Mục lục
Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoan Nhan phì cười: "Con bé quỷ quái này, con sang nhà ông bà ngoại phải ngoan ngoãn nhé. A, phải rồi, không phải con đã nói sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu của con hay sao? Mẹ cho con một tuần lễ, phải giải quyết xong vấn đề này, có được không?"





"Vâng, thế nào mà con lại quên mất chuyện này nhỉ!" Noãn Noãn nhảy dựng lên, vội vàng đi dọn dẹp đồ đạc của mình, vừa dọn dẹp vừa hướng ra bên ngoài ngóng đợi: "Mẹ, sao bà ngoại vẫn chưa tới đón con nhỉ?... Còn chậm trễ nữa thì chắc là con của cậu cũng đằ biếl chơi đùa với mẹ mất rồi!"





Hoan Nhan liếc mắt nhìn dáng vẻ khả ái của con gái, không kìm đượ< nụ cười thoả mãn. cô thề sẽ không bao giờ còn ngu xuẩn đến mức, giữa lúc quan trọng nhất lại vứt bỏ tính mạng của mình như thế nữa.





"Quản gia, ông hãy đặt hai vé máy bay của chuyến bay sáng mai ch< tôi và A Hạo đi Hải Nam nhé. " Hoan Nhan gọi quản gia đến, dặn dò cẩn thận, rồi nói tiếp: "ông đế ý chăm sóc Noãn Noãn hộ tôi một chút, lát nữa mẹ đẻ tôi sẽ đến đón con bé. Bây giờ tôi có chuyện phả đi ra ngoài... "





"Vâng. " Quản gia đáp ứng, rồi hỏi lại: "Phu nhân có muốn chuẩn bị X hay không ạ?"





"Tạm thời thì chưa cần. " Hoan Nhan vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra. cô hơi chần chờ rồi dứt khoát bấm số điện thoại di động củỉ Thân Tống Hạo. Tiếng nhạc vang lên rất lâu, mỗi lần tiếng nhạc kia được lặp lại, lòng của cô lại cầng thẳng thêm một chút.





"A lô, Nhan Nhan, có chuyện gì đấy?" Giọng anh truyền tới đầy sự miễn cưỡng. Hơi thở ôn hòa của Hoan Nhan như bị ngừng lại ngay lậ| tức, rồi lại tiếp tục hô hấp. Lương lự hồi lâu, lời đến khóe miệng, cô cũng không biết nên nói ra như thế nào, mà anh cũng trầm mặc the< Trong khoảnh khắc, cả hai đầu điện thoại chỉ nghe thấy tiếng hít thở nho nhỏ của hai người...





"Anh đang ỏ đâu?" Hoan Nhan lấy hết dũng khí cất tiếng hỏi bốn chữ ngắn gọn, vừa có sự giận dỗi lại vừa có sự thấp thỏm lo âu.





"Ở... " Anh cố ra vẻ huyền bí, nghĩ muốn trêu chọc cô một trận, nhưng lại sợ tính khí của cô. cô chủ động gọi điện thoại đến đã là điều không dễ dàng, nếu như bị chọc giận, sợ rằng người phụ nữ kia lại dứt khoát co lại.





"Đang ở trong phòng làm việc. " Anh thành thực trả lời, cảm thấy mộl mình ngồi chờ đợi ở trong phòng làm việc, lâu đến mức ngây ngốc cả người như thế, cung thật đáng giá.





"Anh nói dối... " cô cảm thấy mũi của mình đau xót, nước mắt thiếu chút nữa lại rớt xuống, đồng thời trên mặt lại hiện lên nụ cười, ba chi kia cô nói giống như đang nũng nịu.





"Nhan Nhan, em đừng xa cách nữa, gạt bỏ mọi chuyện trong quá khi đi, anh cũng xác định bỏ qua rồi. Anh đang ở trong phòng làm việc, chưa từng bao giò ở chung một chỗ với Thái Minh Tranh, em tới đây đi, được chứ?"






Hoan Nhan dùng sức gật đầu, trong lòng dâng nỗi vui mừng lẫn hối hận. Nếu như cô còn cái kiếu không thèm quan tâm, vẫn cố chấp, bướng bỉnh, chắc chắn A Hạo cũng sẽ không bao giờ quay đầu lại.





"Em sẽ đến đó ngay. "





Cô cúp điện thoại, nói quản gia chuẩn bị xe ngay lập tức, lòng như có lửa đốt, cô bảo tài xế lái xe đến công ty thật nhanh.





Đến dưới lầu công ty, đúng như dự đoán, chỉ có tầng cao nhất là sán< đèn. Cả toà nhà lớn, các phòng làm việc đều khóa chặt, tối đen như mực, duy nhất chỉ có phòng anh là có ánh sáng.





Hoan Nhan bước xuống xe, cũng không quay đầu lại nói: "Anh trở về đi, không cần chờ tôi đâu. "





Cô chạy mấy bước đến lối vào nơi cửa chính, bảo vệ đã ra mở cửa, Hoan Nhan cười nói cảm ơn rồi chạy thẳng tới nơi thang máy. Vừa mới đứng lại ở cửa thang máy dành riêng, chợt cửa thang máy mở rộng, một bàn tay đưa ra kéo cánh tay Hoan Nhan...





"A... " Hoan Nhan không kịp ngẩng đầu, sỢ hãi thét lên một tiếng chói tai, bảng điều khiển đèn chợt tối lại, rồi lại sáng lên, cồ chợt thấ^ Thân Tống Hạo với nụ cưòi xấu xa phóng túng ở ngay trước mặt...





"Anh giở trò chết tiệt gì đấy, dọa em sợ chết khiếp!" Hoan Nhan vừa sỢ vừa tức, bổ nhào sang, vừa đánh vừa đá, cuối cùng liền nhằm chỗ trên vai anh cắn một cái thật mạnh...





"Anh ở trên lầu nhìn thấy xe của em đến, nên đã đi xuống trốn kỹ ở chỗ này... " Anh cười, ôm lấy cô, mặc kệ cho cô ở nơi này phát tiết theo kiểu vừa kêu vừa cắn.





"Anh cố ý làm cho em sỢ!" Hoan Nhan ngẩng đầu trỢn mắt nhìn anh, rồi lại nhào qua ôm chặt lấy anh: "Hôm nay em bị Tĩnh nhi mắng đến tỉnh ra, lòi mắng sắc bén đến chết ngươi, song cũng may nó đã thức tỉnh em... Em sẽ không bao giờ buông anh ra nữa. Nếu như ông nội dưới đất có biết, chắc chắn ông cũng sẽ tha thứ cho sự ích kỷ lần này của em. "



"Nếu như em thật sự rời khỏi anh, ông nội mới không tha thứ cho em. " Anh cúi đầu, nhẹkhông tha thứ cho em. " Anh cúi đầu, nhẹ
Chương 384: Cùng nhau bỏ trốn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK