Mục lục
Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàn toàn tương phản, Tằng Á Hi cười một cái, sắc mặt ngày càng trắng bệch, anh cúi đầu xuống che miệng, bắt đầu ho khan.

Mới đầu anh cũng không để ý lắm, đợi đến sau khi Tằng Á Hi ho đến tê tâm liệt phế, ngoài cửa sổ có người ngó dáo dác vào trong này, Thân Tống Hạo mới khẩn trương đứng lên vòng qua bàn đi đến bên cạnh Á Hi, vịn vai anh ta hơi lo lắng hỏi thăm: “Tằng Á Hi anh làm sao vậy? Không sao chứ, để tôi mở cửa sổ lớn hơn cho thoáng khí.”

“Không cần, không phải nguyên nhân đó.” Anh dần dần ngừng ho khan, trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe.

Hạ tay xuống, trong lòng bàn tay một xấp khăn giấy thật dày đã ướt đẫm, tất cả đều là màu máu đỏ thẫm.

Thân Tống Hạo giật mình sững sờ, anh nhìn xuống xấp khăn giấy đã vương đầy máu trên đó cổ họng chợt thấy đau rát theo, một luồng khí lạnh bắt nguồn từ lòng bàn chân từ từ lan dần ra khắp chân tay, làm sao có thể, làm sao lại như vậy.

Tay anh cứng đờ không động đậy, cả gương mặt hiện lên vẻ kinh hãi.

Á Hi nhìn thấy biểu tình như vậy cũng không biểu hiện gì chỉ cười tươi một cái, vỗ vỗ vào lòng bàn tay anh ta: “Không có việc gì, bình thường cũng hay bị như vậy tôi quen rồi.”

“Đây là thế nào?” Hai tay Thân Tống Hạo không khỏi nắm chặt lại, anh đe dọa nhìn Á Hi oa oa mở miệng nói.

Đã từng nghĩ tới hận người đàn ông này, oán người đàn ông này, cũng để ý rất nhiều tới người đàn ông chen ngang giữa anh và Nhan Nhan, nhưng hiện tại anh phát hiện căn bản mình không hận nổi, nhìn anh ta như vậy trong lòng anh thậm chí rối rắm ẩn ẩn đau đớn.

“Là bệnh ung thư!” Á Hi ngẩng đầu nhìn anh, trong con ngươi đen bóng hiện lên vẻ mặt tối tăm của anh rồi tiếp lời: “Đã là thời kỳ cuối không thể chữa trị.”

Thân Tống Hạo cứng đờ ngồi xuống, anh sững sờ nhìn hoa văn trên mặt bàn trúc, bầu không khí xung quanh như cô đặc lại, hơi nóng hầm hập tỏa ra, nhìn khóm trúc bên ngoài cũng cách một khoảng xa mờ mịt không chân thật, hai tay anh xoắn chặt vào nhau, cắn răng thấp giọng mở miệng hỏi: “Bệnh bắt đầu từ khi nào?”

“Bệnh rất lâu rồi. nếu như không thuốc thang chữa trị thì cũng không sống được lâu như vậy, nhưng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.”

Á Hi nhẹ nhàng nói, không biết có phải là vì mới vừa thổ huyết trên môi còn vương lại một ít máu nên nhìn như có cánh hoa tươi rớt lại trên đôi môi trắng bệch.

“Ra nước ngoài chữa trị đi, tôi biết ở đâu có bác sĩ giỏi nhất có thể chữa, anh không chết được.” Thân Tống Hạo chợt giơ tay lên đập xuống mặt bàn một cái, nước trà văng tung tóe ra ngoài, rơi trúng trên mu bàn tay anh ấm ấm.

Á Hi nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nặn ra chút ý cười, ánh mắt sáng chói kiên quyết nhìn lại anh: “Anh không nên buông tay Nhan Nhan, tôi chết cô ấy vẫn còn phải sống nữa, cô ấy vẫn còn nhiều chuyện chưa làm, tôi chỉ muốn cô ấy được sống vui vẻ nhiều hơn.”

Giọng nói của anh đến lời cuối thì nghẹn ngào, hai cùi chỏ đặt trên mặt bàn, gương mặt từ từ hạ thấp xuống sau cùng chôn ở trong lòng bàn tay. Thân Tống Hạo nhìn người đàn ông đối diện, bả vai anh ta đầu tiên run run nhè nhẹ, sau cùng không chế không được run lên đè nén nức nở trong phòng vang tiếng nghẹn ngào, anh cắn môi quay mặt đi nhìn ngoài cửa sổ, anh vậy mà không chế không nổi đôi mắt đỏ hồng lên.

Cực kỳ buồn cười phải không? Anh thế mà lại đồng cảm với tình địch của mình, lúc nghe anh ta sắp chết còn đau lòng rơi lệ, nhưng mà Thân Tống Hạo, nếu không phải anh ta sắp chết thì anh ta có đến tìm mi không?

“Tằng Á Hi, anh không muốn tôi buông tay vậy còn anh thì sao? Anh và Nhan Nhan đã có một đứa bé, nếu anh lựa chọn buông tay vậy mẹ con cô ấy làm sao đây?” Đôi mắt anh đau như sắp nứt ra cắn răng nghiến lợi nói như chính mình sắp bỏ đi, Thân Tống Hạo anh như thế nào không phát hiện người đàn ông kia thật vĩ đại?

Tằng Á Hi nghẹn ngào hồi lâu, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt mình, đáy mắt gợn sóng lăn tăn, khóe môi kéo ra ý cười: “Thân Tống Hạo, tôi chưa từng chạm qua Nhan Nhan.”

Anh nhẹ nhàng lắc đầu chua xót cười tự giễu.

“Tằng Á Hi, như vậy chuyện đứa bé là như thế nào?” Anh ngây người cảm thấy chuyện này khó tưởng tượng nổi, thật khó chấp nhận.

“Bởi vì lúc đó tôi bệnh rất nặng, Nhan Nhan lo sợ nhà họ Tằng tuyệt hậu, cô ấy mang thai đứa bé cũng vì muốn lưu lại cốt nhục của tôi mà thôi, cô ấy không hề yêu tôi.” Anh lẩm bẩm nói, loại chuyện này chính mình tự nói ra sự thật thì khó chịu đến cỡ nào?

Anh nói muốn buông cô ra, muốn không nhớ thương cô nữa, muốn một mình lặng lẽ chết đi để không liên lụy đến cô, nhưng tại sao, tại sao khi nói cô không hề yêu anh thì trong lòng lại quặn đau gần như bị bóp méo rồi?

Thân Tống Hạo không nói gì, anh rũ mi mắt xuống trong lòng phiền loạn không thôi, bây giờ có nói gì cũng chỉ như an ủi vậy, nhưng anh vẫn muốn nói cho anh ta biết.

“Tằng Á Hi, anh sai lầm rồi.” Mười ngón tay anh đan chéo vào nhau đặt tại trên mặt bàn trước mặt, dừng lại một chút.

“Ở chung với cô ấy năm năm, anh chẳng lẽ không hiểu rõ tính tình của cô ấy như thế nào, sao lại nói cô ấy như vậy?” Anh từng câu từng chữ nói ra, trong lòng đau như dao cắt, tự tay đem người phụ nữ mình yêu thích đẩy đến bên cạnh người khác, loại cảm giác này giống như đi trên lưỡi dao, mỗi bước đi thật là khó khăn đau đớn.

“Sao lại không biết?” Á Hi cười khổ khép lông mi dài lại, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ như cũ nhưng lại mang theo nét ảm đạm của bệnh hoạn làm đau lòng người.

“Năm năm qua, ngày nào cô ấy nằm mơ cũng đều nhớ tên anh, trong lòng cô ấy chỉ nghĩ đến anh, người cô ấy yêu duy nhất chỉ mỗi mình anh, tôi không phải nói suông đâu.”

Tằng Á Hi đáy mắt nụ cười đều phát ra ánh sáng long lanh, nhưng là ánh sánh lóe lên trước khi tắt lịm.

“Cái khác tôi không nói, nhưng tôi có thể khẳng định, Nhan Nhan rất quan tâm anh.” Anh vươn tay vỗ nhè nhẹ vào vai Á Hi, “tôi sẽ lập tức liên lạc với bác sĩ bên kia, bệnh tình của anh không thể kéo dài, trước dưỡng bệnh cho tôi chuyện gì sau này hãy nói.”

“Thân Tống Hạo vô dụng thôi.” Á Hi xoa nhẹ ngực mình, anh đau đến cơ hồ nghĩ muốn lập tức chết đi, anh khoát khoát tay nhưng rồi yếu ớt lại rớt xuống nắm chặt lấy Thân Tống Hạo không lưu loát nói: “Bây giờ tôi không chống đỡ được nữa rồi, tôi biết rất rõ ràng sức khỏe của mình, Thân Tống Hạo sau khi tôi chết đi không nên cho Nhan Nhan biết, để cô ấy an toàn sanh nở được mẹ tròn con vuông, cuộc sống sau này mỗi ngày mỗi phút được vui vẻ mà sống tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK