An Nhiễm đi tới chiếc xe mà Quý Duy An mua cho cô, từ cốp xe lấy ra bao thuốc cô đã chuẩn bị sẵn, lại đem bao thuốc vừa mới mua thay vào, lúc này mới lại xuống xe, đi tới ven đường chờ anh, từ xa nhìn thấy bóng dáng của anh, cô thiếu chút là rơi lệ.
Ngày hôm qua, cô đã đem lượng thuốc gia tăng gấp đôi, nếu cứ như vậy tiếp tục, chỉ cần Duy An bỏ thuốc ba ngày, anh sẽ phát tác.
Mà khi đó, cưỡng chế cai nghiện...... Cũng không nhất định có hiệu quả, từ khi cô tới bên cạnh anh, cho tới bây giờ, sắp đến một năm, tiến hành theo kế hoạch, từng chút một để cho anh trầm mê, lòng của cô, thật sự quá ác.
Anh xuống xe, một đôi chân thon dài bước ra, mái tóc vàng óng ánh mềm mại rạng rỡ phát sáng dưới ánh nắng, trên khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy nụ cười ấm áp, chiếc áo phông hưu nhàn, chiếc quần jean được làm cũ, giầy da, tuổi anh còn rất trẻ, quá đơn thuần, không mặc tây trang vào thì anh chính là một đứa bé to xác, nhưng cô đã tự tay phá hủy vận mạng của anh.
An Nhiễm chợt muốn khóc, nhưng anh đã chạy tới trước mặt, cô cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng thật khó coi, anh vỗ vỗ đầu của cô, lại cúi người xuống sờ sờ mặt của cô, không e dè hôn cô một cái: "Nha đầu ngốc, đây là vẻ mặt gì?"
Kề vai sát cánh giống như các đôi tình nhân khác, An Nhiễm chỉ yên lặng tựa vào trong ngực anh, đi theo anh đi về phía trước.
Nếu như có thể, nếu như chị gái cô không chết, nếu như cô vẫn là cô gái mười bảy tuổi hạnh phúc An Nhiễm, không buồn không lo, như vậy cô nhất định cùng với anh, đi trên một con đường, cũng sẽ không rời khỏi anh, như vậy cô nhất định sẽ yêu anh thật tốt, tuyệt không làm anh bị tổn thương.... Nhưng tất cả chỉ có thể là nếu như, Quý Duy An, Duy An của cô...... Nếu như cô chết rồi, anh có thể tha thứ cho cô sao?
Không, vĩnh viễn đừng tha thứ cho cô, cô là một người phụ nữ hư hỏng, phải xuống địa ngục.
****************************************************
Hứa Hoan Nhan cho rằng buổi tối anh sẽ không về nữa, nhưng lại ngoài dự đoán là mỗi ngày, dù buổi tối bất kể có trễ thế nào cũng sẽ về nhà, mà mỗi một lần khi trở về, cô tự nhiên cũng đã "Ngủ thiếp đi".
Anh cẩn thận đi vào, cẩn thận lên giường, sợ làm cô tỉnh giấc, trong lòng Hứa Hoan Nhan cười lạnh, không bao giờ suy nghĩ nhiều nữa.
Anh biết cô vẫn trước sau như một sống một cuộc sống thật bình thản, mỗi ngày đi làm, mỗi ngày đi nghỉ sớm một chút ngủ, một cuộc sống có quy luật, nhưng anh lại không biết, mỗi ngày cô nằm bên cạnh anh nhưng chưa từng nhắm mắt lại, anh không biết, mỗi một ngày khi rời giường thì trên gối đầu của cô rớt xuống rất nhiều tóc, anh không biết cô mỗi ngày soi gương nhìn chính bản thân mình, phát hiện ra mình đang ngày càng tiều tụy, già đi, cô như người mất hồn, không đói bụng, còn những phản ứng thai nghén mãnh liệt làm cho cô khi ăn được một chút gì đó rồi lại vịn ở trên bồn cầu ói tới trời đất u ám.
Anh hiện tại trong lòng, trong mắt thấy đều là hình ảnh của người khác, bằng không tại sao cô tiều tụy, gầy gò như vậy, sắc mặt xanh mét, mái tóc thưa thớt anh đều không nhìn ra?
Không ngủ được, cũng không dám lật người, chỉ sợ kinh động đến anh, làm cho tất cả sự nguỵ trang của cô cũng bị phơi bày.
Chiếc điện thoại đặt dưới gối chợt ong ong chấn động một cái, Hoan Nhan lập tức túm lấy điện thoại, nhẹ nhàng xuống giường, anh bỗng nhúc nhích, nhưng hô hấp vẫn vững vàng, hiển nhiên là cực kỳ mệt mỏi, Hoan Nhan chân không đi lên trên sân thượng, khuya khoắt thế này, là ai tìm cô?
Tin nhắn? Hoan Nhan sửng sốt, mở ra xem, chỉ chốc lát sau trên màn ảnh liền xuất hiện một vài bức hình không quá rõ ràng cũng hết sức mập mờ.
Người đàn ông đang ngủ say phía trên mơ hồ có thể nhìn ra, hình dáng rất giống chồng của cô, còn người phụ nữ nằm trong ngực của anh thì nhìn không thấy được mặt, chỉ thấy những đường cong tuyệt đẹp mỏng manh trắng nõn của phần lưng, tóc dài quăn giống như những sợi ruy băng, xõa trên giường...... Khoé môi Hứa Hoan Nhan run rẩy, phập một tiếng cô đem điện thoại di động khép lại, trong đôi mắt mở to của cô là sự sợ hãi bất lực, đợi đến phản ứng kịp thì cô mới phát hiện ra tay mình đang siết chặt một cành hoa hồng, gai ghim vào ngón tay của cô, một giọt máu trào ra đỏ rực và đẹp đẽ, nhỏ xuống mặt đất...... Cô từng bước lui về phía sau, người kia đã khiêu khích tới cửa.
Hoan Nhan không ngốc, cô biết, những lúc chồng của mình ở bên ngoài, cô làm sao không biết mấu chốt của vấn đề, nhưng mấu chốt hơn chính là, lòng của chồng cô đang hướng về ai, nhưng rất dễ nhận thấy, cô là một người thất bại.
Lại giống như mê muội không khống chế không mở điện thoại di động ra, sững sờ nhìn hình ảnh kia, lúc anh và cô đi chung với nhau, hàng mi giãn ra, nói vậy...... Nhưng một dòng điện chợt loé qua trong lòng Hứa Hoan Nhan, Tô Lai! Cô chợt nghĩ đến cái tên này, lập tức hơi sức toàn thân cũng bị rút hết. Cô ấm phím xoá, xoá bức ảnh đi, đem bức hình gây hiểu xoá bỏ, nhưng vết thương trong lòng cô, Hoan Nhan biết, cô vĩnh viễn không quên được.
"Em lên đây làm cái gì? Nửa đêm không ngủ được ra ngoài hóng gió..... " Thanh âm của anh chợt ở phía sau miễn cưỡng vang lên, Hoan Nhan xoay người lại, khép điện thoại di động lại, bình tĩnh cười một cái nhìn anh chậm rãi mở miệng: "Mới vừa rồi có tiếng điện thoại di động, em mở ra xem thì ra là có người gửi nhầm tin nhắn, đem ảnh thân mật của cô ấy cùng chồng gửi đến di động của em. "
"Hả?" Lông mày anh giương lên, cảm thấy kinh ngạc: "Để cho anh nhìn một chút...... "