gia gia?" Thân Tống Hạo ngừng cười, mày nhíu lại thành hình chữ xuyên.
"Không phải tôi thì còn có ai? Cả đời này ngoại trừ tôi Văn Tĩnh còn có ai đối xử thật tâm với Nhan? Anh cho rằng với tính tình của Nhan, cô ấy sẽ đi tìm nhà anh náo loạn? Cô ấy tình nguyện một mình uất ức đến chết cũng không đi tìm nhà các ngươi tính sổ... "
Văn Tĩnh vẫn còn dong dài trách mắng Hoan Nhan, Thân Tống Hạo lập tức xoay người đi ra ngoài, cho đến khi tới cửa, anh lại quay ngược lại chỗ Kì Chấn ra lệnh: "Kì Chấn, cậu lập tức gọi điện cho bọn họ tối nay thay đổi khóa nhà trọ Hứa Hoan Nhan, mình bây giờ sẽ qua luôn. "
"Này này, anh có thể trực tiếp tới phòng trọ tìm cô ấy mà? Tội gì phải phiền toái như vậy?"
Thân Tống Hạo xoay người vừa đi vừa nói: "Cậu cho rằng với cái tính tình bướng bỉnh của cô ấy sẽ mở cửa ình sao?"
Hoan Nhan xuống xe, chậm rãi đi về phía phòng trọ, suy nghĩ trong đầu lộn xộn, khiến cho cô đau đầu, anh ta không nương tay chút nào đuổi cô xuống dưới đường, bây giờ lại chạy tới nói những lời cổ quái với cô.
Anh ta đúng là không khiến cô tức chết thì không bỏ qua mà.
Lên tầng hai cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa..... Kì quái? Hoan Nhan cúi đầu, dưới ánh đèn cẩn thận đưa chìa khóa cắm vào ổ, chuyện gì đây? Sao lại không mở được cửa của chính nhà mình? Cô lùi về sau mấy bước, nhìn kĩ, đây đúng là tầng hai. Thật là kì quái!
Thử lại mấy lần, Hoan Nhan mới dừng lại, trừng mắt nhìn cánh cửa phòng, cái chuyện kì quái gì đây? Buổi sáng lúc đi làm vẫn hoàn toàn bình thường, sao buổi tối trở lại thì không phải là nhà mình?
Hoan Nhan luống cuống quay người, lúc xuống tầng lại bất chợt hăng hái, tay cầm giầy cao gót, giống như lúc bé nhảy bậc thang, ánh trăng bên ngoài sáng tỏ.... Trời đất bao la, thế giới rộng lớn, nhưng lại không có một ngôi nhà hoàn chỉnh thuộc về cô.
Thân Tống Hạo ở trong xe, chiếc xe màu đen đỗ lại ở chỗ khuất cho nên ánh trăng không chiếu tới, anh khẽ mở cửa sổ xe, lặng lẽ quan sát cô từ xa, lúc đầu chỉ là bóng dáng nho nhỏ sau đó lại biến thành một cô gái chân thật, mảnh khảnh.
Anh chưa từng chú ý tới suy nghĩ của cô, từ nhỏ đến lớn, vây quanh anh đều là lời ngon tiếng ngọt, đêu là những lời nịnh nọt giả dối, còn có vô số phụ nữ tự nguyện yêu thương, anh thật sự không biết, trên đời này, còn có người phụ nữ không yêu mình.