Cô quấn cao chiếc khăn choàng thật dài bằng lông lạc đà. Dừng lại ven đường, nơi đó có một băng ghế dài, bước tới, phủi đi một tầng mỏng bông tuyết, cô ngồi xuống.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, dưới ánh đèn đường bông tuyết như những cánh bướm bay lượn khắp nơi. Lâm Thiến cúi đầu, từ từ úp mặt mình vùi xuống giửa hai đầu gối. Sáu năm trước, cố chịu đựng nhưng bây giờ rốt cuộc cũng không nhịn được cô khóc nấc lên, khóc đến muốn hôn mê ngất lịm đi.
Sáu năm trước, cô tìm được đường sống trong chỗ chết. Sáu năm sau, cô trở về thật nở mày nở mặt, nhưng vẫn không sánh bằng cô ta. Khi nghe nói Thân Tống Hạo ly hôn với Hứa Hoan Nhan, còn chưa kịp vui mừng, thì bọn họ đã quay trở lại với nhau.
Văn tĩnh cũng được gả vào nhà giàu, thậm chí là có con luôn, địa vị vững chắc. Ka Ka mặc dù không giống hai người kia nhưng cũng ổn định, có bạn trai lo lắng chăm sóc, còn cô đây thì sao?
Lâm Thiến sau khi khóc một trận lại nở nụ cười, chuông điện thoại di động không ngừng vang lên, không cần nhìn, cô cũng biết là Đặng Quang Duệ gọi tới. Lau khô nước mắt, cũng không chần chờ nữa, đó là chỗ dựa duy nhất, lợi thế lớn nhất, cô không dám đắc tội với ông ta.
Quay trở lại lấy xe, cô chậm rãi lái xe về khu nhà mình. Tiếng bánh xe nghiến trên mặt tuyết kêu lạo xạo. Cô chợt nhớ tới khi nãy len lén nhìn người đàn ông kia nhẹ nhàng xuống xe, đem khoăn quàng quấn choàng vào cổ Hoan Nhan, ôm cô ấy thật chặt vào trong ngực.
Cô đau thương buồn bã cúi đầu, thật ra, cô cũng không phải cực kỳ hận Hoan Nhan. Chỉ là sáu năm kéo dài hơi tàn kia, động lực giúp cô chống đỡ duy nhất, là mối nhục năm đó, dần dần trở thành thói quen. Biết là con đường không lối thoát nhưng không cách nào khống chế, chậm rãi gian nan đi tới, đến tận giờ ngay cả muốn dừng lại cũng không thể.
********************* Đưa Văn Tĩnh và Ka Ka trở về xong, hai người bọn họ mới quay lại nhà. Cô ngồi cạnh tay lái anh, một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng mà xinh đẹp. Cô gái này uống say thành như vậy. Mới vừa rồi cùng Văn Tĩnh các cô cười đùa vui vẻ, hiện tại mới yên ổn lại, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Thế nhưng trong lòng anh không được yên ổn, hôm nay Nhan Nhan bọn các cô vừa ra ngoài, thì Duy An tìm đến. Hai người đi đến một chỗ, đó là mộ của một người tên An Nhiễm Nhiễm.
Khi Duy An nhắc đến cô ấy, anh mới chợt nhớ, đó là em gái của An Khả Khả, chỉ là không nghĩ tới, mấy năm không gặp mà nay cô bé đã chết rồi.
Càng không nghĩ đến, khi nghe Duy An kể tiếp, sau khi anh nghe xong chuyện trước đó, cả người tựa như bị đông cứng lại.
Là do anh từ bỏ An Khả Khả, cưới Nhan Nhan, vì thế An Nhiễm Nhiễm hận bọn họ. Không thể tưởng tượng, chỉ là một cô bé lại lựa chọn trả thù nhằm vào người thân của Hoan Nhan. Duy An là người bị hại đầu tiên, ba Duy An, người nhà Duy An, Hoan Nhan... Bọn họ đều đã nhiều hoặc ít bị cô bé kia phá hủy cuộc sống an bình.
Mà anh không đoán được sự việc đã xảy ra này, khiến cho anh cảm thấy thật khó chịu nôi.
An Khả Khả sau khi rời khỏi vẫn si ngốc yêu anh. Thậm chí vào buổi tối hôm đó tuy cô buồn bực, u sầu bởi vì anh nói chia tay, nhưng vẫn lựa chọn hy sinh chính mình tự đi trợ giúp cho anh. Làm cho người ta càng chua xót hơn, chính là, cô vì anh làm tất cả, mà anh căn bản một chút cũng không biết.
Nếu bây giờ Duy An không nói chuyện này ra, sợ rằng đến chết anh cũng không biết đến. Anh không để ý cùng không có nhiều tình cảm đối tốt với cô gái đã yêu thương anh sâu đậm như vậy.
“An Khả Khả tự tử, một là do tin tức kết hôn của anh truyền ra, khiến cô nản lòng thối chí. Hai là cũng bởi vì William, thành viên hội đồng Ban quản trị của LN, ông ta chẳng những đã cho cô ấy hút quá nhiều bạch phiến, đáng sợ hơn, còn khiến mấy gã khách hàng ngoại quốc của ông ta sau khi hít thuốc phiện đã luân phiên cưỡng hiếp An Khả Khả!”
Bên tai vẫn còn vang giọng nói của Duy An, anh không tưởng tượng nổi, cô gái ấy khi đó tuyệt vọng đến cỡ nào, cũng không thể hình dung ra An Nhiễm Nhiễm mới mười bảy tuổi, dáng vẻ đau thương như thế nào khi nhìn thấy người thân duy nhất của mình trở thành thi thể lạnh băng.
Cô bé không biết sự thật vì sao chị cô lại chết. Tuổi còn nhỏ chưa từng trải sự đời, cô cứ ngĩ là do anh kết hôn cưới người khác, dẫn đến chị cô tuyệt vọng mới tự tử. Vì thế cô bé mới trả thù, bất cấp tất cả, bỏ qua hạnh phúc của mình, đi hủy hoại người nhà của người phụ nữ cướp mất người đàn ông lẽ ra sẽ kết hôn với chị cô. Nhưng đến cuối cùng, sự thật được công bố ra ngoài, từng việc từng việc sáng tỏ trước mắt, chịu không nổi đả kích này, không chút do dự cô lựa chọn tự tử.
Bây giờ xem ra, tất cả việc cô làm, người bị hại nhều nhất chỉ là Duy An. Cô yêu sâu đậm nhưng bất đắc dĩ làm tổn thương người con trai này. Người vô tội, đáng thương nhất khiến anh đau lòng là Quý Duy An. Mọi việc đã xảy ra này, Thân Tống Hạo anh nên chịu trách nhiệm.
Tất cả chuyện đều bởi do anh mà ra, nếu không phải lúc trước anh phong lưu đào hoa, cô gái kia sao lại yêu anh, sau cùng người thân của cô ấy cũng bị tổn thương nặng nề như vậy?
Anh không biết đối mặt sao với Nhan Nhan, Duy An nói cô biết nguyên nhân An Khả Khả tự tử, nhưng không biết nguyên do tại sao William lại tìm người đối xử với An Khả Khả như vậy. Thật ra anh hiểu, sáu năm trước anh biết rõ tính cách người đàn ông này, nhưng lại không để vào trong mắt. Hiện tại anh đã ở Singapore, thành phố A hiển nhiên LN độc bá kinh doanh. Nếu William biết anh trở về lại có tính toán gì, anh làm sao chống đỡ đây?
Người đàn ông kia cũng không phải loại người khiêm tốn, ngược lại ông ta ngang ngược và độc chiếm, trong mắt không cam chịu làm một hạt cát nhỏ nhoi. Sáu năm trước Thân thị tại thành phố A một tay che trời, ông ta cố gắng mấy lần nhưng cũng không phát triển mấy, vì thế mới thay đổi biện pháp đối nghịch với anh. Không làm gì được anh, liền đi hành hạ cô gái quyết một lòng với anh. Ông ta làm như vậy, một chút cũng không thấy lạ!
“Về đến nhà rồi sao?” Cô đang say, mắt lờ đờ mê ly, nghiêng mặt nhìn lại anh, miễn cưỡng mở miệng, trong giọng nói đầy nũng nịu, khiến cho lòng anh chợt mềm nhũn.
“Nào xuống thôi, đến nhà rồi.” Anh nói dịu dàng, đưa tay qua vuốt ve gương mặt cô, sau đó cúi đầu xuống, đáp nhẹ lên cánh môi đỏ thắm.