Trong chốc lát, Hứa Hoan Nhan sững sờ tại chổ, trong lòng không ngừng suy nghĩ, đem câu chuyện nghe được từ đầu đến cuối tỉ mỉ xem xét, mới hiểu thì ra người đàn ông lừa gạt tình cảm cô gái nói mình là người giàu có.
Dù sao cũng là chuyện của người khác, Hứa Hoan Nhan tuy có chút không hiểu nhưng cũng cảm thấy bất công thay cho cô gái, cuối cùng vẫn bỏ đi.
Cô cầm lấy túi xách vòng qua bình phong chạm khắc, đi vào gian trong lựa chổ gần cửa sổ ngồi xuống.
Cầm lấy thực đơn trước mặt, cô hơi nhíu mi, phát hiện trên thực đơn có nhiều tên bánh lạ lẩm, mặc dù rất thích làm bánh, tay nghề cũng không tệ lắm, nhưng bánh ở đây có nhiều tên rất mới lạ mà cô chưa hề nghe qua.
Không muốn nếm thử những loại bánh mới này, cô gọi một loại bánh cổ điển của Đức, có tên là rừng rậm Đen, lại thêm một ly cafe.
Cô ngẩng đầu quan sát chung quanh, thấy bên cạnh bàn làm việc đằng kia, người đàn ông mặc đồ đồng phục như bếp phó làm bánh cake giống như không có việc gì xảy ra, bắt đầu thao tác nướng bánh.
Hứa Hoan Nhan thấy bất ngờ, một bếp phó làm bánh như anh ta cũng có thể đi xe Ferrari sao? Thật là không nên đánh giá người qua bề ngoài, cô gái Kiều Á kia cũngthật là ngu ngốc, nhà cửa và xe cộ sao có thể so sánh với người yêu?
Nếu như là cô, tuy cuộc sống có nhiều khó khăn, cũng tình nguyện cùng ở chung với người mình yêu chứ không muốn chia tay.
Món bánh cùng café nhanh chóng được dọn ra bàn, mùi thơm của bánh ngọt nhanh chóng hấp dẫn lực chú ý của cô, chỉ thưởng thức một miếng nhỏ, tận đáy lòng không ngừng tán thưởng, tay nghề quả là cao, xem ra sau này cô sẽ đến đây thường xuyên hơn.
Phiền muộn bị quét sạch, cô cúi đầu chăm chú vào món điểm tâm, chợt nghe một tiếng nguyền rủa phiền muộn khẽ vang lên, tiếp đến là tiếng cười của nhân viên phục vụ: “Viane, anh lại làm bánh cake thất bại rồi, đen sì thế này, bây giờ định xử lý sao đây?”
Hứa Hoan Nhan ăn đến miếng bánh cuối cùng, cầm ly café lên uống từ từ, đôi mắt quét về phía sau bàn làm việc ở đằng kia, người đàn ông bị kêu là Viane, đứng ở nơi đó mày nhíu chặt lại, trên tay cầm một mảnh đen thui, nhìn những thứ nguyên liệu đã bị hỏng được lấy ra từ lò nướng, đáy mắt lấp lánh tính cố chấp quyết không chịu thua.
“Tôi muốn thử lại lần nữa!” Giọng nói anh ta rất dễ nghe, mang theo tinh thần phấn chấn bồng bột của người tuổi trẻ, Hứa Hoan Nhan trong lòng thầm nghĩ, cũng quên mất mình mới có 22 tuổi.
“Viane, mới hai tiếng đồng hồ trong buổi sáng nay, anh đã lãng phí hết năm mươi quả trứng gà rồi!” Nhân viên phục vụ buồn bực than vãn, nhìn Viane chuẩn bị làm lại lần nữa.
“Không sao, tôi sẽ tự mình đi mua thêm trứng gà.” Tay anh ta nhanh nhẹn cầm lấy khay bánh cake nướng đã bị biến dạng, đang tính đổ toàn bộ vào trong thùng rác.
“Chờ một chút.” Hứa Hoan Nhan để ly café xuống bước tới, cô không ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, chỉ đưa tay ra ngăn cản anh ta không cho vất số bánh làm hỏng vào thùng rác.
Viane chậm rãi ngẩng đầu lên, bị âm thanh của người kia khi phát ra ba chữ hấp dẫn.
Đứng trước mặt anh là cô gái mặc áo thun T’shirt màu trắng đơn giản, quần jean cao bồi, tóc dài nganng vai được buộc túm lại giống đuôi ngựa, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, ở sát mép tóc còn nhìn thấy phơn phớt lông tơ màu vàng nhạt, dần xuống tới gần cổ thì ít đi, cuối cùng chỉ thấy da thịt trắng như pho mát.
Anh hầu như nhìn đến ngây người.
“Cho tôi xem thử tại sao anh nướng bánh ngọt lại ra như vầy.” Cô nâng khóe môi lên, ngón tay thon dài cầm lấy cái kẹp gắp bánh, cặp lấy một khối không ra hình dáng là cái gì.
Viane hơi nhíu mi, khóe môi nhếch lên đường cong đẹp mắt, từ lúc cô bước vào tiệm, anh đã thấy cô, cũng biết cô đã nghe được toàn bộ chuyện của anh, nếu như cô coi như không có chuyện gì lạ, tự nhiên anh cũng không chủ động đến gần.
Mái tóc của anh được che kín trong cái mũ thật cao, lộ ra vầng trán thông minh hoàn mỹ, anh mở miệng cười: “Cô biết làm bánh cake sao?”
“Ah, anh để bột mì nhiều quá, hơn nữa khi trộn bột cũng không đều, à còn có, anh làm bánh cake hương Lan, nhiệt độ ban đầu nên để 190 độ, sau hạ xuống còn 150 độ, lúc đó anh có thể lấy ra được rồi.” Cô đểcái kẹp bánh xuống, vỗ vỗ tay, giọng nói nhẹ nhàng.
Viane chợt nhướng cao lông mày, hào hứng lại gần nói: “Cô là sư phụ làm bánh cake hả?”
Hứa Hoan Nhan ngẩng đầu lên, đôi mắt hàm chứa ý cười: “Tôi đã từng học nghề làm bánh cake bốn năm.”
“Cô thật là lợi hại.” Viane tự đáy lòng thốt lên, than thở nhìn cô gái tuổi còn nhỏ hơn so với anh
“Những loại bánh có tên kỳ lạ trong thực đơn có phải do anh làm?” Hứa Hoan Nhan khẽ cười chỉ vào một món trong thực đơn, nhẹ giọng hỏi
Anh cười thoải mái tươi rói: “Những cái bánh đó do sư phụ tôi làm ra, cô xem, cái tôi làm ra chỉ là những thứ này.” Anh chỉ vào một đống bánh hổn độn, đen thui, lại một lần nữa tự cười giễu mình.
“Không hề gì, anh cũng đã cố gắng rồi, lần tới nhất định sẽ làm ra được loại bánh cake hương vị tuyệt vời.” Cô cũng bị cuốn hút vào nụ cười của anh, vui vẻ cười theo.
“Cô có thể hướng dẫn tôi cách làm không?” Anh nhướng cao lông mày bên trái dí dỏm nhìn cô, đôi mắt sáng ngời không có tia vẩn đục nào.
“Nơi này bánh cake rất ngon, tôi thích lắm.”
Vừa dứt lời, điện thoại di động trong túi xách vang lên, Hứa Hoan Nhan nhìn anh cười một tiếng, sau đó đi lại chổ ngồi lấy ra điện thoại di động, vừa mở ra, nhìn thấy cái tên quen đến không thể quen hơn nữa hiện ra trên màn hình, nhất thời tim cô đập dồn dập mảnh liệt, lập tức nhấn nút trả lời, đầu dây bên kia im lặng một chút sau đó vang lên giọng nam trầm thấp: “Cô đang ở đâu?”
“Anh đã về?” Âm thanh có chút chua xót, cô vừa chạy ra ngoài vừa nhẹ nhàng hỏi.
“Ừ.” Thân Tống Hạo vừa đóng cửa xe vừa trả lời, cuộc sống của cô trôi qua cũng không tệ lắm, thế mà cũng không ở nhà cơm nước chờ anh về.
“Cô đang ở đâu, tôi tới đón cô?” Anh lại nói tiếp, khóe môi nâng lên một chút, nghe được giọng nói run rẩy của cô đang cố đè xuống.
“Ah…. Anh tới viện điều dưỡng của ba tôi đi, tôi đứng ngoài cửa chờ anh.” Hứa Hoan Nhan đẩy cửa kiếng ra, hướng viện điều dưỡng đi thật nhanh.