May là không còn hận anh, cũng không còn để trong lòng, nhìn người đàn ông cô đã từng yêu, cô có chút chua xót.
"Nhan, anh đi ra ngoài thu thập tài liệu mới trở về trường, đã nghe thấy nhiều lời đồn ở bên ngoài, anh rất lo cho em... " Anh thành khẩn nói, Hoan Nhan trong lòng có chút ấm áp, nước mắt rơi xuống, ít nhất, anh ta cũng không có tin tưởng những tin đồn kia mà nguyện ý tin tưởng cô.
"Anh đã biết rồi, cũng nên đi. " Hoan Nhan quay người, nước mắt đã lau, trên mặt mang vẻ lạnh nhạt xa cách.
Tống Gia Minh dùng sắc lắc đầu, mày nhíu chặt nắm tay cô: "Nhan, nếu tin người khác anh cũng sẽ không tới tìm em, cùng quay lại với em. "
Anh nhanh chóng nói, trong lòng cô có chút cảm động, mặc dù có chút ngắn ngủi. Nằm trong ngực anh, mùi vị quen thuộc từng là của cô, tim có chút đập nhanh.
"Hoàn toàn là thật, Tống Gia Minh. " Cô chậm rãi mở miệng, đáy mắt không có tia dao động đẩy anh ra, cô, không thể tiếp nhận Tống Gia Minh, mặc dù anh hiện tại là tình cảm chân thành hay giả dối.
"Vậy, em cùng người đàn ông kia... " Tống Gia Minh muốn nói lại thôi, tay ôm cô cũng vô ý thức buông xuống.
"Đúng, chúng tôi phát sinh quan hệ. " Hoan Nhan thành thực gật đầu, mắt cô không thấy được biểu cảm kinh ngạc trên mặt anh.
"Hứa Hoan Nhan, tôi còn tưởng rằng những tin đồn kia chỉ là giả, thì ra cô thật sự là đồ gái bao, ghê tởm!
Tống Gia Minh đem bó hoa hồng vứt xuống đất, chưa hết giận hung hăng đạp mấy cái, hùng hổ xoay người đi.
Hoan Nhan chưa kịp phản ứng, đợi đến lúc đầu óc tỉnh táo lại, ngay cả cảm giác muốn khóc cũng không có, chẳng qua cười nhạt một tiếng, hóa ra người đàn ông này trong lòng cũng cũng không chịu được dơ bẩn.
Cô quay người, bóng đêm nhàn nhạt, có chút lạnh lẽo.
"Ồ, không phải mới vừa thả cô, cô đã anh anh tôi tôi ôm ấp sao?" Cách đó không xa hiện ra bóng dáng người đàn ông, Hoan Nhan giật mình, đưa mắt nhìn sang, nhìn điếu thuốc vừa tắt, lại nhìn dưới chân anh đầy tàn thuốc, anh ở chỗ này đã lâu, cái gì cũng thấy hết sao?
Đột nhiên cảm thấy khó chịu, muốn lớn tiếng mắng, nhưng phát hiện ra bị mất tiếng, Hoan Nhan lắc đầu quay người định chạy đi.
Anh chợt tiến lên một bước, một tay kéo mạnh cô vào trong ngực, trên mặt nở nụ cười tà ác làm cho người khác sợ: "Xem ra, cô đã đem giao dịch sáu tháng kia quên sạch!"
Hoan Nhan cắn môi, lắc đầu, khàn khàn nói: "Không có, chỉ là hôm nay không được, tôi, tôi cái đó đến... "
"Vậy sao?" Anh nụ cười càng độc ác "Tôi phải tự tay kiểm tra mới biết... "
Lời nói còn chưa xong, tay của anh đã dọc theo váy đồng phục của cô đi vào, chạm vào viền ren quần lót.
"Không được... Đây là trường học... " Cô giống như con mèo bị hoảng sợ, kẹp chặt hai chân, sắp khóc van xin nhìn anh.
"Tôi không cần biết nơi nào! Hứa Hoan Nhan, cô là người đàn bà của tôi, sự thật này cô nhỡ kỹ cho tôi!" Ngón tay anh tà ác tiến sâu vào, cách vải vóc trực tiếp chạm vào nơi ấm áp mềm mại, nụ cười bên môi càng thêm sâu sắc, anh cúi đầu, cắn nhẹ vành tai cô nỉ non: "Cô đang nói dối tôi, cô phải biết cái giá phải trả cho sự lừa dối cao đến mức nào!"