Bóng dáng nhỏ nhắn mặc bộ quần áo ở nhà màu vàng nhạt, đầu tiên đưa tay kéo rèm che cửa sổ soạt một tiếng lớn ra, ánh mặt trời sáng sớm tràn đầy trong phòng ngủ, tỏa ra ánh nắng màu vàng nhạt.
Hứa Hoan Nhan hít thở sâu một hơi dài, giang rộng hai cánh tay, không khí trong lành buổi sáng xuyên vào cửa sổ, cô mãn nguyện nhắm mắt lại đi tới trên ban công, trên tay đang cầm một ly lớn trà hoa hồng, nhìn xuống dưới lầu là một vườn hoa to lớn, cánh hoa vươn lên còn đọng lại giọt sương, cô thoải mái mỉm cười, bất chợt thấy cô đơn.
Hôn lễ ngày thứ hai, anh đã bay đi công tác ở Italia, cho tới bây giờ vẫn chưa trở về.
Ông nội quan tâm tới thái độ của Thích Dung Dung đối với Hứa Hoan Nhan, cố tình sửa sang lại biệt thự nhỏ này để cho hai người họ vào ở, kế núi gần sông, không khí cực kỳ trong lành, Hứa Hoan Nhan rất thích chổ này.
Chân mang đôi dép lê thoải mái, đến khi uống cạn ly trà, cô mới miễn cưỡng đi xuống dưới lầu, Tần tẩu đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng phong phú, vẫn còn ở trong phòng bếp, Hứa Hoan Nhan mang tâm trạng buồn chán đến ngồi ở ghế salon, biệt thự lớn như vậy, chỉ có mấy người giúp việc, phạm vi hoạt động lại hạn chế trong phòng khách cùng vườn hoa sân cỏ, cô cảm thấy mình giống như ốc sên tối ngày chỉ thu mình trong vỏ.
Ngồi ngẩn người hồi lâu, chợt nhớ tới hôm kết hôn ngày thứ hai, khi ngủ dậy lúc đứng lên phát hiện một thẻ nhỏ ở đầu giường.
“Bà xã, anh đi công tác, chờ khi trở lại, chúng ta đi Maldives hưởng tuần trăng mật.” Chữ viết của anh như rồng bay phượng múa, góc dưới bên phải lại PS thêm một câu: cô tối qua uống say, nói rất nhiều…. Anh cố ý nói chuyện lập lờ, muốn nói lại thôi, làm cho Hứa Hoan Nhan trong lòng thấp thỏm không yên, không hiểu mình đã nói cái gì? Sẽ không mượn say đến không biết trời trăng gì, nói những chuyện không nên nói ra?
Hứa Hoan Nhan đưa tay nâng má, cuối cùng bữa ăn sáng cũng được dọn lên, Tần tẩu đi tới kêu dùng bữa, cô vẫn còn trong trạng thái tinh thần hốt hoảng.
Không cảm thấy đói bụng, mấy ngày này cô cảm thấy cuộc sống như vầy cũng không phải là không tốt, cơm áo không phải lo, ba cô cũng đang hồi phục rất nhiều, yên ắng, không có ai quấy rầy, cô có thể an tỉnh đọc báo, lướt net, hoặc ở trong bếp luyện tập kỹ thuật làm bánh cake.
Không biết đầu từ lúc nào, ngày thứ ba? Ngày thứ tư hay là ngày thứ năm? Cô bắt đầu lo sợ, tinh thần rối loạn, chú ý tới tin tức ở Italia, lúc nào cũng cầm theo di động, tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng khách hay phòng ngủ lập tức bật chạy đến nghe điện thoại…. Nhưng chẳng qua là, anh giống như lần đi California, bặt vô âm tín.
Uống hết ly sữa tươi, để ly xuống bàn cô đứng lên, định đi ra ngoài dạo một chút, Tần tẩu khéo léo nói với cô, muốn cô ăn nhiều hơn chút nữa, cô đi thẳng lên lầu thay quần áo, đáy lòng trào lên nỗi giận dỗi nho nhỏ.
Có chuyện quan trọng gì mà trong tuần trăng mật anh vẫn phải đi công tác hơn nữa…. Cô thay xong quần áo, không khỏi vỗ vỗ mặt mình, nhìn vào gương thấy sắc mặt hồng nhuận tươi tỉnh, tâm tình cũng thả lỏng, không muốn suy nghĩ nhiều…Coi như đã kết hôn, bọn họ cũng giống như hai người xa lạ ở chung một mái nhà.
Hứa Hoan Nhan cô không nên chủ động bước đầu tiên, nếu không khi thất bại thật sự rất thê thảm.
Tài xế đưa cô đến bên ngoài viện điều dưỡng, cô cho tài xế về trước không cần chờ rước. cô vào trong nói chuyện với ba một chút, trong viện này bác sĩ chữa bệnh và y tá chăm sóc cho bệnh nhân thật chu đáo, xem ra ba cô được săn sóc kỹ lưỡng hình như còn tăng cân thêm lên, trị bệnh và liệu pháp hợp lý, ba cô có thể chống gậy đứng lên…Lúc sắp sửa về, ba giữ lại, nói cho cô biết, Hoàng Thư Quyên bị bệnh trướng nước, thời kỳ cuối, không trị được nữa.
Hứa Hoan Nhan chân thoáng khựng lại, không biết nên vui mừng hay đau lòng, cho tới tận bây giờ cô vẫn sợ người mẹ kế này, hung ác bất công ích kỷ lại coi trọng đồng tiền hơn tình cảm gia đình, tuy là vậy nhưng vẫn quan tâm tới ba cô. Từ ngày gã cho ba cô, bà vẫn chưa hề được hưởng thụ cuộc sống ấm no giàu sang, cô mấp máy môi hồi lâu, cũng không biết nói gì cho phải.
Chờ khi nào rảnh hãy đến thăm bà ấy. Đây là lời ba cô dặn dò, ông bây giờ tâm tính ổn định, cũng nghĩ thoáng hơn rất nhiều.
Ba nói xong một hơi, Hứa Hoan Nhan gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng vẫn có chút không chịu, cuộc sống khi còn nhỏ, tất cả mọi chuyện xảy ra với cô đến bây giờ không phải là do một tay Hoàng Thư Quyên tạo ra sao, làm sao có thể quên dễ dàng như vậy được?
Dọc theo đường phố tĩnh mịch, cô chậm rãi thong thả bước, đi ngang một nhà hàng, ngửi thấy mùi thơm bánh ngọt, cô dừng bước, bụng bắt đầu đói rồi, xoay người, cô mở cánh cửa kiếng màu trà, từ từ bước vào.
Mới mười giờ sáng, cũng chưa có nhiều khách, Hứa Hoan Nhan ngắm nhìn chung quanh, định mở miệng, đột nhiên kinh ngạc sững sờ, lời nói đứt quãng, âm điệu có chút kích động, từ từ truyền vào tai cô.
“Tôi đã hai mươi bốn tuổi, không thể đợi thêm nữa, anh không có xe, thậm chí cả nhà cũng không mua nổi, anh không lo nổi, vậy bảo tôi làm sao tiếp tục qua lại với anh?”
Cô gái thoạt nhìn rất thanh tú xinh đẹp, chẳng qua trên mặt bây giờ không kềm được cảm xúc, Hứa Hoan Nhan bây giờ tiến lui đều không được, lại có chút tò mò, nhìn theo ánh mắt cô gái, người đàn ông đội mũ đầu bếp thật cao, từ đầu đến cuối chỉ nhìn cô gái kia mỉm cười.
Nụ cười kia rất nhạt, thậm chí còn mang theo một tia hững hờ trêu chọc, nhìn cô gái thấp hơn mình một cái đầu: “Kiều Á, cô nhất định phải chia tay sao?”