Nhớ đến hôm nay Thịnh Mẫn đột nhiên nhắc đến Thịnh Huy và Vương Thục Anh, hai cái tên đã rất lâu rồi chưa nghe lại, Lý Huyền nghĩ ngợi, rồi gọi điện cho Khỉ Ốm.
“Tôi đã bảo dãy số lạ này chắc hẳn là cậu… Vậy mà đúng thật, vừa khéo chứ hả. Lại có cơ hội phát tài gì nữa đây?” Đầu bên kia vẫn là tiếng nói sỗ sàng, xen lẫn với tiếng đánh mạt chược.
“Lần trước kêu cậu để mắt đến hai người kia, chuyện sao rồi?” Lý Huyền vừa nói chuyện, vừa tắt chức năng dẫn đường trên xe đi.
“Cũng không có gây chuyện gì… Đệt, mày đánh kiểu gì thế… Khoan đánh, tao làm điếu thuốc cái đã.” Khỉ ốm chửi mấy câu, rồi đứng dậy đi đến chỗ yên tĩnh hơn: “Tụi nó bị sợ mất mật từ lâu rồi, con trai bà ta ở trong đó, tôi đã nhờ người chăm sóc đàng hoàng, bây giờ ngoan ngoãn lắm… Tôi nói thẳng thế này luôn, hai mẹ con nó có gan bước một chân vô thành phố N, số tiền lúc trước tôi nhận của cậu tôi không chỉ không lấy cắt nào, mà còn đền lại cậu gấp đôi số đó!”
“Không cần thề thốt đánh cược gì với tôi hết, làm việc ổn thỏa là được, mấy lời đao to búa lớn của cậu không có tác dụng gì với tôi cả.”
“Đao to búa lớn là thế nào! Không tin thì cậu cứ coi đi!” Đầu bên kia vang lên mấy tiếng “bôm bốp”, không biết là đang vỗ đùi hay vỗ ngực.
“Tất nhiên là tôi sẽ coi rồi.” Lý Huyền bình tĩnh nói: “Cậu canh chừng kỹ cho tôi, năm nay ít nhất là phải canh chừng cho bằng hết.”
“Nhận tiền thì phải giúp người ta trừ nạn, lý lẽ này tôi hiểu mà, cậu yên tâm.” Khỉ ốm nói với giọng móc mỉa: “Nhưng mà cách hành xử này không giống cậu nha Thẩm Thập Cửu, làm khó làm dễ với một bà già, bà già đó sao lại đắc tội cậu vậy?”
Lý Huyền cười thật khẽ: “Không ai nói với cậu, tiền và tin tức, chỉ có thể được nhận một cái thôi à? Nếu cậu thật sự muốn lấy được tiền của tôi, thì phải khóa chặt lòng hiếu kỳ của bản thân.”
“Xem cậu nói kìa, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi… Hơn nữa, tôi mà muốn nghe ngón gì từ cậu, thì cũng là nghe ngóng trực tiếp, không giống với ai kia…”
Gã ta nói chuyện không đầu không đuôi, cố ý khơi chuyện, Lý Huyền chau mày, giọng nói vẫn như thường ngày: “Cứ như vậy đi.”
“Ê, đợi đã…” Khỉ Ốm kêu với lại: “Cậu thật sự không muốn biết?”
“Không muốn.”
“Đệt! Tôi cứ nhất quyết phải nói cậu nghe đấy, cậu mà cúp điện thoại, tôi lại không tìm được người… Xà Bì ra tù rồi cậu có biết không?”
Yết hầu khẽ chuyển động, đầu dây bên kia, Khỉ Ốm nói với giọng đắc ý: “Nó tới tìm cậu chưa?”
“Nó tới tìm cậu rồi à?” Lý Huyền hỏi ngược lại, giọng nói bất giác lạnh lùng hơn nhiều.
“Tới rồi, tìm tôi để nghe ngóng về cậu…” Khỉ Ốm bắt lấy cơ hội được nói này, gã ta vẫn chưa nói điểm mấu chốt, rồi ngay tức khắc bi li ba la một tràng dài: “Thì là tuần trước, Đại Bân đến hẻm sau thu tiền, bắt gặp nó đang thập thò ở căn nhà hồi trước các cậu thuê, cậu nói xem nhiều năm như vậy, hồi đó nó trông như cọng giá vậy, vừa lùn vừa ốm, lúc mới gặp Đại Bân suýt chút không nhận ra, là hắn chào hỏi trước, cậu nói đây là tình cờ hay cố ý?… Thằng Đại Bân đó thẳng thắn, nói chuyện một hồi thì kéo người ta đến chỗ đánh mạt chược luôn.”
Nói đoạn gã ta ngừng lại: “Cậu không tò mò hai đứa nó nói cái gì à?”
“Cậu vừa nói rồi đó, không phải là nói chuyện về tôi à?”
“Cậu không hỏi nội dung cụ thể à?”
“Cúp đây.”
“Đợi đã, thằng nhóc nhà cậu bao nhiêu năm rồi vẫn chẳng thay đổi, đờ mờ nó tôi lại kết cái kiểu như cậu.” Khỉ Ốm tức giận: “Nó thăm dò về cậu, thăm dò về ba cậu!”
Câu này mới nghe thì tưởng như đang mắng chửi, Lý Huyền nhận ra ngay lập tức, người nó nói là Lý Minh Cách.
“Nó vòng vo tam quốc hỏi chúng tôi, thông tin về hai vợ chồng khi xưa mang cậu đi, tôi suy đi nghĩ lại, hai người các cậu thân nhau như vậy, cùng nhau đến Hẻm Thanh Thủy, lại ở cùng nhau, hồi đầu còn tưởng đâu hai người là anh em ruột… Nó kiếm chúng tôi hỏi mấy thứ này để làm gì? Sau đó tôi mới nhớ ra, lúc cậu đi nó đã bị bắt rồi… Có điều thằng đó cũng còn hên. Một ký, vừa đúng một ký, phóng đại mà nói, đây là chuyện phải bị ăn đạn, mà nó bị phán có bao nhiêu năm đâu? Còn ra ngoài được nữa chứ!” Gã ta tặc lưỡi nói.
Lý Huyền nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của mình qua kính chiếu hậu: “Mèo chê mèo lắm lông, cậu có thua kém gì?”
“Ba cái thứ đó tôi thật sự là không hề đụng tới nha. Nhưng mà Xà Bì cũng xui, khắp cái Hẻm Thanh Thủy ai mà không biết đó là cái bẫy? Nói nó thông minh, đao kề lên thịt mà còn đi liếm, nói nó ngu, bị chém một nhát, ây chà! Vẫn chưa chém chết được nó…” Khỉ Ốm ở đầu dây bên kia than vắn thở dài: “Cậu nói xem như nó có thật sự là may mắn không? Năm đó hai người thân thiết như thế, cậu có biết nội tình bên trong không?”
Lý Huyền vẫn giữ ngữ khí bình tĩnh: “Không quan tâm, cậu đi hỏi nó đi.”
Khỉ Ốm tặc lưỡi: “Được lắm, cậu không biết người ta, người ta thì đi nghe ngóng chuyện của cậu. Có thể là không biết nghe ai nói cậu cá chép vượt Long Môn thành đại thiếu gia, muốn tới chia miếng ăn đây mà… Nó vẫn chưa tới tìm cậu à? Tôi nghĩ cũng nhanh thôi, cậu tự chuẩn bị đi.”
“Các người đã nói gì?”
“Câu này ý là sao, tôi thì có thể nói gì? Tôi còn chả hiểu mô tê gì, chỉ thấy hai vợ chồng đó tới một chuyến thì cậu đã đi theo luôn rồi.” Khỉ Ốm không phục nói: “Tôi đây là muốn nhắc nhở cậu, nếu như không phải nể tình cậu mỗi tháng đều cho chị dâu cậu phí sinh hoạt, tôi không hơi đâu nói cậu nghe. Nói chung, cậu tự chú ý đi, cậu có tàn độc cỡ nào thì cũng chơi ngoài sáng, còn ánh mắt của thằng nhóc đó, đúng thật là hệt như rắn độc, nhìn người ta với vẻ âm hiểm. Cậu nói coi một thằng tù tội như nó, nhìn thấy bây giờ cậu đậu được cành cao, nó thấy dễ chịu được à?”
Gã ta nói mấy lời này, cứ như quên mất mình cũng vừa mới mãn hạn tù cách đây không lâu. Lý Huyền lấy kẹo bạc hà trong hộp tỳ tay ra nhai hai viên, vị ngọt hăng cay xộc vào cuống họng: “Cậu và người dưới trướng của cậu, kín miệng một chút.”
“Đệt! Không tin tôi à! Kín miệng! Yên tâm!” Khỉ ốm hiểu ẩn ý trong lời nói của anh, gã ta văng tục: “Trừ tôi ra, không ai biết quan hệ của chúng ta, hỏi mấy lần tôi đều không nói, bây giờ cậu là khách VIP của chúng tôi… Nhưng nếu nó thật sự tìm cậu, thì không liên quan gì tôi hết nha… Ài, phải rồi, hôm đó nghe Xà Bì hỏi tôi lại nhớ đến một chuyện.”
Gã ta nói như nhìn thấu được huyền cơ, gã cười khì khì: “Thẩm Thập Cửu, cậu muốn đi từ lâu rồi nhỉ? Ít nhất là cũng một tháng trước khi Xà bì xảy ra chuyện, tôi đã thấy xe của hai vợ chồng đó đến Hẻm Thanh Thủy, chỉ là liếc mắt một cái, nhiều năm như vậy, xém chút thì quên mất… Nhưng mà chiếc xe sang như vậy, ở cái chỗ tồi tàn của chúng ta, thật sự là hiếm thấy…”
“Có cần giúp đỡ không?” Có người gõ cửa kính xe.
Lý Huyền ngưng thất thân về những chuyện xưa hỗn loạn, anh ấn hạ cửa kính xe: “Sao vậy?”
“Tôi thấy xe anh cứ đứng im hoài.” Người phụ nữ có vẻ như là dân công sở ân cần nói: “Tưởng đâu có sự cố gì…”
Đèn giao thông trước mặt đã chuyển xanh hai lần từ lúc nào không hay, may mà đây không phải tuyến đường giao thông quan trọng, dòng xe chạy phía sau cũng không nhiều.
“Thật ngại quá, tôi nghe điện thoại.” Lý Huyền giãn đôi lông mày: “Bây giờ tôi lái đi liền đây.”
Đến bãi đậu xe anh mới phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ, đều là Tề Bạc Nguyên gọi. Lý Huyền chau mày, nhanh chân đi vào thang máy, tháng máy vừa đến thì điện thoại lại reo.
“Đã tới rồi, vào phòng làm việc rồi nói.” Anh cúp máy, cửa cảm ứng vừa mở, Tề Bạc Nguyên vừa khéo quay đầu lại: “Đang tìm anh đó.”
“Xảy ra chuyện gì à? Gọi nhiều cuộc như vậy.” Lý Huyền vừa nói vừa đi về phía phòng làm việc, Tề Bạc Nguyên đi vào theo sau: “… water garden của “One Corner” xảy ra chút vấn đề, rất nhiều người chơi phản ảnh lại là không thấy hiện lên, cậu không bắt máy, tôi đã giải quyết trước rồi, bồi thường cho mỗi người chơi một trăm xu cầu nguyện.”
“Được.” Lý Huyền trả lời ngắn gọn xúc tích, anh mở trò chơi lên kiểm tra rồi đi xem khu giải quyết khiếu nại cho khách hàng.
Phần lớn khiếu nại là vào lúc chín giờ, tin nhắn khiếu nại cuối cùng là vào lúc chín giờ hai mươi sáu phút. Cũng không phải là vấn đề gì lớn, Tề Bạc Nguyên giải quyết cũng nhanh lẹ, không có ảnh hưởng quá lớn từ dư luận.
“Lỗi sai ở đâu vậy?”
“Hẳn là số liệu dự trù mới bị nhập sai.”
“Hẳn là?”
“Chính xác là vậy.”
Lý Huyền mím môi: “Lần thứ mấy rồi?”
“Lần thứ hai. Lần trước là vấn đề về hiệu ứng, lần đó phần lớn cũng không thể trách gã,… Thật ra xét về tố chất toàn diện thì vẫn được.”
“Người mới? Vào làm bao nhiêu tháng rồi mà vẫn coi là người mới? Không trách gã không lẽ trách cậu? Cái tiêu chuẩn vẫn được đó quá thấp, ít nhất cũng phải được tám mươi phần trăm của Tề Bạc Nguyên cậu chứ.” Lý Huyền lấy chiếc cốc trên bàn qua, muốn uống hớp nước nhưng trong ly không có nước, nên anh thuận tay ném về chỗ cũ: “Nếu có lần sau nữa, thì không cần báo với tôi nữa đâu… Người này là ai tuyển vào vậy.”
“Tôi tuyển đó.”
Tề Bạc Nguyên vẫn chưa trả lời, Sở Thiên Hằng đẩy cửa bước vào: “Đang nói chuyện của Vương Thiêm hả?… Tôi đang ở chỗ in ấn để xem ảnh, nhận được cuộc gọi mới về lại đây.” Tay áo anh ta vẫn còn bụi trắng, anh ta nhìn Lý Huyền bảo: “Tôi nhận sai trước, lúc tuyển, quả thật là chỉ nhìn phương diện tư duy, rất nhiều những chi tiết khác không để ý, tôi cũng không quản lý tốt, gây thiệt hại cho công ty… Nhưng con người cậu ấy thì không có vấn gì, tôi thấy cũng không đến mức đuổi việc.”
“Lý Huyền cũng đâu nói muốn đuổi… Cậu đi đâu mà người toàn bụi bặm vậy.” Tề Bạc Nguyên tiện tay phủi giùm: “Chúng tôi biết cấp dưới của cậu cũng chỉ có mấy người, đuổi mất một người thì nhân lực thiếu thốn khỏi làm gì được nữa… Nói gì đi chứ, Lý Huyền.”
“Đăng thông báo phê bình trên web nội bộ trong một tuần, tiền thưởng tháng này trừ một nửa.” Cuối cùng Lý Huyền cũng lên tiếng.
Tề Bạc Nguyên nhún vai, tỏ ý không phản đối, theo quy định thì vốn dĩ cũng sẽ như vậy, người này đã phạm sai hai lần, suy cho cùng cũng đã ảnh hưởng đến sự vận hành của trò chơi, nhưng ít nhiều thì, Lý Huyền cũng xem như đã nể mặt rồi. Sở Thiên Hằng đắn đo trong chốc lát: “Nhà của Vương Thiêm, điều kiện không được tốt lắm…”
Lý Huyền im lặng ngước mắt nhìn, Sở Thiên Hằng thở dài: “Được rồi, biết rồi, trừ của tôi một nửa luôn đi, tôi có trách nhiệm quản lý.”
“Không phải vấn đề của cậu, không cần gánh vác.” Lý Huyền giãn đôi lông mày: “Không còn chuyện gì khác, thì anh cứ bận của anh đi đàn anh.”
“Đừng gấp, tôi vẫn còn chút chuyện.” Tề Bạc Nguyên giơ tay: “Diễn đàn kỹ thuật đổi thành tuần sau rồi, tôi không sắp xếp thời gian được, hai người ai đi được, không thì tôi viết thư trả lời ban tổ chức.”
“Nếu như Lý Huyền cũng bận nốt, thì tôi đi nha?” Sở Thiên Hằng nhìn Lý Huyền: “Tôi thấy có thể đi một chuyến, mỗi năm có rất nhiều doanh nghiệp tham gia, cũng có nhiều trò chơi mới ra mắt, là cơ hội tốt để giao lưu.”
Lý Huyền gật đầu không ý kiến: “Chuyện nhỏ, sao cũng được hết.” Tề Bạc Nguyên đang tính đi ra chung với Sở Thiên Hằng nhưng bị anh gọi lại: “Cậu đợi một chút.’
“Chuyện gì? Cậu nói đi.” Tề Bạc Nguyên thuận tay đóng cửa, quay mặt lại: “Ê khoan đã, cậu nói có chuyện, tôi nhìn mà phát sợ cái biểu cảm này của cậu.”
Lý Huyền ngước mắt lên, im lặng hết nửa phút: “Dạo này Triệu Tích Triết có hành động gì không?”
“Cậu biết rồi?” Tề Bạc Nguyện sững sờ, phản ứng hơi khác so với dự liệu của Lý Huyền: “Thật sự là gã?’
“Tôi biết gì cơ chứ?” Lý Huyền hỏi ngược lại.
Tề Bạc Nguyên cũng thấy khó hiểu theo: “Cậu đang hỏi gì vậy?”
“Không phải cậu luôn canh chừng gã sao?”
Dù Tề Bạc Nguyên chưa từng báo cáo cho anh, nhưng Lý Huyền biết rõ, từ lúc anh kiên quyết đồng ý cho Triệu Tích Triết vào công ty, Tề Bạc Nguyên vẫn luôn thấy con người này sai sai, cậu ấy chưa từng buông lỏng cảnh giác.
“Bộ tôi bị bệnh ha gì… Tôi canh chừng gã…” Tề Bạc Nguyên vô thức phản bác lại, rồi lập tức bảo: “Đừng có mơ hồ như vậy, rốt cuộc có phải gã theo dõi cậu?”
“Theo dõi?”
Tề Bạc Nguyên nhìn nét mặt anh: “Cậu không biết à?… Thế đột nhiên cậu hỏi tôi chi vậy? Đợi tôi hai phút.” Cậu ấy vội vã đi ra rồi trở vào, cậu lấy những miếng sắt với kích thước lớn nhỏ khác nhau: “Cậu coi cái này đi.”
Từ lúc nhìn thấy, thật ra Lý Huyền đã nhận ra, anh đưa tay nhận lấy, một cái máy định vị gps rất tinh vi.
“Tìm thấy ở đâu vậy?”
“Trong thùng rác… Đừng hiểu lầm, tôi không có rảnh rỗi như vậy đâu, cô lao công đưa tôi đó, lúc quét dọn cô ấy tìm thấy nó, không biết là thứ gì, tưởng đâu nó là đồ của công ty, nên mới cầm qua hỏi tôi.”
Tề Bạch Nguyên giải thích: “Chuyện từ thứ sáu tuần trước rồi, tôi không thể chắc chắn là của gã… Mấy cái này hít được sắt, thông thường chỉ có thể lắp trên xe. Tôi đã kiểm tra xe anh, quả thật là không tìm là cái thứ hai… Nhưng Lý Huyền.”
Tề Bạch Nguyên nói với giọng vô cùng bất lực: “Thứ này có ở công ty chúng ta là rất kì lạ, người của công ty mình cũng đâu nhiều, trừ gã ra tôi thật sự không nghĩ ra ai có thể xài cái thứ này… Chỉ là cậu đó, hễ nhắc tới chuyện của người họ Triệu này, cậu cứ nói là cậu tự lo liệu, cậu có tính toán… Nói nhiều thì thành phiền, quả thật tôi cũng không có chứng cứ, điều này là thật, nếu thế thì thành ra là tôi đặt điều thị phi. Vốn dĩ tôi muốn tìm được chứng cứ rồi mới đưa cho cậu xem chung một thể, rốt cuộc cậu hỏi trước…. rốt cuộc là sao vậy?”
Lý Huyền nhìn máy theo dõi trên tay mình im lặng không nói, có lẽ vì cuộc điện thoại đó của Khỉ Ốm, có lẽ là Triệu Tích Triết đã chơi cái trò theo dõi cậu từ lâu, nên lúc này đây Lý Huyền không thấy phẫn nộ gì mấy, rất khó nhìn ra cảm xúc thật sự của anh.
“Được rồi.”
Tề Bạc Nguyên không đợi được câu trả lời, cậu ấy lùi về sau một bước, ngồi xuống sopha, thở dài: “Lý Huyền, tôi thật sự không muốn đôi co với cậu về chuyện này. Cậu hỏi tôi, chắc chắn là có nguyên do, cậu không nói thì cũng không tới lượt tôi truy cứu. Nhưng nói thật lòng, đầu óc tôi cũng đâu có vấn đề, công việc bình thường mỗi ngày đều làm không xuể, không nhất thiết ngày nào cũng chăm chăm vô một người không thân không thích, thà chuyên chú vô mấy nhà đầu tư còn hơn… Tôi nói cả chục cả trăm lần cũng chẳng ích gì, nhưng mà dù sao vì chuyện này, mà số lần tôi và cậu cãi nhau còn nhiều hơn ba năm trước cộng lại, hiếm thấy hôm nay cậu chủ động nhắc chuyện này, cho dù là vì nguyên do gì, cho dù có ích lợi gì hay không, tôi cũng phải chọc cho cậu ghét thêm một lần nữa…”
Tề Bạc Nguyên tháo mắt kính xuống xoa đôi mắt rồi lại đeo lên: “Cậu nói cậu biết tự lo liệu, tôi cảm thấy không biết… Tôi đã nói rồi cậu chỉ dám mạo hiểm thôi, tôi không hiểu được lý do cậu nhất quyết mạo hiểm chuyến này, nhưng công ty là của cậu à, cậu không sốt ruột, tôi sốt ruột cũng bằng thừa… Nhưng tôi hỏi thêm một câu, còn Thịnh Mẫn thì sao? Cậu ấy bây giờ hẳn là đã về lại thành phố N rồi nhỉ?”
Trước khi đứng dậy đi đến bàn làm việc, cậu ấy vỗ nhẹ máy theo dõi: “Lần này tôi kiểm tra rồi, nếu như không có thì sao? Chò dù cái này vô dụng… Bây giờ cậu ra ngoài xem thử coi Triệu Tích Triết đã đến chưa? Ngày nào cũng là cậu tới rồi, gã mới tới, cậu đi trước, thì gã nối bước theo sau, cậu thật sự không biết sao… Hay là, cậu thay đổi rồi, Thịnh Mẫn cũng được cậu cho vô phạm vi có thể mạo hiểm được rồi hả? Vậy coi như tôi chưa nói gì.”
Mấy lời này nói ra không chút thấp thỏm, Tề Bạc Nguyên cũng không cho rằng đây là chuyện vẻ vang gì, cậu ấy đợi coi Lý Huyền sẽ tức giận hay là hai người sẽ cãi nhau thêm lần nữa thì cũng chẳng sao… Nhưng không có.
Lý Huyền chỉ mân mê cái máy theo dõi bằng đầu ngón tay, xoay nó quay vòng vòng, trong chốc lát Tề Bạc Nguyên không cầm được mà thấy tò mò, hôm nay Lý Huyền tra hỏi rốt cuộc là vì nguyên do gì?
Thế nhưng từ đầu đến cuối Lý Huyền vẫn luôn im lặng, mấy phút dài đằng đẵng trôi qua, anh ném cái máy theo dõi đó đi, vừa khéo rớt trúng vào lòng bàn tay của Tề Bạc Nguyên, lờ mờ thấy được bên trên có một vết nứt nhỏ, một giây trước khi Tề Bạc Nguyên vô thức nắm tay lại, lại bị Lý Huyền lấy đi.
“Không có chuyện gì nữa, cậu về làm việc trước đi…”
Ánh mắt Tề Bạc Nguyên chợt lóe lên, cậu ấy muốn nói gì đó, Lý Huyền lắc đầu: “Đi làm việc đi. Công ty cũng có tâm huyết của cậu, tôi biết.”