Mà điều khiến cho người phụ nữ trở nên sa đọa, nguyên nhân là do tình yêu bị phá ngang. Ngược lại, cũng bởi vì tình yêu mà người phụ nữ trở nên sa đọa!
"Hiền Ninh đi thôi. " Mộ Trạch Ân chống cây quải trượng tập tễnh xoay người. Nhìn hai đứa trẻ kia đang đứng yên, hai bàn tay nho nhỏ túm chặt lấy nhau, ông sinh lòng thở dài, không biết ông còn sống khỏe mạnh được mấy ngày nữa... ông cũng không biết, nếu như ông không còn sống ở cõi đời này, hai đứa trẻ kia sẽ phải trải qua bao nhiêu trắc trở nữa đây.
"Ông... " Mộ Hiền Ninh nhìn Noãn Noãn không ngừng khóc thút thít, có chút không nỡ. Cậu nắm tay Noãn Noãn thật chặt, không ngừng lau nước mắt cho cô bé, cặp mày đẹp hơi nhíu lại: "Thiên Tình, em đừng khóc nữa, nếu như em ngoan ngoãn, hàng ngày khi đi học hay tan trường, anh sẽ luôn ở bên em... "
"Có thật không? Nhưng mà đã thật lâu rồi anh đều không để ý đến em... " Noãn Noãn mở to đôi mắt, vừa khóc vừa cười nhìn lại cậu.
"Đương nhiên là thật, nhưng mà em không được khóc nữa. " Cậu cẩn thận lau thật khô nước mắt trên mặt của Noãn Noãn: "Lạnh thế này, em khóc mặt sẽ bị đông cứng lại mất. "
"Anh Hiền Ninh, anh nói là phải giữ lời, em muốn mỗi ngày anh đều phải đi học cùng em và chơi cùng với em... "
Noãn Noãn lưu luyến buông tay ra, nhìn Hiền Ninh đi theo Mộ Trạch Ân đi xa dần. Chẳng biết tại sao cô bé khóc mãi, cho đến khi anh Hiền Ninh của mình biến thành một điểm đen nho nhỏ, cô bé mới lau sạch nước mắt, ngơ ngẩn vùi mặt vào ngực của Thân Tống Hạo.
Mà Noãn Noãn cũng không biết, cô bé và Mộ Hiền Ninh chia tay lần này, ước chừng phải đến mười lăm năm, hai người không hề gặp lại nhau một lần nào, cũng không hề được nghe một chút tin tức nào của Mộ Hiền Ninh. Noãn Noãn cũng không hề nghe thấy tên của cậu được nói ra từ trong miệng của bất cứ người nào, giống như trên cõi đời này hoàn toàn không hề có một cậu bé trai nào có tên là Mộ Hiền Ninh, người bạn trai thanh mai trúc mã đã cùng cô bé học với nhau trong vườn trẻ...
Cho đến khi hai người gặp lại nhau một lần nữa, lại là trong buổi hôn lễ của Hiền Ninh, cô dâu mà cậu phải kết hôn cũng không phải là Noãn Noãn, người bạn thanh mai trúc mã của cậu ngày xưa...
"Noãn Noãn... " Thân Tống Hạo nhìn con gái không ngừng khóc thút thít, anh không hiểu vì sao con gái lại đau lòng quá như vậy, anh vừa đau lòng lại vừa thấy day dứt. Anh chỉ có thể nhìn con gái khóc, nhưng không biết phải làm cái gì.
"Ba ba. " Noãn Noãn dựa vào ngực Thân Tống Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ nhẹ nhàng ở trước ngực của anh: "Ba ba, khi con trưởng thành có thể gả cho anh Hiền Trữ được không ba... "
"Dĩ nhiên là được, chỉ cần đó là người mà cục cưng của ba thích, chỉ cần con vui vẻ, ba tuyệt đối không hề ngăn trở con. " Anh ôm chặt con gái, hôn một cái vào trán an ủi con: "Đừng khóc, sau này ngày nào con và anh bạn Hiền Ninh cũng có thể gặp mặt, cùng nhau đi học. "
"Vâng! Ba ba con thật muốn bây giờ là ngày khai trường quá. " Noãn Noãn mơ ước nói, đôi mắt cười liền cong lên.
"Bé con xấu xa, bình thường con la hét có phải là giả vờ không?" Anh nhìn con gái cười, cũng không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Nhưng đi học là có thể ngày ngày ở cùng một chỗ với anh Hiền Ninh mà!"
" Bé con xấu xa, con không nghĩ đến ở cùng với ba mẹ hay sao?"
"Ba mẹ hàng ngày đều có thể nhìn thấy, nhưng mà anh Hiền Ninh chỉ có lúc tan học mới có thể thấy... "
Hai cha con nói chuyện với nhau, âm thanh xa dần. Tiếng nói theo là gió mùa đông thổi tan dần, dần dần cũng nữa không nghe được nữa...
Sau khi cúng tuần đầu, Thân Tống Hạo bắt đầu bảo quản gia đi thu thập hành lý, chuẩn bị đi đoàn tụ với Hoan Nhan. Bởi vì Duy An không yên lòng về Hoan Nhan, hơn nữa ba mẹ anh tuổi cũng đã cao, việc tự chăm sóc bản thân cũng không hề dễ dàng. Vì vậy khi tang lễ kết thúc anh liền mang theo Noãn Noãn bay trở về Hawai.
Mọi việc của công ty cũng đã sắp xếp đầy đủ, công việc vẫn diễn ra bình thường. Còn mọi chuyện trong nhà đã có thím Trần và quản gia cùng lo liệu, cho nên anh rất yên tâm.
Chẳng qua vẫn còn có một chuyện khó giải quyết. Trước kia lúc đứa bé của Nhan Nhan và Á Hi chết non, anh đã từng nhận