Nàng tiên cá nhỏ bé của Dật Tuyên vốn ương bướng, nhưng nếu chỉ cần nói là Dật Tuyên sẽ không thích, ngay lập tức Tiểu Ngư sẽ ngoan ngoãn ngay. Ví dụ như cô bé rất ghét uống sữa, mẹ chỉ cần nói: “Con không uống sữa người sẽ còi cọc, xấu xí, Dật Tuyên sẽ không thích”, vậy là cô bé nhắm mắt nhắm mũi uống hết cốc sữa...
Có lần Tiểu Ngư nghe loáng thoáng Dật Tuyên nói không thích những người nhát gan, tối hôm ấy trời mưa to, sấm chớp ùng oàng, mặc dù rất sợ bóng tối, nhưng cô bé Tiểu Ngư tám tuổi mở cửa ra ngoài hiên muốn thử thách lòng dũng cảm của mình. Cô bé bịt hai tai, nhắm chặt mắt lại, miệng lẩm bẩm: “Mình không sợ bóng tối, mình không phải là người nhát gan...”
Tống Ương Ương dỗ thế nào cô bé cũng không chịu vào nhà, cứ đứng đó chịu mưa hắt ướt hết cả người. Cuối cùng cô phải gọi điện sang nhà nhờ Hoan Nhan gọi Dật Tuyên ra nghe điện thoại khuyên nhủ Ngải Ương. Dật Tuyên tức giận quát Tiểu Ngư, cô bé không những không vào nhà mà còn ương ngạnh nói lại: “Em đang thử thách lòng dũng cảm của mình, anh đừng có mắng em như thế, chẳng phải sáng nay anh đã nói là rất ghét người nhát gan đó sao?”
Lúc này Dật Tuyên mới nhớ ra lúc sáng cậu kể chuyện Thiên Ái bị ốm, phải tiêm phòng, cô bé sợ run người, mặt mũi tái mét. Dật Tuyên đã nhăn mũi chê Thiên Ái nhát gan, làm xấu mặt người nhà họ Thân...
Vậy là Dật Tuyên phải xuống giọng dỗ dành: “Tiểu Ngư ngoan, em vào nhà đi, đứng ngoài đó mưa lạnh sẽ ốm đấy, em mà ốm là anh không chơi với em nữa đâu... Anh biết là em rất dũng cảm, em không nhát gan...” Lúc đó nàng tiên cá nhỏ mới chịu theo mẹ vào nhà.
Hôm sau, Ngải Ương bị cảm lạnh. Cô bé sốt cao, họng đau rát, nghẹt mũi. Mặc dù rất mệt nhưng cô bé vẫn lo lắng hỏi mẹ: “Mẹ ơi con ốm thế này có bị xấu đi không hả mẹ, mũi con chảy nước mũi mãi thế này liệu có bị dài ra như Buratino không? Con mà xấu là anh Dật Tuyên không thích đâu.”
Dật Tuyên nghe tin Tiểu Ngư ốm vội sang thăm. Ngải Ương vừa nhìn thấy cậu đã nói luôn: “Anh Dật Tuyên, em uống thuốc rồi, thuốc đắng lắm nhưng em không sợ, em không khóc. Mẹ bảo ngày mai là khỏi ốm thôi, anh đừng giận em nhé... Em rất dũng cảm phải không anh?”
Dật Tuyên cầm bàn tay bé nhỏ của Tiểu Ngư áp lên má mình, bàn tay cô bé nóng bỏng, cậu thật đau lòng: “Tiểu Ngư ngoan nhất, Tiểu Ngư không nhát gan. Nhưng nếu em còn để bị ốm lần nữa là anh giận đấy, bị ốm em sẽ xấu xí rất nhiều, anh không thích em ốm... Em mà ốm là anh buồn lắm..”.
Hoan Nhan đã nhiều lần phê phán thói gia trưởng của cậu, nhưng với Dật Tuyên chỉ như nước đổ đầu vịt. Cậu biện hộ đó là một cách để cho Ngải Ương quen với nếp sống của gia đình mình, hơn nữa đó cũng là do Ngải Ương tự nguyện chứ cậu đâu có ép buộc cô bé. Thân Tống Hạo thì chỉ cười khà khà, chỉ có Trần Nhị thì vô cùng tức tối. Ai đời con gái là bảo bối của anh, lại chỉ nghe lời của con trai của A Hạo, anh buồn bực đến nỗi chỉ hận rằng không thể gả ngay con gái sang nhà Thân Tống Hạo để khỏi suốt ngày nghe cô bé véo von: “Anh Dật Tuyên bảo thế... Anh Dật Tuyên nói với con như thế...”
Sau lần sang Mỹ chơi với gia đình Thân Tống Hạo, cô bé và Dật Tuyên đã thỏa thuận với nhau, Ngải Ương sẽ sang Mỹ dự lễ Giáng sinh và mừng năm mới với Dật Tuyên, còn Dật Tuyên cứ nghỉ hè lại về nước chơi với Ngải Ương.
Cuộc sống của gia đình Thân Tống Hạo ở Mỹ đã đi vào ổn định. Trừ Noãn Noãn học đại học ở trong ký túc xá của trường, hàng ngày Thân Tống Hạo đều đưa Dật Lan, Dật Tuyên và Thiên Ái đến trường học sau đó mới đến công ty làm việc.
Trường phổ thông trung học nơi ba đứa nhỏ học là một trường nổi tiếng không những về giáo dục kiến thức mà còn luôn luôn đứng đầu về giáo dục thể chất và phong trào thể dục thể thao.
Dật Tuyên mau chóng trở thành tiêu điểm của các bạn gái trong trường. Không những cậu luôn đạt thành tích cao trong học tập, là đối thủ đáng gờm trong trường trung học về Cờ vua mà còn là một cầu thủ bóng rổ xuất sắc trong đội bóng rổ của trường.
Các bạn gái vây quanh Dật Tuyên rất nhiều và cậu cũng chưa hề làm phật ý một ai. Nụ cười tươi rói của cậu đã hút hồn, làm thổn thức bao trái tim của nữ sinh trong trường, nhưng không nữ sinh nào có thể vượt quá tình bạn với Dật Tuyên. Có nhiều nữ sinh còn kết thân với Thiên Ái, mong muốn thông qua cô em gái song sinh với Dật Tuyên để tìm cách tiếp cận với cậu gần hơn. Rốt cuộc các cô đều thất vọng bởi trái tim của Dật Tuyên đã thuộc về cô gái nhỏ nơi quê nhà xa xôi. Thông tin này được Anni, cô bạn gái thân thiết của Thiên Ái tiết lộ ra, ngay lập tức hàng chục trái tim của các cô gái trong trường đã tan vỡ...
Vào dịp nghỉ hè, như thường lệ Dật Tuyên lại về nước chơi, lúc này Dật Tuyên đã 16 tuổi còn Ngải Ương 14 tuổi. Buổi chiều trước ngày lên đường trở lại nước Mỹ, hai cô cậu dắt tay nhau đi dạo bên bờ sông. Mặt trời đỏ ối hắt những tia nắng cuối cùng trong ngày xuống dòng sông lấp lánh như dát vàng. Gió từ sông thổi vào mát rượi. Dật Tuyên kéo Ngải Ương ngồi nghỉ trên chiếc ghế đá đặt ở ven sông. Cậu vuốt ve mái tóc mềm của Ngải Ương thì thầm: “Tiểu Ngư này, sang năm anh sẽ thi tốt nghiệp trung học, sau đó lại còn thi kiểm tra kiến thức trước khi vào đại học nữa, anh rất bận, có lẽ anh không có thời gian để gặp em nhiều... Nhưng anh sẽ luôn nhớ đến em, sẽ gọi điện cho em nhiều hơn. Em phải nhớ cố gắng học nhé... khi nào tốt nghiệp trung học, em sang Mỹ học đại học, chúng mình sẽ ở bên nhau nhiều hơn.”
Ngải Ương cũng nghẹn ngào: “Em nghe lời anh, anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé... em sẽ rất nhớ anh...”
Cứ như vậy, tình cảm của đôi trẻ ngày càng được vun đắp lớn dần lên theo năm tháng. Một tình yêu đẹp đã nảy nở đâm chồi, tình yêu ấy đã được kéo dài từ thế hệ trước qua thế hệ kế tiếp sau này... Chắc chắn đôi trẻ sẽ viết tiếp bản tình ca với những nốt nhạc ngọt ngào đằm thắm nhất...