Anh nghe lời cô nói, không khỏi sửng sốt, vì cô nhảy cảm biết được anh thay đổi, cũng vì cô có ý nghĩ như vậy, trầm ngâm mộ lúc lâu, anh vứt khăn giấy ra, con ngươi khẽ rủ xuống mở miệng: “Khuy rồi, ngủ đi, có chuyện gì nói sau.”
Hoan Nhan nhất thời ngơ ngẩn, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, vẻ mặt của anh trước sau bình tĩnh, không có chút lay động, cô chợt chán nản buông tha, buông tha tất cảm, an tĩnh quay người, nhắm mặt lại: “Ngủ đi.”
Không còn là tư thế ôm ấp thân mật, giữa ọn họ bây giờ là khoảng cách.
Hô hấp của cô nhàn nhạt mơ hồ truyền đến, nhưng anh lại không ngủ được, nằm một lúc lâu, dứt khoát nhẹ nhàng rời giường, anh vừa động, cô cũng mở mắt, vẫn cố gắng điều chỉnh hơi thở, không nhúc nhích, an tĩnh lắng nghe động tĩnh của anh... Tiếng bước chân xa dần, tiếp theo là tiếng kéo cửa kính, Hoan Nhan lặng lẽ quay người, trong đêm nhìn về hướng ban công, chỉ thấy bóng dáng cao lớn mơ hồ của anh, còn có màu đỏ của tàn thuốc và ánh sáng của điện thoại di động... Hoan Nhan lập tức nhắm mắt lại, anh cúi đầu, ngón tay thon dài bấm trên bàn phím, khiến cho anh nửa đêm mất ngủ, nhớ mong đến nỗi phải cùng liên lạc là ai?
Nước mắt của cô chảy xuống, rơi trên gối, mờ mịt, Hoan Nhan cảm thấy toàn thân phát run, lạnh không chịu nổi, đắp kín chăn, giống như là đà điểu vùi mình, nhưng vẫn là lạnh... Cái lạnh này từ trong xương ngấm ra, tràn ngập toàn thân, không xua đi được... Tô Lại, không cần ẩn nấp, không cần biến mất trong sinh mệnh của anh, chỉ cần em trở lại, anh nguyện ý cưới em... Thở dài một tiếng, ấn phím gửi đi, một lát sau tin báo gửi đi thành công, lòng anh bỗng dừng lại, cuống quýt gọi điện, điện thoại vang lên hồi lâu không ái nhấc máy, trái tim anh bỗng dưng yên lặng, cũng may, thật tốt... Anh giống như là tìm được cây cỏ cứu mạng, thật tốt còn có thể tìm được cô.
Dập tàn thuốc, đêm đã khuya, anh mới phát hiện ra ngoài không mặc áo, có chút lạnh, quay người đi vào phòng ngủ, cô vẫn giữ vững tư thế ngủ, hô hấp đều đặn, chắc ngủ thiếp đi.
Không hiểu trong lòng suy nghĩ cái gì, không muốn suy nghĩ thêm, chỉ mơ hồ hi vọng, rất nhanh cơn buồn ngủ kéo tới... Califonia.
Nét bút trên nền giấy ghi hai chữ - Tô Lai.
Đầu ngọn bút dừng lại, tim Tô Lai đập cuồng loạn, cô từ trước tới giờ luôn thanh cao, coi trời bằng vung, nhưng sau lưng chỉ có mình cô biết, thanh cao chỉ là để che dấu sự tự ti từ đáy lòng mình, mà coi trời bằng vung chẳng qua là cô muốn vứt bỏ đi lúng túng.
Cô không nắm chắc mười phần, Thân Tống Hạo sẽ vì cô mà li hôn, nhưng bây giờ cô đã kí tên, không còn đường lui, cô chỉ có thể trở về, trở về cạnh anh, tranh thủ con đường sống cuối cùng.
“Được rồi, Tô tiểu hư, cô có thể rời đi.” Dennis Lâm nhìn chữ kí, cầm lấy giấy li hôn, thổi nhẹ vết mực còn chưa khô, giọng điệu buông lỏng.
Tô Lai ngồi trên ghế salon đối diện anh, nhìn người con trai đi từ nhà vệ sinh ra, đôi mắt màu lam, làn da và vóc dáng còn mảnh khảnh hơn cả con gái, đang bưng hai ly cà phê, đưa đến trước mặt Dennis Lâm và chính bản thân mình.
A, cô chưa đi người này đã quang minh chính đại tới rồi ư?
Tô Lai cười lạnh, cứ như vậy một đồng cũng không cho đã muốn đuổi cô đi sao? Đầu ngón tay thon dài vẫn mơ hồ dính màu vẽ, lướt qua mái tóc quăn dài, trang sức nhã nhặn thah tú, một cô gái sắp ba mươi còn mang theo hơi thở của cô gái trẻ, không sao, cô vẫn là Tô Lai của ba năm trước, một chút cũng không thay đổi.
“Tôi làm nhiều việc cho anh như vậy, bây giờ trở mặt không muốn nhận sao?” Tô Lai chậm rãi mở miệng, vẻ mặt bình thản: “Dennis Lâm, cho tôi năm trăm vạn, tôi lập tức biến mất, còn không chuyện xấu của anh, tôi sẽ làm cho cả đất nước Mĩ này đều biết.”
Nghe uy hiếp của cô, người đàn ông trẻ tuổi có chút lolawngs, nhưng không ngờ Dennis Lâm chỉ thân mật ôm anh ta vào trong ngực lười biếng nhìn Tô Lai: “Tùy cô Tô tiểu thư, dù sao bây giờ tôi đang muốn khiến toàn thế giới biết rõ bảo bối của tôi đã là người của tôi rồi!”
“Anh!” Tô Lai tức giận cũng thật nhanh thu lại, nghiêng mắt nhìn: “Như vậy anh cũng không sợ chuyện xấu bị đưa ra, nhưng người nhà anh chắc không vậy phải không, Dennis Lâm, tôi khuyên anh không cần vị lợi nhỏ mà ảnh hưởng, tôi chỉ muốn năm trăm vạn đô la, đối với anh cũng chẳng là gì!”
“Tô tiểu thư!” Sắc mặt Dennis Lâm tối sầm, khóe môi cũng mím chặt, “Cô muốn làm gì thì lam, nhưng đừng quên, cách đây mấy trăm dặm đều là của tôi, cô nên cẩn thận, xem mình còn mạng để đi ra ngoài, trở về bên cạnh người đàn ông của mình!”
Tô Lai vừa nghe, sắc mặt đã trắng bệch, cô tất nhiên biết thế lực gia tộc của Dennis Lâm ở Califonia, cô tức cô vô thân, một người bạn cũng không có, coi như là không ai biết chết nơi đất khách quê người... Nghĩ tới đây, cô lập tức đứng dậy, quay người lỏa đảo nói: “Dennis Lâm, coi như anh lợi hại!”
Mắt thấy cô sắp đi ra phòng khách, Dennis Lâm cũng nói với quản gia: “Quản gia, kiểm tra hành lí Tô tiểu thư, đừng để cô ta bí mật mang theo cái gì.”
“Dạ, thiếu gia!” Quản gia lập tức mang theo người giúp việc đi tới, chỉ hai ba cái hành lí đã bị tung ra đầy đất, trơ mắt nhìn các trang sức đều bị lấy hết đi, Tô Lai cảm thấy hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa không đứng vững.... Cả va li, cũng chỉ là những quần áo cô mua lúc kết hôn, bây giờ, bay về nước, nhìn số tiền còn trong tài khoản khóc không ra nước mắt.
Ly hôn, ngay cả tư cách hưởng thụ cẩm y ngọc thực cũng mất, nếu Thân Tống Hạo không chấp nhận cô, cô chỉ còn con đường chết.