Mục lục
Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gọi điện thoại ở phòng khách, nghe nói là anh đang ở nhà của ba mẹ, cô lại gọi điện thoại tới, lúc này mới tìm được anh.



"Ông xã... " Lúc thức dậy được nghe giọng nói của anh vọng tới, Hoan Nhan cảm thấy bao nhiêu tức giận trước đó cũng tiêu tan. Cô nhẹ nhàng gọi anh một tiếng, lại nghe được tiếng nghẹn ngào trầm thấp từ đầu bên kia điện thoại truyền đến. Trái tim Hoan Nhan không khỏi đau xót, chỉ hận không được lập tức bay trở về ở bên cạnh anh...



"Ông xã, không sao... Đừng khóc... " Hoan Nhan không biết nên khuyên nhủ anh như thế nào, không thể làm gì khác hơn là đau lòng gọi tên anh để an ủi.



"Nhan Nhan, mẹ cũng đã chết... Ngay trong hôm nay, mẹ cũng đã chết... " Anh không nhịn được, chợt khóc òa lên... Hoan Nhan sững sờ hồi lâu, rồi ngã ngồi ngơ ngẩn ở trên ghế sa lon. Tình hình vậy mà... vậy mà lại biến đổi xấu đi đến mức độ thế này...



"Ông xã... Đừng buồn bã quá, anh đừng khóc, anh mà khóc nữa chắc em lại khóc theo anh mất... bác sĩ nói, hiện tại em đang có Bảo Bảo, không được phép khóc, sẽ ảnh hưởng không tốt với Bảo Bảo... "



Hoan Nhan khịt khịt mũi, những giọt nước mắt cũng lăn xuống. Cô có phần hơi ân hận bản thân mình chậm chạp, nếu lúc này có cô ở bên cạnh giúp đỡ cho anh thì tốt, một cái ôm của cô có lẽ sẽ cho anh thêm một chút sức mạnh. Nhưng mà cô lại không thể trở về,...



Cô còn đang nói, đầu dây bên kia anh chợt trầm mặc hồi lâu, phải qua đến mấy phút anh mới nói ngắt quãng: "Nhan Nhan, vừa mới rồi em nói... em đã nói cái gì... có phải em nói nhầm lẫn gì không? Cái gì Bảo Bảo...”



"Nhan Nhan, em mang thai!" Lời còn chưa dứt, anh lại đột nhiên phản ứng rất nhanh, giọng nói chợt đề cao tám độ, vừa mừng vừa sợ la to lên.



"Đúng vậy, ông xã... cục cưng đã được năm tuần rồi, con rất khỏe. " Hoan Nhan phán đoán có lẽ anh đang vui vẻ, bất giác cảm thấy hơi thở nhẹ nhõm hẳn. Cô chỉ lo lắng nếu anh đau thương quá mức sẽ ốm mất, nên không nhịn được nữa, vội vàng nói với anh tin tức tốt lành này.





"Nhan Nhan, em hãy nhanh chóng trở về đi, để cho anh trông nom, chăm sóc em thật tốt... Nhan Nhan, khi nào em trở về, anh sẽ đi đón em!" Anh mừng rỡ mãi không thôi, chỉ hận không được nhìn thấy cô ngay lập tức để ôm cô thật chặt!



"Ông xã... " Hoan Nhan trong lòng có chút không nỡ, cô không muốn nói cho anh biết, bây giờ ngay cả việc ngồi thôi, người cô đều rất khó chịu không sao chịu được... nếu như phải lên máy bay, ngồi lăn lóc một lần nữa, nhất định cô không chịu nổi.



"Được rồi, ông xã, em sẽ đi đổi vé máy bay. " Cô cắn răng đồng ý với anh. Cô chịu đựng đau khổ một chút cũng không vấn đề gì, bây giờ chính là thời điểm anh đang cần cô nhất, mà quả thật cô cũng muốn ở bên cạnh anh để giúp đỡ.



Khi cô cúp điện thoại, tâm tư cũng chợt như bừng tỉnh. Không thể phủ nhận ban đầu cô rất oán hận Thích Dung Dung, cũng từng lo lắng sau này khi cô cùng A Hạo ở chung một chỗ, làm sao có thể chung sống với Thích Dung Dung... nhưng mà cô không sao có thể tưởng tượng được bà đã chết.



Từ nay về sau, cuộc đời này, trừ cô, Noãn Noãn và Bảo Bảo còn đang ở trong bụng, A Hạo không còn ai là người thân nào nữa... Cô không ngăn được tiếng thở dài, đau xót chống đỡ cơ thể bị tê dại do mang thai, đi ra bên ngoài tìm ba mẹ.



"Ấy, không được đâu, Nhan Nhan à, con hãy xem lại tình hình sức khỏe của con bây giờ một chút đi. Cả ngày đến việc đứng ngồi hay nằm còn rất khó chịu, lại còn không ăn, không ngủ được... làm sao con có thể lăn lóc đến mấy lần để chuyển máy bay mà trở về nhà đây? Huống chi trong nhà lại đang xảy ra chuyện lớn như vậy, con trở về tất nhiên sẽ phiền muộn lại thương tâm, sẽ làm ảnh hưởng đến tinh thần. Con không nghĩ cho mình, thì cũng nên nghĩ cho cục cưng của con chứ, để có được nó không phải là chuyện dễ dàng. Con và A Hạo mong mỏi lâu như vậy mới lại có đứa con, cho nên không thể để xảy ra một chút xíu sai lầm nào!"



Vừa nghe Hoan Nhan nói muốn đổi vé máy bay trở về nước, mẹ cô là người đầu tiên la hét phản đối. Con gái của bà cho nên bà đau lòng nhất, bà không thể để cho Nhan Nhan phải chịu sự đau khổ như vậy, huống chi tiểu tử trong bụng của nó, hoàn toàn giống như là đồ quỷ đòi nợ, chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào bắt nạt mẹ của mình như vậy, chắc chắn nó là đồ tiểu tử thúi! Bà càng không thể để cho con gái mạo hiểm đi như vậy!



"Mẹ... Nhưng mà A Hạo hiện tại thật sự rất cần con, huống chi, ba chồng con khi còn sống đối xử với con cũng rất tốt, con nghĩ cần phải trở về để đưa tiễn ông ấy đến nơi yên nghỉ cuối cùng. "



"Mẹ nói không được là không được!" Hứa phu nhân lập tức nổi giận lên: "Hai người nhà họ Thân nhà kia đã làm chuyện mà mẹ cũng không muốn nói nữa. Bây giờ con mang thai cháu chắt của nhà họ Thân, là đã lập được công lớn, cho dù con không trở về, cũng không ai dám nói một chữ không, huống chi tình hình sức khỏe của con lần này cũng rất đặc biệt, hôm qua bác sĩ nói mà con đã quên rồi sao? Bồi dưỡng thật tốt, không được để mệt nhọc, cũng không được chịu bất cứ sự kích thích nào hết. Nếu lần này con trở về, vạn nhất.


Chương 397: Thanh Mai Trúc Mã đã kết thúc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK