Lời cô vừa thốt ra khỏi miệng, trong phòng khách lập tức sóng to gió lớn nổi lên, Thân Tống Hạo không nói lời nào, chỉ như cũ mĩm cười, nhưng tận đáy lòng ẩn chứa đau thương nhàn nhạt, anh chưa từng bao giờ nghĩ đến, người ban đầu mình yêu chính là người phụ nữ kia, mà bây giờ trở thành như vậy, cô là vì cái gì? Tiền bạc hay là cái địa vị này?
Hắn không muốn bức cô lâm vào đường cùng, dù sao anh cũng một thời yêu cô, nhưng thời gian mài mòn tất cả, cô dễ dàng bị người mua chuộc làm ra những việc không đúng đối với anh, vì thế những áy náy về cô cũng bị bào mòn.
Lý phu nhân cầm đấu mấy vị phu nhân kia, bước chân như ngừng lại ngoài ngạch cửa, phụ nữ trời sinh tính tò mò lắm chuyện, họ tự nhiên không muốn bỏ qua một vở kịch hay này.
“Quản gia, tiễn mấy vị phu nhân ra về.”
Nhưng anh chậm rãi nói, khi đó nhìn lại Tô Lai, đã không còn mảy may rung động nào, quả thật thái độ anh đối với cô bây giờ chỉ còn là lạnh nhạt, đáy lòng không gợn một tia sóng nào.
Tô Lai ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh thoáng nét cảm kích, anh vẫn còn bận tâm đến mặt mũi mình, không muốn làm cho mình quá khó chịu.
Vài vị phu nhân, tiểu thư không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn phải nói lời cáo từ rời đi, phòng khách lại lâm vào cảnh trầm tĩnh. Anh đi tới, rót một cốc cà phê, đứng trước cửa sổ.
Ngoài cửa sổ cây cối xum xuê, trong nước lúc này đã là tháng ba, anh nhớ Duy An đã trở về nước, công việc ngày càng phát triển, bất giác có chút an ủi. Anh cuối cùng cũng có thể giúp đỡ cô một chút, nhưng có đúng là giúp cô? Chần chừ lâu như vậy, chậm trễ mất gần năm năm thời gian, một nửa thời gian hối hận, lúc nào cũng nghĩ về cô, một nửa thời gian nhớ cô muốn phát điên, dọn sạch toàn bộ chướng ngại, Thân thị từng bước đi lên, lại đưa Tô Lai rời khỏi, anh cố gắng gột rửa mọi vết nhơ làm cho mình sạch sẽ hơn, chỉ vì muốn khi nhìn thấy cô, đứng trước mặt cô có thể bớt áy náy. die»ndٿanl«equ»yd«on
Cô giống như cây già bên hồ phía ngoài cửa sổ, đâm gốc rễ thật sâu vào tim của anh, anh yêu cô.
“Tất cả chuyện của Thân Tử Kiện đã kết thúc, cô cấu kết cùng với hắn ta tôi đều sớm biết, Tô Lai, cô có biết mình sai quá đáng không?”
Anh cau mày, bàn tay nắm chặt, đây chính là người phụ nữ mà anh đã yêu, cũng chính là Thân phu nhân trên danh nghĩa, lại câu kết với người khác dự tính hãm hại anh!
“A Hạo….” Tô Lai ngồi sững trên ghế sofa, toàn thân cô lạnh giá, sợ hãi nhìn lại anh, cô biết thủ đoạn của anh, không phải người hiền lành gì. Diễnđàn✪Lê✪QuýĐôn
Anh chậm rãi thở dài một tiếng, chậm rãi mở miệng nói.
“Tô Lai, tôi không muốn làm chuyện quá tuyệt tình, mặc dù hiện tại cô đã làm cái gì, trước đây đã từng làm gì, dù sao chúng ta cũng đã trải qua một cuộc tình, tôi không cách nào trở mặt thành người hung ác chà đạp người khác, cô đi đi, rời khỏi Singapore, vĩnh viễn không quay lại đây, cũng không cần trở về nước. "
“A Hạo.” âm thanh Tô Lai khàn khàn, cô buồn bã nhìn anh, chưa hề dự đoán chuyện cho tới bây giờ, anh có thể nói ra như vậy, cô chợt nhớ tới một bộ phim trong đó có đoạn Trương Mạn Ngọc khóc, cô quay mặt sang, nước mắt lã chã rơi, cãi nhau lâu như vậy, quấn quít si mê lâu như vậy, thì ra cũng chỉ là cảnh mộng mà thôi. Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
“Thật ra đã nói qua nhiều lần rồi, em bây giờ nói cái gì nữa đây? Em chỉ yêu một mình anh. Em hy vọng khi về đến nhà có anh ôm em, hằng ngày mỗi buổi sáng chúng ta cùng nhau ăn điểm tâm, nắm tay nhau đi dạo bãi biển. Chỉ đơn giản như vậy, mà anh cũng không thể cho em. Anh cả ngày chỉ biết cảm thụ của mình, có nghĩ cho em hay không?”
Trong đầu Tô Lai lướt qua đoạn thoại đó, cũng là tự giễu mình, cô thương anh, nhưng cô vẫn yêu bản thân mình hơn, cô không bằng người phụ nữ thuần túy trong phim, yêu ngu dại, có lẽ, đây là nguyên nhân cô tranh giành.
Nếu da mặt cô không dày, cô cũng cảm thấy mình quá thấp hèn.
“: A Hạo, em đồng ý rời đi, lần này là thật, em không trở về bên cạnh anh nữa, vĩnh viễn không quay lại quấy rầy hai người, anh đi tìm cô ấy đi, A Hạo….”
Cô hơi chần chừ, nhưng vẫn lấy hết dũng khí, nước mắt rơi xuống như mưa, không ngừng: “A Hạo, có một số việc, em có thể không nói, nhưng mà…. Em bây giờ muốn nói cho anh biết, anh có quyền biết.”
Thân Tống Hạo xoay người lại, không biết vì sao, anh nhìn Tô Lai khác thường, đột nhiên cảm thấy thất vọng và sợ hãi.
Đến quá đột ngột, anh vẫn còn chưa chuẩn bị xong, ánh chiều tà dần tắt, màn đêm buông xuống, giọng nói kia từ từ biến mất, anh đứng lên, từ trong bóng tối của màn đêm, vẻ mặt đờ đẫn, không biết nói gì cho phải. Diễnđàn✪Lê✪QuýĐôn
“A Hạo, anh hận em cũng vậy, oán em cũng được, em không có lời nào nói. Lúc ấy, em cũng là không còn đường để đi, anh cũng biết, cuộc hôn nhân đó thất bại đã hao tổn toàn bộ thanh cao cùng kiêu ngạo.. A Hạo, em chỉ muốn giành lại anh, tìm chổ dựa an ổn tuổi già…Huống chi, em nghĩ anh cũng yêu em, với lại anh cũng hứa hẹn, nếu em quay lại sẽ cưới em….”
Tô Lai thở dài, nước mắt trên má đã khô tự lúc nào: “Sau này anh lại phủ nhận, làm cho em một điểm hy vọng cũng không còn, cảm giác an toàn biến mất. Em chỉ nghĩ, chỉ cần anh và cô ấy ly hôn, thì cuộc hôn nhân anh và em sẽ thuận lợi…. Nhưng mà, sau này, em đã nói, anh cũng biết rồi, A Hạo, con người em hoàn toàn tàn phế, từ nay về sau em tốt hay xấu không liên quan gì đến anh.”
Cô … thế nhưng anh không nghe quá một câu, vốn cho người kia là thiện lương, nhưng không ngờ trong thân thể lại ẩn chứa ác độc, còn người vốn cho là lòng dạ thâm sâu khó lường, nhưng từ đầu chí cuối căn bản lại là người bị hại.
Ánh mắt của anh bị che, nhưng mà tâm, cũng bị che mất sao?
Thân Tống Hạo, Thân Tống Hạo, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn mặt mũi nào đứng trước mặt cô vô liêm sĩ mà nói một tiếng, anh yêu em?
Mình thật là ngu ngốc, không hơn không kém!
Anh đi ra khỏi biệt thự, cảm thấy sắp hít thở không thông, ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy mờ mịt một mảnh, anh bây giờ không còn hơi sức để hận Tô Lai.
Hận cô có ích gì? Từ đầu tới cuối, anh không nhận rõ con tim mình, tốt xấu không phân biệt được, anh có thể đi trách ai?
Anh đã sai lầm quá rồi, sai lầm quá rồi. Lúc Hoan Nhan rời đi, còn có mang thai con của anh….