Thì ra là bất chấp tất cả, lấy cớ chiếc nhẫn kim cương, cũng chỉ là trong tiềm thức vẫn còn mong mỏi cô lần nữa trở lại, nhưng bây giờ, năm năm trôi qua, anh đã thay đổi rất nhiều, còn cô thì sao? Bị đuổi ra khỏi nhà, sinh hoạt một cách khó khắn, cô có thể cũng trở thành một người khác hay không?
Có lúc, anh cũng đã nghĩ, tại sao ban đầu lại có thể cố chấp lựa chọn ly hôn như vậy, lựa chọn tin tưởng cô là một người phụ nữ hư hỏng, có lẽ vì anh quá kiêu ngạo, nên không muốn thừa nhận mình đã yêu một người phụ nữ bình thường.
Nếu như có thể dùng năm năm để sám hối, có thể đổi lấy việc cô có thể trở lại bên cạnh anh, thì anh một chút cũng không cảm thấy uất ức.
Đem chiếc nhẫn cất đi, anh đạp chân ga, chậm rãi hướng về phía Quý gia, ánh mặt trời xuyên qua những nhánh cây chiếu xuống, chiếu lên mặt kính xe, làm anh cảm thấy hơi lóa mắt, anh chuyển động tay lái, xe vững vàng đi vào biệt thự Quý gia..... Hoàng hôn buông xuống, lúc anh đi xuống xe, vừa vặn nghe được một chuỗi tiếng cười như chuông bạc ngân: "Cậu, hẹn gặp lại...... Con đi gặp mẹ đây!"
Thân Tống Hạo không khỏi bị thanh âm kia hấp dẫn, anh quay mặt sang, vừa vặn nhìn thấy gáy một cô bé khoác một chiếc khăn đỏ, còn có một cánh tay hồng hào đang vẫy vẫy, bước chân anh trong lúc nhất thời sửng sốt, tim trong lộp bộp nhảy hạ xuống, muốn nhìn thêm một chút, nhưng cánh cửa xe đã đóng lại, chậm rãi lái đi...... Lúc chiếc xe lướt qua, trong nháy mắt, anh tựa hồ thấy được bên trong chiếc xe kia là một khuôn mặt nhỏ nanh xinh xắn vừa vặn đón lấy ánh mắt của anh.
Một đôi mắt đen láy chỉ trong chốc lát liền biến mất, thế nhưng anh lại giống như mất hồn phách đứng ở nơi đó.
Xe rời đi rất xa, xa đến khi không thấy được.
Trong đầu anh vẫn không ngừng quanh quẩn âm thanh thanh thúy của đứa bé kia, Cậu, Cậu...... Cô bé ấy xuất hiện tại Quý gia, lại còn gọi Duy An là cậu...... Chẳng lẽ!
Tim của anh lập tức co rút, liền xoay người thật nhanh, trực tiếp đẩy cánh cửa mà Quản gia đang chào đón đi vào phòng khách.
"Duy An!"
Lúc anh xông vào, hô hấp nặng nề, ngực nhấp nhô kịch liệt, mà Quý Duy An vẫn chỉ yên lặng ngồi trên ghế sa lon, từng hớp từng hớp thưởng thức trà, lạnh nhạt nhìn anh một cái:
"Thân tổng đã lâu không gặp. "
Thời gian 5 năm, giống như tuột mất trong lòng bàn tay, hai người lại một lần nữa đứng chung một chỗ, nhưng đã không còn thân mật như ban đầu.
Cậu không gọi anh một tiếng anh rể nữa, còn anh, nhìn anh cũng không còn vẻ thân mật như ban đầu.
"Duy An...... " Thân Tống Hạo nắm chặt đôi tay trên bàn, anh hít sâu một hơi, hàm răng cắn chặt, giữa lúc hai người giằng co, chỉ mơ hồ nghe thấy giữa hai hàm răng anh phát ra tiếng vang rất nhỏ, Duy An chỉ cười lạnh nhìn anh, ngón tay vuốt ve ly trà, không chút để ý nhìn anh: "Thân tổng làm sao không ngồi xuống?"
"Cô bé ấy là ai?"
Thân Tống Hạo cắn răng mở miệng, nặng nề đấm một cái trên mặt bàn, ly trà trên bàn rung lên mấy cái, nghiêng một chút, rồi cũng nằm yên..... Duy An đứng lên, vẫn là nụ cười lười biếng nhìn lại anh: "Thân thiếu nói cô bé nào?"
Anh chậm rãi mở miệng, dạo bước đến phía trước cửa sổ, đưa lưng về phía anh.
"Tôi vừa mới gặp, chính là cô bé tôi mới thấy ở cửa, cô bé đó gọi cậu là cậu, phải không?"
Thân Tống Hạo có cảm giác hô hấp của mình cũng đang ngưng trệ, từng chữ từng câu, ẩn nhẫn đến mức cơ hồ sắp đem đầu lưỡi cũng cắn bể!
"Nha...... Anh nói là Noãn Noãn sao!" Duy An kéo dài thanh âm, quay mặt sang cười nhìn anh một cái: "Làm sao, ngay cả một cô bé mà anh cũng không muốn buông tha sao?"
"Cậu!" Thân Tống Hạo cảm giác mình sắp bị nghẹn đến nổ tung! Anh đứng thẳng người, trợn mắt nhìn Duy An: "Cô bé đó là ai!"
"Nếu cậu đã biết tên của cô bé ấy, vậy thì nhất định cũng biết cô bé ấy là ai!" Anh sắp nổi điên, nếu đó là đứa bé mà Hoan Nhan sinh, anh nhất định sẽ điên mất!
"Nha...... Sao anh lại muốn biết cái này, thôi được, tôi liền nói cho anh biết là được, đó cháu ngoại của quản gia, phải hay không?"
Duy An liếc mắt nhìn Quản gia đang đứng một bên, giọng nói làm như hỏi thăm, lại mang theo công kích!
Quản gia sững sờ một chút, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Quý Duy An thì lập tức gật đầu: "Đúng vậy đấy, Thân tổng, đó là cháu gái của tôi..... "
Ánh mắt Thân Tống Hạo mang theo sự tìm kiếm quét qua hai người, đúng vậy, vừa rồi anh cũng không thấy tiểu nha đầu kia chào tạm biệt ai, anh tìm không ra sơ hở nào trong lời nói của hai người này!
Chỉ là không trực tiếp bị đả kích, tim anh hơi buông lỏng xuống, anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, xoay người sững sờ nhìn cây cối ngoài cửa, trong cái sân này, cũng từng có bóng dáng của cô.
"Duy An, nếu như cậu tìm được cô ấy, xin cậu nói cho tôi biết. "
"Anh không cảm thấy đã quá muộn rồi sao? Hơn nữa...... Tôi ước gì cả đời này anh không tìm được chị ấy!"
Duy An cười lạnh, cậu sẽ không bao giờ mềm lòng nữa, cậu bị tổn thương quá sâu, chị gái cũng vậy, đều là do người đàn ông trước mắt này!
"Duy An...... " thanh âm Thân Tống Hạo khàn khàn, anh xoay người, thành khẩn vô cùng nhìn cậu;
"Duy An, tôi sẽ ở yên đây đợi, hội nghị bầu cử Thị trưởng lần này có mời tôi, cậu cũng đi đi. "
"Tại sao tôi phải dựa vào anh?” Duy An nhìn anh cười lạnh: " Quý gia chúng tôi sẽ không nhận ân tình của anh nữa, chị gái tôi cũng không, mười triệu của anh tôi cũng đã gửi lại cho anh rồi, có cả tiền lãi nữa đấy, một phân cũng không thiếu!"