Cô thật muốn không câu chấp, nhưng trong lòng đau giống như bị lăng trì vậy, cả đêm hầu như chưa từng nhắm mắt, anh dậy thật sớm tinh thần phấn chấn đi làm, để lại cô một mình ở nhà ngẩn người.
Ngày mai là sinh nhật anh, Hứa Hoan Nhan nhớ tới sau khi kết hôn đã bỏ qua một lần sinh nhật, không khỏi thở dài, lần kia cô mang bánh sinh nhật đến, lại đúng lúc nghe được lời anh và Trần Nhị nói chuyện này nọ, còn lần này lại là Tô Lai.
Cô có lẽ khắc tinh với anh, thật không thể thoát khỏi số phận sao?
Cô chỉ muốn cho anh một sinh nhật thật vui vẻ, bù lại thiệt thòi lần sinh nhật trước, hơn nữa, cô còn có một món quà thật lớn muốn tặng cho anh.
Luôn luôn được ăn cả ngã về không một lần, cả đời này, gặp được người mình yêu sâu đậm, cở nào khó khăn? Không tới cuối cùng, cô suy nghĩ vẫn muốn cố gắng tranh thủ một lần.
Đi siêu thị mua nguyên liệu về làm bánh cake, Hứa Hoan Nhan ra cửa đến chổ máy rút tiền, kiểm tra thẻ rút tiền của mình, thẻ này là do ông nội cho cô sau khi cưới, trong thẻ có bao nhiêu tiền cô cũng chưa hề kiểm tra, còn có một cái thẻ khác do Thân Tống Hạo đưa cho cô làm tiền tiêu vặt.
Trên màn hình hiện lên con số, cô nhìn vào mà giật mình, khóe mắt ngấn lệ, cô nhớ tới chuyện ông nội giao phó cho cô, một chuyện cô cũng không làm được, những thứ đồ trang sức quý giá kia cô đã không bảo quản được tốt, cuộc hôn nhân với Thân Tống Hạo cũng đang nằm trên bờ vực thẳm, ông nội vốn thương yêu cô như vậy, thậm chí còn cho cô tài khoàn đến mười triệu lận, nếu như ông nội biết những chuyện đã xảy ra, không biết ông nội dưới đất có trách cô không?
Thời điểm trở về nhà, điện thoại di động vang lên, Hứa Hoan Nhan để túi xuống lấy di động ra xem, so với lần trước còn quá đáng hơn, vài tấm hình thân mật sôi nổi hiện lên trong tầm mắt cô.
Cô ngơ ngẩn ngồi xuống, gương mặt lần này so với mấy ngày trước xem ra rõ ràng hơn nhiều, cô không thể lừa mình dối người nói đó là người khác.
Kia đúng là người đàn ông cô yêu, người mà cô lấy làm chồng.
Nằm cạnh người phụ nữ khác, khuôn mặt thỏa mãn hài lòng.
Cô cúi đầu cười ra tiếng, ngồi trên ghế salon bắt đầu nhắn tin trở lại: “Rốt cuộc cô muốn như thế nào?”
“Anh ấy nói rồi, chỉ cần tôi trở lại, lập tức sẽ cưới tôi, mà bây giờ, tôi đã trở về, Hứa Hoan Nhan cô nên rút lui.”
Tin nhắn bên kia thật nhanh đã trả lời lại, sắc mặt Hứa Hoan Nhan trắng bệch, ngón tay run rẩy.
Cô nhắn mắt lại hồi lâu, nghiêng mặt tựa vào ghế salon miệng há to thở dốc, nước mắt không phải từng giọt từng giọt rơi, mà là ào ạt tràn đầy cả khuôn mặt, rất tốt, rất tốt, cô ta đã thừa nhận, mình không phải là nên khéo hiểu ý, nhìn ý tứ người ta ngoan ngoãn cuốn xéo sao?
“Được, ngày mai sẽ cho cô câu trả lời chắc chắn.”
“Cô đừng nên trách tôi, nếu không phải A Hạo ba phen mấy bận cam kết, tôi đã sớm bỏ đi nước ngoài rồi, bất quá như vậy cũng tốt, một người con gái như tôi, bên ngoài phiêu bạt trôi nổi nếu như có một mái nhà thì thật là tốt.”
Hoan Nhan cũng không nói gì, sau khi cười lạnh lùng mấy tiếng, thật nhanh đánh một hàng chữ: “Thật ngại, chờ chính miệng A Hạo nói cho tôi biết muốn ly hôn rồi tính sau.”
Nhấn gửi đi xong, cô khóa máy di động, vẫn chưa hết tức, cô thẳng tay ném điện thoại di động vào vách tường.
Không khí thoáng cái đông đặc lại…Buổi sáng ngày hôm nay, xảy ra chuyện thật là quá đáng, làm người ta thật là không thể kềm chế cơn nóng nảy.
Hứa Hoan Nhan cho Quản gia, người giúp việc nghỉ ngày hôm nay, cả biệt thự chỉ còn mình cô, sáng sớm chui vào trong bếp, nhưng cho đến chiều vẫn chưa làm xong cái bánh cake, không phải là canh nhiệt độ sai, mà là quên chưa bỏ vào.
Quý Duy An chợt gọi điện thoại tới, nói là công ty có việc gấp nên không thể tới, cho người đem quà tặng đưa tới. Phong bao lì xì của cha mẹ chồng cũng để trên bàn cả rồi.
Cô gọi một cú điện thoại, nhắc anh cần phải về nhà.
Tô Lai nói anh cho cô ta một cam kết, cô nên tin hay không? Chỉ là Tô Lai nói, cũng không phải từ trong miệng anh nói cô nghe được, tại sao cô phải ngoan ngoãn cuốn xéo nhường chổ lại cho cô ta?
Chồng cô mỗi ngày đi làm đều vẫn về nhà, đối xử với cô không có gì không tốt, từ đầu đến cuối căn bản anh chưa từng đề cập đến tên tuổi Tô Lai cô, nếu quả thật theo như lời cô nói mấy câu kia, anh cam kết cưới cô, tại sao cho đến bây giờ anh vẫn chưa nói gì với mình?
Tô Lai, nhìn tôi là đáng thương như vậy, nhưng người đáng thương nhất chính là cô mới phải.
Hứa Hoan Nhan nhẹ nhàng cười, đem vứt bỏ chiếc bánh bị hư, lại bắt đầu làm lại bánh mới.
Nghe tiếng bước chân của anh, Hứa Hoan Nhan thò đầu ra cánh cửa thủy tinh trong suốt nhìn ra phía ngoài, anh không nhanh không chậm hướng phòng bếp đi tới.
“Anh mới về tới? Chờ một chút em làm sắp xong rồi.” Hoan Nhan cười vui vẻ, cao giọng nói, Thân Tống Hạo nhìn cô, trên mặt dính bột mì, chóp mũi cũng dính bột trắng cả lên, anh không khỏi vươn tay lau cho cô: “Em không cần làm phiền phức như vậy, bên ngoài tùy tiện có thể mua được mà.”
“Bên ngoài cho dù bán có đẹp hơn nũa, cũng không ngon bằng. ’ Cô vừa trộn vừa cười tủm tỉm nói, vì động tác thân mật của anh, quan hệ giữa hai người cũng gần hơn một bước.
“Tại sao?”
“Khi làm bánh cake, thành ý trong tâm muốn làm để tặng cho người yêu dấu của mình, bánh cake sau khi làm ra so với bình thường nhất định sẽ cho hương vị ngọt ngào hết mức.” Cô nhẹ nhàng nói, mặt mày rạng rở an tĩnh, nhưng anh lại không nói ra được cảm giác chấn động lúc này.
“Thật…. Không cần…” Anh lẩm bẩm mở miệng, đột nhiên cảm thấy mình quá tàn nhẫn thì phải?