“Tôi không biết chị cô đến tột cùng vì sao chết, mà tôi chỉ không tin, chị tôi thiện lương như vậy, tốt như vậy, lại hại chết chị của cô, gả cho Thân Tống Hạo, ban đầu chị ấy cũng không mong muốn, An Nhiễm, cô rất cố chấp, thế nhưng loại cố chấp này, hại người mà thành ra hại mình.”
Quý Duy An ngữ điệu ôn hòa, từng câu từng chữ không nhanh không chậm, Hứa Hoan Nhan đứng ở giữa đám người phía ngoài, chợt lệ rơi đầy mặt…. Cô chợt nhớ tới lần đầu gặp mặt Quý Duy An, lúc đó hắn và bạn gái đang chia tay, giống như bây giờ lý trí, thanh tỉnh, cô hiện tại lỉnh hội một chút, hắn và cô thật giống nhau, tỉnh táo, bình tỉnh, bình thản, chẳng qua những thứ đó chỉ là bảo vệ tôn nghiêm chính mình, mà trong lòng buồn vui chỉ có tự mình biết.
“Đều là giả đúng không? Bị người đuổi giết, toàn thân đầy vết thương, thân cô thế cô, tất cả nhu nhược, đều là muốn lừa tôi đúng không? Dụ tôi hít thuốc phiện, phá đổ Cảnh Thịnh, cũng là cô, có đúng hay không?”
Quý Duy An cười lạnh, giọng nói thay đổi càng ngày càng lạnh lùng…. “Duy An…. Anh đã biết mọi chuyện, có thể tha thứ cho tôi không?” Máu tươi trong miệng An Nhiễm trào ra càng nhiều hơn, nửa gương mặt và tóc của cô hầu như ngâm trong vũng máu, tuy nhiên trong con ngươi dâng lên một tia sáng chờ mong, chăm chú nhìn vào khuôn mặt gầy gầy của người con trai trước mặt.
Quý Duy An đứng lên, bóng dáng cao cao, vẫn tuấn mỹ như vậy, nhưng nhìn vào mắt anh cô không nhìn thấy ánh sáng đã từng yêu thích cô, anh nhìn cô, như nhìn xuyên qua nơi xa xăm nào đó, môi mỏng khẽ nhếch, anh lắc đầu một cái mở miệng nói: “Ba tôi chết ở trước mặt của tôi.”
Hai mắt anh căng thẳng, tựa hồ nỗi đau kia xuyên thấu qua đôi mắt, anh cúi đầu chậm rãi xoay người: “Chị tôi là người quan trọng nhất đối với tôi… An Nhiễm, tôi không làm được.”
Anh xoay người, chậm rãi tránh ra, một phen nắm tay Hứa Hoan Nhan, sải bước đi về phía trước, bầu trời giống như bị thiêu đỏ, bao phủ lên hai người bọn họ một màu giống như máu tươi…. An Nhiễm vùng vẫy muốn nhấc người lên nhìn anh một cái, nhưng rồi cuối cùng vô lực co quắp mềm oặt trên mặt đất, cô đem hết tàn hơi lớn tiếng khóc, một lần một lần, kêu tên của anh ta: “Duy An…. Duy An…. Em yêu anh… Là thật…. Là thật…”
Cô kêu gào xuyên thấu qua đám người truyền đến rõ ràng, Hứa Hoan Nhan nghe âm thanh kia, trong lòng cũng cảm thấy đau khổ khó chịu, nhưng Quý Duy An cầm chặt tay cô hơn, chân không dừng bước: “Chị, chúng ta về nhà thôi.”
“Được, chúng ta về nhà.” Hứa Hoan Nhan nghiêng đầu qua nhìn nét mặt của cậu ta, cô không có tư cách oán giận Duy An tuyệt tình, tai nạn và những chuyện đã xày ra đều là do cô mang đến, những thống khổ người kia đang chịu đựng cũng do cô.
Một tuần lễ sau, bạn tốt của Quý Vân Trạch khi còn sống mang đến một tin, tại thành phố Newyork của nước Mỹ, một trung tâm chuyên trị cai nghiện ma túy nặng như Quý Duy An, đặc biệt nghiên cứu chế tạo đầy đủ hệ thống phương pháp cai nghiện, đầy đủ các thí nghiệm lâm sàng thành công, hiệu quả hết sức lạc quan, ông ta có thể giới thiệu Quý Duy An qua nước Mỹ trị liệu.
Hứa Hoan Nhan và Sầm Mỹ Vân dĩ nhiên trong lòng tràn đầy vui mừng, mặc dù nhà họ Quý ở Newyork cũng có bất động sản chưa từng bán của cải lấy tiền mặt, chổ ở không là vấn đề, nhưng Quý Duy An cai nghiện cũng cần một số tiền lớn, đây cũng là vấn đề khó khăn. Nhìn Sầm Mỹ Vân vui sướng rồi lại rầu rĩ, cả đêm mất ngủ, tình trạng của Quý Duy An cũng không thể kéo dài lâu, rốt cuộc Hứa Hoan Nhan dứt khoát quyết định, ông nội Thân cho cô một khoản tiền lớn, ngày đó cô cũng không có trả lại cho Thân Tống Hạo, cũng bởi vì Quý Duy An xảy ra chuyện như vậy, cô muốn hết lòng lo cho em trai, còn nữa chính là trong bụng cô có đứa bé, cô không đành lòng nhìn con chịu khổ theo cô.
Hứa Hoan Nhan đem thẻ tín dụng giao cho Sầm Mỹ Vân, bởi vì bà vẫn không biết tin Hứa Hoan Nhan đã ly hôn, cho rằng là Thân Tống Hạo cho, vì vậy không cách nào từ chối. Tất cả các thủ tục đi Mỹ rất nhanh đã làm xong xuôi, chỉ còn chuẩn bị để lên đường. Đêm trước ngày khởi hành, cô mới quyết định chủ ý, Quý Duy An có Sầm Mỹ Vân chăm sóc, mà cô thì Anh văn cũng không tốt, ra nước ngoài không chắc tìm được việc làm tốt, hơn nữa bây giờ cô còn chưa thông báo tin ly hôn của cô, theo chân bọn họ ra nước ngoài về tình hay lý căn bản nói không thông.
Ở lại, cũng không thể ở lại trong thành phố này, Hứa Hoan Nhan khổ sở cười một tiếng, thế giới rộng lớn như vậy, chợt phát hiện, một chỗ để cho mình trú chân cũng không có.
Sáng rời giường sớm chuẩn bị thuê xe ra phi trường, thì bỗng nhiên Hứa Hướng Cảnh xuất hiện ở nhà họ Quý.
“Nhan nhi, ba muốn…Con và A Hạo đã kết hôn, không thể tự nhiên xuất cảnh, Quý Duy An đứa bé này tốt như vậy, ba muốn đi theo chăm sóc cho hắn, con có đồng ý không?.”
Ông có chút chờ đợi mở miệng nói, ánh mắt cũng rơi vào trên mặt Sầm Mỹ Vân đứng cách đó không xa, cô sững sờ nhìn ba, giữa hai người họ là Hứa Hoan Nhan và Quý Duy An gầy guộc, hai mươi năm chưa từng phai nhạt nỗi nhớ trong ông, Hứa Hướng Cảnh nhìn cô, khóe mắt đỏ lên.
Bởi vì ông không chịu thua kém nên năm xưa Sầm Mỹ Vân rời đi, khi bà bỏ đi ông càng bê tha nhiều hơn, liên lụy đến Hứa Hoan Nhan nhiều năm sống khổ cực. Hiện tại nếu làm được chút gì bù đắp lại chuyện năm xưa, ông tuyệt sẽ không lùi bước. Không phài lợi dụng lúc người ta gặp hoàn cảnh khó khăn, chỉ muốn khi còn sống, được nhìn bà lâu hơn.
“Ba….” Hứa Hoan Nhan cảm thấy Sầm Mỹ Vân im lặng, sợ ba mình không chịu nổi, định thay đổi chủ đề, Quý Duy An chợt nói: “Mẹ, con đi nước Mỹ, mẹ cũng phải tìm người lo cho con, hay là không bằng để cho Hứa thúc thúc chăm sóc con đi.”