“Lâm Thiến?” Thân Tống Hạo cau mày lại, suy nghĩ hồi lâu, mới mơ hồ nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp: “Là người bạn thời đại học của em?”
“Ban đầu người ta rất thích anh đấy, còn theo đuổi nữa kìa!” Hoan Nhan nhìn anh trêu chọc, cúi đầu tay vặn xoắn vào nhau, không để ý đến anh nữa.
“Không phải đâu. Cô ấy thích anh, nhưng anh đối với cô ấy không có cảm giác gì. Chuyện chỉ có vậy mà định trừng phạt anh ư?” Thân Tống Hạo vừa nói vừa cười, nhưng rất nhanh thu lại ý cười: “Cô ta quay trở lại thành phố A, em sao lại để ý vậy?”
Hoan Nhan nhẹ nhàng lắc đầu một cái: “Em cũng không biết, cảm giác như có chuyện gì ấy, Hạo, thật ra thì sáu năm trước, khi em mang thai lần đầu sau đó em bỏ đứa bé, anh còn nhớ không?”
“Dĩ nhiên là nhớ.” Anh đưa tay qua ôm trấn an, vuốt nhẹ tóc cô: “Chuyện đã qua, Nhan Nhan, sẽ không còn xảy ra chuyện như lúc trước nữa.”
“Em biết, em muốn nói cho anh biết chuyện này. Nguyên nhân là khi đó em đang nằm viện, Tĩnh nhi ra ngoài mua cháo cho em, đúng lúc Ka Ka cũng có việc gấp, nên nhờ y tá để ý, chăm sóc em hộ khoảng nửa giờ. Lợi dụng lúc ấy không có ai ở bên cạnh em, lừa y tá đi khỏi liền vào phòng bệnh. Cô ấy đã chụp được hình em đang nằm giường bệnh. Hơn nữa, trước khi bỏ đi..... Cô ấy biết em vừa phẫu thuật xong, bụng vẫn còn đau, lại mạnh tay ấn xuống một cái, kết quả em bị xuất huyết nặng nên ngất đi...”
Hoan Nhan mới nói tới đó, cảm nhận được rõ ràng cánh tay anh đang nắm tay cô bỗng dưng cứng đờ, thậm chí hơi thở như ngưng lại, còn nghe được nhịp tim đập mạnh mẽ, dồn dập, thân hình hơi run rẩy....
“Tại sao khi đó không nói với anh?” Anh quay người ôm cô vào trong ngực, nét mặt thay đổi hung dữ: “Coi như lúc đó quan hệ giữa anh và em không tốt, nhưng anh sẽ không bao giờ, tuyệt đối không dửng dưng nhìn người phụ nữ của anh bị khi dễ!”
Hoan Nhan cảm thấy trong lòng chua xót, cô không dám hồi tưởng lại đoạn thời gian kia. Mỗi một ngày, mỗi một giây đều đau đớn. nhớ tới chỉ làm mình thêm chua xót, khó có thể chịu được.
Giống như mỗi lần bị tổn thương, cô đầu cho là mình rất kiên cường, nhưng mà tất cả những tổn thương đó giống như bị trói chặt trong tim, vắt ngang ngực, vĩnh viễn nằm ở đó không thể quên.
“Anh biết tính của em mà, khi đó căn bản là không thể nói với anh, không hy vọng anh đồng tình, huống chi, Tĩnh nhi và Ka Ka giúp em dạy dỗ cô ấy, điện thoại di động cũng đã vứt đi, ảnh cũng không bị tung lên, cuối cùng mọi sóng gió cũng qua đi.”
“Cứ như vậy mà kết thúc? Lâm Thiến thật biết nghe lời ngoan ngoãn nhận thua, không tìm đến em gây rối?” Thân Tống Hạo cảm thấy hơi kỳ quái, khi đó cố ý chọc giận Hoan Nhan, nên có qua lại với Lâm Thiến mấy lần, anh xem cô ta cũng không phải loại phụ nữ nhát gan, sợ phiền phức, càng không giống loại người dễ dàng tình nguyện từ bỏ ý đồ với người khác, cho nên, khi Hoan Nhan nói chuyện Văn Tĩnh và Ka Ka giúp cô trả thù Lâm Thiến rồi sau đó kết thúc, anh cảm giác có gì đó không đúng.
Hoan Nhan nghe anh hỏi, cũng ngớ người ra một phen, cô hỏi qua Văn Tĩnh, cô ấy lúc đó ấp úng nói chỉ là trừng phạt nho nhỏ đối với Lâm Thiến. Quả thật là kỳ quái, khi đó gần tới tốt nghiệp, nhưng Lâm Thiến ngay cả bằng tốt nghiệp, giấy chứng nhận của trường cũng không lấy, buổi lễ tốt nghiệp cũng không xuất hiện, không hình không bóng biến mất, nghĩ lại, cũng thật kỳ quái!
"Nhưng mà, đúng là Lâm Thiến biến mất, sáu năm qua, em không có nghe được tin tức gì của cô ấy, cũng không gặp lại, ngay cả bạn học không có ai nhắc tới cô ấy, thật giống cô ấy chưa từng tồn tại vậy. "
Thân Tống Hạo xoay người, cúi đầu suy nghĩ rất lâu, sau mới chậm rãi mở miệng dặn dò cô: “Lần này về nước, em phải cẩn thận một chút mới được, cũng báo cho Văn Tĩnh và Ka Ka biết tin Lâm Thiến đã trở về.”
*************************** Văn phòng thị trưởng, hoàng hôn, hơn sáu giờ.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, chốc lát có người phụ nữ tuổi còn trẻ trên tay ôm một chồng văn kiện đong đưa đi vào.
“Ngài thị trưởng, đây là hồ sơ mới nhất có liên quan đến thành phố A chúng ta, do hiệp hội thương nhân bàn bạc, ngài xem thử.” Bộ đồ công sở màu đen ôm trọn lấy thân hình uyển chuyển mà dịu dàng. Mái tóc đen bóng trơn dày được búi gọn sau gáy làm lộ ra nữ trang tinh xảo gần như trong suốt óng ánh. Tất chân màu đen bao lấy đôi chân thon dài như ẩn như hiện, xuống thêm một chút nữa là đôi giày cao gót mười phân, tôn lên dáng người cao ngất mà thướt tha của cô.
Ngón tay duỗi ra trên bàn làm việc, móng tay sơn màu hồng nhạt, cô bỏ văn kiện xuống, chậm rãi rút tay lại.... Bỗng nhiên, một đôi tay mạnh mẽ gắt gao nắm lấy ngón tay trắng nõn kia, người phụ nữ vẫn không động đậy, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ngài thị trưởng... Ngài mau làm việc đi, sắp tới giờ tan tầm.”
“Tôi không vội, em gấp cái gì?” Người đàn ông trung niên tóc mai hai bên đầu bạc trắng, xem khỏng chừng bốn mươi đến năm mươi tuổi, nhưng ánh mắt thâm trầm, sắc bén, dáng người rắn chắc, cao lớn, không hề giống chung một bệnh của các quan viên: mặt bóng lưỡng, tai to, bụng chảy phệ.
“Ngài thị trưởng....”
“Tôi đã nói, khi không có mặt ai thì em có thể gọi tôi là Quang Duệ.” Người đàn ông dứt khoát đóng xấp văn kiện lại, bút máy cũng đậy nắp lại để qua một bên, ông ta khẽ mĩm cười: “Lại đây, Thiến nhi...”
Người phụ nữ khẽ cong đôi môi hồng lên, đáy mắt thoáng qua một tia không tình nguyện. Cô cắn môi dưới, nửa người tựa vào bàn làm việc, thân hình xinh đẹp, đường cong lưu loát giống như một bức tranh vẽ, đàn ông cho dù là ai khi nhìn thấy cũng khó mà không động lòng.... “Quang Duệ, đây chính là văn phòng thị trưởng...” Khi nói tới ba chữ sau cùng, người phụ nữ cúi nửa người xuống, làn môi mềm mại lướt nhẹ qua vành tai người đàn ông, hơi thở mập mờ tựa như chỉ cần một đóm lửa nhỏ cũng đủ bùng cháy lên hừng hực....
“Tiểu yêu tinh!” Ánh mắt người đàn ông nhìn xuống phía dưới, thấy trong áo khoác màu đen công sở là áo sơ mi màu trắng, cổ mở rộng vừa đủ để lộ ra hình dáng rất tròn đẹp đẽ. Ông ta cắn răng khẽ nguyền rủa, muốn đưa tay nắm lấy cơ thể cô, nhưng không dè Lâm Thiến cười khúc khích, nhẹ nhàng từ bên cạnh bàn làm việc tránh qua bên kia. Vẫn như cũ cười mê hoặc, liếc xéo nhìn người đàn ông hung hăng giật cà vạt ra, hơi thở nặng nề....