Mục lục
Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoan Nhan nhất thời ngừng hô hấp, hai tay vô ý thức bảo vệ bụng, "Anh tốt nhất nên nghỉ ngơi cho tốt... "



Cô muốn cự tuyệt, anh đã mạnh mẽ hôn cô thật sâu, đầu lưỡi thành thục miêu tả đôi môi cô, lại cứng rắn cậy ra hàm răng, trong miệng cô dây dưa. Hoan Nhan chỉ cảm thấy bị nụ hôn của anh làm cho khó thở, không đứng vững.



Thì ra là như vậy, có thể do thói quen, dù yêu hay chưa yêu, thích hay chưa thích, một người cũng sẽ từ từ thích ứng với sự tồn tại của người khác, sau đó từ từ lệ thuộc vào sự tồn tại của người kia.



Giống như cô, hiện tại không biết xấu hổ, đã quen với vòng tay, nụ hôn, thậm chí là lên giường cùng với người đàn ông trước mặt này, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến, nếu có một ngày rời xa anh ta, cô có thể sống thoải mái được không?



Cô không biết, anh ta cũng không hiểu, có một loại yêu, gọi là lâu ngày sinh tình.



"Mùi vị của cô dường như ngon hơn một chút. " Anh dừng lại sau nụ hôn dài, cố đè nén cơ thể đang nóng bừng, rời môi cô, hai cánh tay vẫn cố định bên eo cô, giữ cô trong ngực, không thèm chú ý đằng sau chính là cửa hàng Tây, cũng không để tâm việc anh làm phong cảnh đẹp cho người bên trong ngắm.



"Đủ rồi, Thân Tống Hạo, cần phải trở về. " Cô có chút thẹn quá hóa giận, người đàn ông này có thể hay không đừng có tùy tiện ở bất cứ đâu cũng có thể động dục?"



"Vừa mới bắt đầu, Hoan Nhan, cô bắt tôi phải dừng lại, cũng quá độc ác rồi... "Anh vẻ mặt uất ức, lại dụi mặt vào áo của cô, khiến cô vừa tức lại vừa buồn cười.



Trong đầu chợt thoáng qua một suy nghĩ, cô sắp xếp thật tốt suy nghĩ trong đầu sau đó làm bộ như vô tình hỏi thăm: "Vậy, anh khi nào hứng thú sẽ bất cứ lúc nào cùng nữ nhân của mình lên giường sao?"



"Tất nhiên. " Anh nhếch môi, một tay từ từ di chuyển trên thân thể cô, trêu chọc.



"Nhưng... Nếu không có bao cao su ở bên cạnh, anh làm thế nào?" Cô thăm dò mở miệng, hai mắt mở lớn lộ vẻ tò mò.



"Quên trên thế giới này còn có loại thuốc, gọi là thuốc tránh thai sao?" Anh học lại ngữ điệu của cô, trêu chọc trả lời.



"Nhỡ họ giở thủ đoạn gì, hoặc là cố ý không uống thuốc, muốn trói buộc anh thì sao?"



"Ừ, cũng gặp qua người như vậy. " Anh không e dè mở miệng, ngón tay cũng tà ác thăm dò vào áo sơ mi của cô, sau đó vỗ về chơi đùa.



Cô chăm chú muốn nghe câu trả lời của anh, nên cũng không để ý tới ngón tay anh đang quấy rối.



Cho đến khi ngón tay thô cứng của anh từ từ tiến vào áo lót của cô, tùy ý miêu tả đường cong đầy đặn bộ ngực của cô, cô mới lập tức đỏ mặt, đẩy tay anh ra, ánh mắt có chút lửa giận.



"Chỉ là kết quả rất thảm thôi. " Anh lười biếng mở miệng, cúi thấp đầu cười cười nhìn cô, như có điều suy nghĩ: "Sao chủ đề hôm nay của cô luôn xoay quanh vấn đề mang thai?"



"Không có.... chỉ là tò mò, chúng ta đi về thôi. " Cô từ bên cạnh anh tránh né, hoàn toàn hết hi vọng.



"Chỉ là nếu cô... " Anh chợt nắm cằm cô, kéo lại gần mình, đôi mắt đen giống như bảo thạch toát lên vẻ quyến rũ... "Thế nào?" Cô cố ý mở miệng, tim đập mạnh... Anh đang định mở miệng, điện thoại di động đúng lúc vang lên, anh nhếch môi cười, buông cô ra, sau đó nghe điện.



"Thân thiếu, sáng sớm ngày mai tám giờ bay, vé đã mua xong. "



"Được, tôi biết. "



Anh tắt máy, nhìn màn hình điện thoại như có điều suy nghĩ, sau đó mở danh bạ, không có thói quen gửi tin nhắn nên có chút vụng về.



Hoan Nhan nhìn anh, lại phát hiện anh lúc này rất chuyên tâm.



"Anh ngày mai tám giờ sẽ bay, Tô Lai, em có thể đến đón anh không?"



Hít sâu một hơi, anh bấm gửi đi, một lát sau tin nhắn báo cáo gửi đi, anh kinh ngạc nhìn điện thoại di động, không dám thở mạnh, yên lặng chờ đợi.



Thời gian trôi qua, không có tin nhắn lại, ở Mĩ bây giờ là 9 giờ sáng, cô ấy không thể không thấy được.



Như vậy chỉ có một giải thích, không muốn đến.



Anh lập tức có cảm giác phiền não, cất điện thoại vào trong túi, "Đi thôi" âm thanh cũng có chút uể oải, Hoan Nhan mấy lần muốn đặt câu hỏi nhưng cuối cùng căng thẳng không dám hỏi ra tiếng.



Nhưng nếu là cô... Nếu là cô, sẽ thế nào? Hoan Nhan cũng không đoán được, cô không phải là con sâu trong bụng anh ta, không biết đến cuối cùng anh ta đặt cô ở vị trí nào, cũng không biết, trong lòng anh, có cảm giác cô cùng những người phụ nữ khác không giống nhau.



"Tôi ngày mai muốn dậy sớm, mai chủ nhật, cô có thể ngủ muộn một chút, tôi hôm nay ngủ phòng khách. "



Sau khi vào cửa anh mệt mỏi mở miệng, thậm chí không nhìn cô lâu một chút trực tiếp cởi áo khoác đi vào phòng tắm.



Hoan Nhan hai mắt mở lớn, sau đó cười nhạt, trở về phòng mình.



Tắm sạch sẽ, cô nằm trên giường suy nghĩ lung tung, cửa phòng bỗng lập tức mở ra, bóng dáng cao lớn đứng ở cửa khiến cho nhịp tim cô bỗng chốc tăng nhanh.



Anh đi thẳng tới, đặt một cái thẻ trên gối cô, "Tôi không biết rõ khi nào trở lại, tóm lại sẽ không vượt quá một tuần, cô giữ lấy cái thẻ này, tất cả tiền trong này cô có thể sử dụng, ngày mai đi mua điện thoại mình thích, có chuyện gì có thể gửi tin hoặc gọi điện cho tôi. "



Cô gật đầu, hai mắt đen nhánh nhìn anh, giống như có nhiều lời muốn nói.



"Ngoan, chờ tôi trở lại. " Anh nhếch môi cười, cúi người, hôn lên môi cô, dịu dàng, hai người không có nhúc nhích, hai bờ môi dính chặt vào nhau, thật lâu, không có tách ra... "Chờ tôi trở lại, có mấy lời muốn nói với cô. " Anh rời khỏi môi cô, ánh mắt nghiêm túc, dịu dàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK