Ngón tay lạnh như băng, không tự chủ đặt lên bụng, vết thương trong đó, dường như có chút đau.
Cô vừa mới bỏ đi đứa bé của bọn họ, chỉ mười ngày, anh mất tích hai mươi ngày, đột nhiên, giống như vô cùng thần kỳ xuất hiện trước mặt mọi người, tin tức kết hôn truyền đi khắp nơi... Thật là châm chọc!
Hoan Nhan kinh ngạc ngồi xuống, cầm một xấp văn kiện dầy, mở ra, cô không ngừng trên bàn phím gõ chữ, cô phải làm việc gì đó, nhất định phải làm việc gì đó để ình phân tâm, không suy nghĩ.
Đúng, cô hận anh ta, hận anh thỉnh thoảng vô tình, thỉnh thoảng dịu dang, hận anh ta hoa tâm lạm tình, dịu dàng chân thành, hận anh ta vô tình vô nghĩa, tùy chỗ gieo giống, hận anh ta... Tại sao lại đột ngột xông vào cuộc đời cô, che kín ánh mặt trời rực rỡ trên đầu cô.
Cảm giác lạnh lẽo truyền khắp cơ thể, cô bắt đầu run rảy, cuối cùng ngón tay cứng đờ, trên màn hình hiện lệ một dòng chữ lớn, nhưng cô cũng không biết mình viết gì, từng giọt từng giọt nước mắt rơi trên bàn phím... Không có chuyện gì, thật sự không có chuyện gì.
Hoan Nhan tự nhủ trong lòng một lần lại một lần, nhưng tuyến lệ cô quá phát triển, nhớ khi còn bé thích ăn kem, mẹ không mua cho cô, cô chỉ ngồi lặng lẽ khóc... Cô nguyện ý đem tất cả uất ức dằn xuống đáy lòng, không muốn chia sẻ cùng người khác, đó là một thế giới riêng thuộc về cô, người khác chạm vào cô có cảm giác không an toàn.
"Này, này Hoan Nhan, bạn sao thế? Sao lại khóc? Ài... Anh ta kết hôn bạn cũng không cần thương tâm như vậy, anh ta là một người đàn ông phong lưu, cao cao tại thượng không cùng một loại người giống chúng ta, cậu suy nghĩ một chút, cô dâu thần bí đó có thể là ai, không chừng vào hôn lễ, có vô số phụ nữ dẫn đứa trẻ tới nhận người thân... "
Hạ Tiểu Khê vỗ vỗ vai Hoan Nhan ra sức kêu la, còn tưởng Hoan Nhan giống vô số người khác thầm mến Thân Tống Hạo, không tiếp nhận được tin tức anh ta kết hôn nên mất khống chế khóc lớn... Hoan Nhan bên tai ong ong, âm thanh của Hạ Tiểu Khê sao lại xa như thế? Cô ấy rõ ràng ở bên cạnh người cô không phải sao?
Cô đưng dậy, đi ra ngoài, bước chân thật nhanh, đôi chân mang giày cao gót giống như đạp hỏa tiễn, chạy ra ngoài, không để ý Hạ Tiểu Khê ở phía sau lớn tiếng gọi... Phía ngoài ánh mặt trời chói mắt vô cùng, trời mùa hè nóng như lò lửa, đem một chút xíu dưỡng khí trong cơ thể bốc lên, thành cái xác không hồn.
Cô căn bản không nên để tâm, phải vui mừng mới đúng, đúng, cô dám thề cô không thích cái loại đàn ông hoa tâm như vậy, cho nên, đúng, cho nên bây giờ mất khống chế không phải vì anh ta, không phải vì Thân Tống Hạo.
A, cô mang thai đứa bé của anh, chỉ có thể lặng lẽ bỏ đi, anh lại đi nước ngoài tìm vui vẻ, sau đó dẫn một người vợ trở về!
Hoan Nhan ngực phập phồng, cô cả người đầy mồ hôi, cô đi đi lại lại trên hành lang ba mươi vòng! Cô điên thật rồi!
******
Cô thật sự mang thai! Người phụ nữ chết tiệt kia trước đêm anh đi đã thử dò xét anh, lại không một chút tiết lộ!
Thân Tống Hạo ủ rũ cúi đầu từ trong nhà lái xe ra ngoài, vừa trở về, ông nội đã mắng anh xa xả, buộc anh phải cưới một người phụ nữ! Một người đã bỏ đi con của anh!
Anh lúc đầu còn tưởng gia gia điên rồi, cuối cùng từ trong miệng ông nội nghe được cái tên quen thuộc, anh nháy mắt không nói lên lời, thậm chí, thậm chí, tức giận bởi vì không giải thích được bị định đoạt kết hôn, hơn nữa cô dâu là ai cũng không biết không khỏi bị đè nén xuống.
Chỉ là khiếp sợ, muốn có con của anh, phụ nữ trăm phương ngàn kế tìm cách, anh thấy không ít, nhưng mà chưa từng có ai dám to gan lớn mật như Hứa Hoan Nhan.
Cô thế nhưng một chút cũng không quan tâm, không một chút do dự, không dao động lựa chọn bỏ đi đứa bé của anh!
Được rồi, mặc dù bởi vì thai ngoài tử cung nguy hiểm, nhưng anh vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu!
Dù sao, cũng để người ba là anh có quyết định cô có tư cách gì? Có tư cách gì mà quyết định muốn hay không muốn đồ anh đưa cho?
"Kỳ Chấn, cô ta ở đâu?" Thân Tống Hạo bấm điện thoải, trực tiếp hỏi.
"Ai cơ?" Kỳ Chấn cố ý giả ngu, không hiểu hỏi thăm.
Thân Tống Hạo mặt mày rét lạnh, đáng chết, không biết anh cứ đến mùa hè tính tình nóng nảy hay sao!
"Hứa - Hoan - Nhan!" Gần như là gằn ra từng chữ, cũng như là truyền lửa giận qua ống nghe tới tai Kỳ Chấn.
"Mình làm sao biết? Mình cũng không phải người đàn ông của cô ấy!" Kỳ Chấn bướng bỉnh, tại sao lại phải để cho hắn dễ dàng tìm được?
"Cậu không muốn mình chạy đến tìm Văn Tĩnh thì tốt nhất nói ngay inh biết, cô ta ở chỗ nào!"
Thân Tống Hạo giựt mạnh cổ áo sơ mi, bật điều hòa giảm xuống mấy độ, tức giận đến tóc cũng gần như dựng đứng!
.... Tắt điện thoại, Thân Tống Hạo đem xe đổi hướng, rất tốt, Phú Nguyên? Công ty nhỏ ở khu dân nghèo, Hứa Hoan Nhan còn tưởng cô thật sự có khả năng, nhanh như vậy đã đi tìm công việc mới! Xem ra cô không nhờ Kỳ Chấn giúp, cũng chính là... Anh cười lạnh, cô là nghĩ cùng Thân Tống Hạo tôi hoàn toàn không liên quan.
Tôi lại muốn xem một chút, người phụ nữ này lá gan lớn thế nào, có phải là bị bệnh nên quên quá nhanh, quên mất hiệp ước của bọn họ còn ba tháng nữa mới kết thúc! Quên mất thân thể còn để Thân Tống Hạo anh ba tháng sử dụng!