“Động đến vết thương à, đau không?” Cô lập tức đẩy anh ra, khuôn mặt ửng hồng, khiến lòng người rung động, nhìn vô cùng quyến rũ.
Thân Tống Hạo dường như bị cô làm cho mê muội, đôi mắt sáng quắc ngắm nhìn, cô so với năm năm trước đẹp hơn rất nhiều.” Không đau.” Anh thì thầm giữ tay của cô lại, một lần nữa đè cô xuống ghế sa lon, thân thể hai người áp sát vào nhau, chặt khít không có khe hở, thậm chí Hoan Nhan còn cảm nhận được vật cứng rắn nóng bỏng dưới thân, da đầu cô tê rần, mặt lại càng đỏ bừng lên.
“Thân Tống Hạo, anh thật nặng.” Hoan Nhan bị anh ép ở dưới cơ hồ không thở được, bàn tay nhỏ bé đập nhẹ vào vai anh, cô bất mãn chu miệng nói.
“Anh là người bệnh, em không thể ra tay với anh.” Giọng nói của anh hình như hơi làm nũng, bắt lấy tay cô, dứt khoát đè thân hình của mình sát vào người cô, thậm chí cằm anh hạ xuống hõm vai cô, nhẹ nhàng hôn lên da thịt mềm mại nơi đó.
“Tôi bị anh đè chết mất, nặng quá.” Hoan Nhan muốn đẩy anh ra nhưng lại sợ động đến vết thương, người đàn ông cao to này ép sáp vào ngực cô, khiến cho cô muốn ngộp, hít thở không thông rồi.
Thân hình anh hơi dịch ra một chút, thuận thế đem cô ôm vào trong lòng, hai người đối mặt nhau, hơi thở quẩn quanh nhẹ nhàng.
Hoan Nhan thở dài: “Được rồi, đứng lên tôi băng kỹ lại cho anh.” cô mềm mỏng nói, tay vỗ về anh. Chung quanh vết thương trên trán hơi sưng tấy, không biết có phải do mảnh thủy tinh không được sạch sẽ, nên mới sưng lên như thế.
“Anh muốn ôm em, chờ lát nữa vết thương bớt đau, em sẽ không hiền như bây giờ.” Anh ôm chặt cô cười mê hoặc lòng người: “Hôn anh đi.”
Hoan Nhan bất mãn chu miệng nói: “đã bị thương thành như vậy, vẫn còn ba hoa.”
“Nhanh lên, nhanh lên.” Anh nhắm mắt đưa mặt tới gần, nét mặt như một đứa trẻ hồn nhiên, ngây thơ.
Hoan Nhan cười thành tiếng, hôn nhẹ một cái trên mặt anh như chuồn chuồn lướt nước: “Được rồi, mau đứng lên, cũng khuya lắm rồi, xử lý xong vết thương rồi đi ngủ.”
Kéo anh đứng lên, kiểm tra vết thương một lần nữa, sát trùng cẩn thận rồi băng lại, Hoan Nhan mới thở phào, dặn dò anh: “không được đụng nước, biết không? Cũng không được ăn thức ăn cay, khi nào vết thương khá lên rồi mới có thể hết ăn kiêng.”
“Dài dòng, bà quản gia nhỏ.” Thân Tống Hạo xoa khuôn mặt thanh tú của cô, cười thật rực rỡ: “không đuổi anh về nữa hả?”
“Anh ngủ phòng khách.” Hoan Nhan lườm anh một cái, chuẩn bị đi rửa mặt, nhưng anh tức thì bế cô lên.
“không được bước đi.” Anh ôm cô hướng phòng tắm đi tới, Hoan Nhan vùi mặt trong ngực anh, miệng phì cười thành tiếng.
“Sao em cười?” Anh nghi ngời đặt câu hỏi.
Ánh đèn chiếu xuống, ngũ quan tuấn mỹ nhìn thật mê hồn, Hoan Nhan cúi đầu thở dài: “Anh nhìn xem, chúng ta hai người đều bị thương, có phải như vậy thì mới không cãi vã, hòa thuận như lúc ban đầu.”
“Em bị thương cũng không kém gì anh?” Anh tinh nghịch nói, quai hàm nhẹ nhàng cọ cọ trên trán cô: “Chờ em khá lên, anh dẫn em và con cùng đi ra ngoài chơi, một nhà ba người chúng ta không chia cách nữa.”
Khi nói đến một nhà ba người, trong lòng anh đau xót, còn nhớ bác sĩ nói cô không còn khả năng mang thai nữa, sau này bọn họ chỉ có mỗi Noãn Noãn, không thể có đứa bé khác, kết tinh của tình yêu.
“Chuyện đó sau này hãy nói.” Hoan Nhan không từ chối cũng không đồng ý, cô cần thời gian khiến cho mình chấp nhận anh lần nữa, huống chi còn có Á Hi, không biết bây giờ anh ấy ra sao rồi.
“Tôi có thể đi thăm Á Hi? Chỉ có anh mới biết anh ấy đang ở đâu, nếu không ngại anh có thể nói cho tôi biết không?” Hai người chỉnh đốn lại, ngồi trên ghế salon trong phòng ngủ, anh không muốn ra phía ngoài phòng khách, nghĩ chỉ muốn ngồi cùng cô một lát nữa, mà hình như cô cũng không buồn ngủ.
“Đương nhiên, em lúc nào cũng có thể đi được.” Nhìn anh bình thản, rất phong độ mở miệng nói.
Hoan Nhan chủ động nắm tay anh: “Cám ơn, nếu không có anh chắc Á Hi đã chết rồi.”
cô lộ vẻ xúc động, chưa bao giờ nghĩ tới người đàn ông ích kỷ, tự phụ, bá đạo, không ai bì nổi, không chút do dự ra tay cứu tình địch của mình.
Anh cười hơi mất tự nhiên, nói thật không ai tự nhiên đi cứu một người đàn ông khác đang tranh giành phụ nữ với mình, chỉ là đối với Tằng Á Hi anh không hận nổi, anh làm những chuyện đó để lương tâm bớt cắn rứt.
“Nếu không phải bởi vì anh ta đối xử với em và Noãn Noãn quá tốt, không chút tính toán, anh quyết sẽ không cứu anh ta. Nhan Nhan, thật ra thì anh rất ích kỷ, nhưng anh biết, mình không được quyền tổn thương người đối xử tốt với em như vậy.” Anh ôm cô hơi cảm thán: “Anh may mắn rất nhiều mới gặp được em trước, nếu đổi lại anh ta gặp em trước, sợ rằng hiện tại người không được như ý là anh, anh quả thật rất may mắn.”
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Nếu em muốn, sau này chúng ta sẽ đi qua bên đó, chỉ e là Á Hi có thể không nhận ra chúng ta.”
Hoan Nhan dựa đầu vào vai anh, hơn khựng người, cô thất thần hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng nói: “không nhớ rõ cũng được, tôi đã mang đến cho anh ấy nhiều tổn thương không có chỗ nào tốt, quên tôi đi mới là phải.”
“Hoan Nhan, em không cần phải khổ sở như vậy, chuyện tình cảm từ trước đến giờ đều không thể miễn cưỡng. Nếu vì em quá hiền lành, nhân hậu, hoặc là bởi người khác đối với em cảm tình sâu nặng, em vì thế hy sinh tình cảm chính mình sao? Anh chỉ biết, cả đời này nếu không thể cùng người phụ nữ mình thích ở chung với nhau, vậy sống không bằng chết.”
Mặc dù cô hiểu rõ ràng lời nói của anh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áy náy, toàn bộ bi kịch của Á Hi vì cô mà xảy ra, nhưng bậy giờ rời bỏ Á Hi, cô bỗng thấy mình thật sự là một người phụ nữ cực kỳ ác độc.