Vừa nhìn đã biết người này không phải người ở hẻm Thanh Thủy, dáng người nhỏ nhỏ vô cùng dễ thương. Ánh nắng chiều tà chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cậu, dáng vẻ ngơ ngác, hình như là lạc đường rồi.
“Thập Cửu.” Triệu Tích Triết gọi anh.
Lý Huyền thu lại ánh mắt quan sát một cách thản nhiên, đây là tháng thứ bảy bọn họ định cư ở hẻm Thanh Thủy, thời gian anh có được tên Lý Huyền này còn khoảng ba năm, những người xung quanh đều gọi anh là Thẩm Thập Cửu giống Triệu Tích Triết, tên thật gọi là gì, từ trước đến giờ anh cũng không quá để ý.
“Em đang nhìn gì vậy?” Triệu Tích Triết hiếu kỳ hỏi.
Lý Huyền rũ mắt xuống, đi mở khóa xe đạp, chiếc xe đã qua tay mấy lần, chưa động đã hỏng rồi, đến cả dây xích cũng bị rớt xuống, anh cúi người cài lại rồi mới nói: “Không có gì.”
“Vậy tối nay em có về ăn cơm không?” Triệu Tích Triết bước lên mấy bước, hỏi.
“Không.” Giọng nói vang lên ở phía xa xa, Lý Huyền đã đạp xe đi rồi.
Mùa đông trời tối rất sớm, chỉ trong mấy phút, mặt trăng đã ló dạng sau những đám mây.
Trời đã tối, ánh đèn mờ mịt chiếu rọi xuống, con đường đá đổ nát ở hẻm Thanh Thủy càng trở nên u ám.
Lý Huyền ra khỏi sòng bạc, hôm nay không phải ca của anh, anh ghé qua để nhận lương hằng tháng.
Đến lúc trả tiền nhà rồi, căn nhà đang ở bây giờ là một căn nhà lụp xụp, vừa rỉ nước vừa lọt gió, chủ nhà thì thúc giục đóng tiền, không cho trễ một ngày.
Không khí có hơi ẩm ướt và lạnh lẽo, ban ngày trời mưa, Lý Huyền đạp xe ra con phố phía sau. Những cuốn sách mua lần trước đã đọc xong rồi, anh chuẩn bị đến chỗ phế liệu để cân thêm một ít, đèn chỗ cho thuê cũng không sáng, nên sẵn tiện xem thử xem có bóng đèn nào thích hợp để thay thế hay không.
Trong lòng anh nghĩ, đạp xe càng nhanh, bánh xe lăn trên đường đá làm nước bắn lên tung tóe, tiếng cãi vã và la hét cũng sẽ dần dần biến mất.
Chỗ phế liệu ở con phố phía sau nằm gần sông, là nơi yên bình và thanh tĩnh nhất của hẻm Thanh Thủy, thỉnh thoảng có vài con mèo hoang nhảy qua tường, lại càng làm nổi bật hơn sự yên tĩnh xung quanh.
Tuy nhiên trong bầu không khí an tĩnh này, Lý Huyền lại nghe thấy tiếng động đột ngột và không đúng lúc.
“Lấy ra… Không có à? Không phải chứ.”
“Nhanh lên, để lại phí qua đường đi, phải rồi… Da dẻ mày mịn màng thế này, để lại một vết sẹo là không đẹp đâu.”
Nhìn sang ngã ba đường bên cạnh, thấy có ba người tên côn đồ đang ngậm điếu thuốc, dáng vẻ không được nghiêm túc, luôn miệng chửi thề, ở giữa còn có một người.
Mặc dù đèn cũng không quá sáng, nhưng không thể che đi được sự xinh đẹp quá mức trên gương mặt kia, đó là một chàng trai mà hôm nay đã thấy ở đầu hẻm rất nhiều lần.
Cậu cũng nhìn thấy Lý Huyền, sắc mặt dường như sáng lên trong phút chốc, nhưng lại tối sầm đi khi bắt gặp biểu cảm lạnh lùng của Lý Huyền.
Những người quay quanh cậu không cảm thấy kỳ lạ, không quan tâm mà quay đầu lại nhìn, không khách sáo mà đẩy vai chàng trai kia: “Đừng nghĩ đến việc có người cứu mày, mau lên, tiền!”
Lý Huyền đạp xe qua đầu hẻm, chuyện cướp bóc, bắt nạt là chuyện thường thấy ở hẻm Thanh Thủy, không liên quan đến anh, anh sẽ không quan tâm.
Đã đạp xe qua góc phố rồi, nhưng đôi mắt mà anh nhìn thấy vẫn đọng lại trong đầu anh, xinh đẹp đến kinh ngạc, giống như một con sếu bị thương lạc vào khu rừng sâu thẳm.
Tiếng phanh xe vang lên có hơi chói tai, chiếc xe đạp này đã quá cũ rồi.
Ngón tay đang lái chiếc xe đạp cũ nát cứng đờ mấy giây, xoay đầu xe lại.
Thịnh Mẫn cũng không nói rõ tại sao lại đi đến nơi này.
Hôm nay là ngày cậu đóng máy, hành lý rất nhiều, cơ sở điện ảnh và truyền hình ở thành phố bên cạnh, đoàn phim đã sắp xếp một chiếc xe để đưa cậu về… Cũng không có lòng đưa cậu về, tài xế cũng là người thành phố N, ngày mai đi nghỉ, chị sản xuất ở đoàn phim rất thích Thịnh Mẫn, cảm thấy cậu vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, biết thời biết thế, nên coi như đó là một việc làm thể hiện tình người.
Vừa vào tới thành phố, bỗng nhiên tài xế nói có một người bạn sống gần đây, muốn đưa chút đồ cho ông ấy.
“Rất gần, trong con đường nhỏ này thôi, mười phút, tối đa nửa tiếng sau là quay lại rồi, Tiểu Mẫn, cháu đứng đây đợi chú. Chú ra rồi sẽ đón cháu về.”
Thịnh Mẫn có hơi do dự, cậu không quen một mình ở nơi xa lạ, tài xế lại nói: “Rất nhanh, thật đó… Dẫn theo con nít, chú không tiện giải thích. Tiểu Mẫn ngoan ngoãn ở đây đợi chút một lát, chú về rồi mua kẹo cho cháu ăn.”
Trên mặt ông ấy lộ ra vẻ sốt ruột, vừa nói vừa thuận tay sắp xếp túi quà để trên ghế phụ… Đóng gói rất đẹp, giống như đồ tặng cho con gái vậy.
Lại nhìn quần áo của tài xế đang mặc, cũng đặc biệt ăn diện.
Sau đó Thịnh Mẫn đã hiểu ra, dường như ông ấy không phải đi tặng quà, tám mươi phần trăm là đi gặp bạn gái, biết đâu còn muốn lấy xe công để đi làm việc riêng, vậy đúng thật là không tiện đưa mình theo rồi.
Mím môi, cởi dây an toàn ra rồi xuống xe.
“Tiểu Mẫn thật hiểu chuyện, ở đây đợi chú, rất nhanh sẽ quay lại thôi.”
Vừa đang nghỉ có cần đi ra cốp xe phía sau để lấy túi không thì tài xế đã phóng nhanh như chớp.
Thịnh Mẫn cứ đứng ở đó đợi, đợi và đợi mãi, đã hai tiếng trôi qua, tài xế vẫn chưa trở lại.
Bình thường cậu quay phim ở bên ngoài, vốn sẽ có một chiếc điện thoại di động, lúc để trên ghế lại bị trợ lý của diễn viên chính đụng làm rớt hỏng, dì xinh đẹp kia nói sẽ đền cho cậu một chiếc khác, nhưng cuối cùng vẫn không có. Cậu ở đoàn làm phim cũng không tìm được nơi có thể sửa, hiện giờ chỉ có thể nhận nhưng không thể gọi điện thoại.
Những người bán hàng rong đối diện đều đã dọn hàng về nhà, Thịnh Mẫn có hơi sợ hãi và sốt ruột, tiền của cậu đều để ở trong túi, bây giờ trong người không có một xu. Lấy hết dũng cảm mượn điện thoại của cửa hàng tạp hóa bên cạnh để gọi cho Vương Thục Anh.
Bên đó rõ ràng là đang trên sòng bạc, không nghe cậu nói hết liền cúp máy gọi lại cũng không bắt máy.
Thịnh Mẫn vốn không muốn làm phiền chị sản xuất, sợ sẽ mang lại ảnh hưởng xấu cho tài xế, bây giờ thật sự không thể gọi được… Tiếng chuông đã vang lên được một lúc lâu, nhưng không có ai bắt máy, cảnh phim của cậu đã kết thúc rồi, đoàn phim vẫn chưa đóng máy, nhà sản xuất còn rất nhiều việc, có lẽ không nghe thấy.
Chủ tiệm đã có chút không vui, luôn miệng lầm bầm, tám chuyện với người bên cạnh, nói là do bản thân tốt bụng, nếu không một cuộc điện thoại ở bốt điện thoại công cộng cũng mất một tệ cho một lần gọi.
Đoán ý qua lời nói và sắc mặt là sở trường của Thịnh Mẫn, cậu bỏ điện thoại xuống, nói cảm ơn bà chủ rồi đi ra khỏi tiệm.
Ánh chiều tà chiếu xuống bóng lưng cô độc của cậu, tài xế vẫn chưa đến, dường như đã hoàn toàn quên đi cậu rồi.
Nhìn lên bảng chỉ dẫn, đã đến bên trong thành phố N, chỉ là thành phố phía Nam và phía Bắc cách quá xa, trước giờ chưa từng đi qua.
Cậu hỏi những người xung quanh nên về nhà bằng hướng nào, bao xa, nhận được câu trả lời, gần hai mươi cây số.
“Xe buýt ở đây không hoạt động, cháu có tiền bắt xe không?” Người qua đường nhìn thấy cậu vừa mượn điện thoại của chủ tiệm, sợ cậu tìm đến mình để mượn tiền, chỉ là một cậu nhóc tầm mười tuổi, trắng trẻo lại xinh đẹp, trông cũng rất đáng thương: “Cháu bị người lớn bỏ lại à? Vậy đi tìm cảnh sát thì hơn, cục cảnh sát gần đây, đi khoảng hai mươi phút là tới, cháu thì… Cỡ nửa tiếng là tới.”
Thịnh Mẫn đi theo hướng người đó chỉ, không nhìn thấy cục cảnh sát, ngược lại còn tự mình đi lạc đường.
Con hẻm như mạng nhện vậy, bức tường đầy lớp rêu lởm chởm, rõ ràng là cùng một bầu trời, nhưng ở đây dường như đã tối hơn một chút, sơ ý liền giẫm vào vũng nước bẩn.
Vòng tới vòng lui dường như không khác nhau là mấy, hoàn toàn không phân biệt được. Cậu gặp một chị gái bên đường liền hỏi đường, đối phương cười, nhéo mặt cậu một cái: “Cục cảnh sát à, chị không dám đi, em trai à, mặt mũi xinh đẹp như vậy, chị dẫn em tới nơi tốt hơn, thế nào, không cần tiền của em…”
Thịnh Mẫn nhanh chóng chạy đi, tiếng cười của những người phụ nữ trang điểm lộng lẫy phía sau cách rất xa cũng có thể nghe thấy.
Phụ nữ thì cậu không dám hỏi nữa, người đàn ông trong hẻm thì người nào người nấy nhìn rất hung dữ, cậu càng không dám. Thịnh Mẫn cẩn thận tìm lối ra, nhưng vẫn không tìm được, trời đã tối rồi, cậu bị ba tên côn đồ chặn đường.
Cần tiền.
Trên người Thịnh Mẫn không có một xu dính túi, nhưng bọn họ không tin, cứ hùng hổ, lẩm bẩm nói muốn lục soát, Thịnh Mẫn cau mày, dùng lực đẩy ra, lại làm đối phương tức giận, một cú đấm liền lao tới.
Thịnh Mẫn vô ý thức nhắm mắt lại.
Một làn gió phớt ngang má của cậu, nắm đấm lại không kịp đấm tới, Thịnh Mẫn mở mắt ra, nhìn thấy một chàng trai cao gầy.
“Không cần như vậy chứ.” Anh không nhìn Thịnh Mẫn, nắm chặt lấy vai tên côn đồ đó, giọng điệu rất nhẹ nhàng và cũng rất tùy ý.
Thịnh Mẫn nhớ ra anh, lúc tìm đường trong hẻm, cậu đã nhìn thấy chàng trai này mấy lần. Xung quanh lúc này không phải không có người khác, nhưng lúc anh xuất hiện, Thịnh Mẫn thực sự chỉ có thể chú ý mỗi anh.
Vốn dĩ nghĩ có nên hỏi anh hay không, nhưng đối phương trông rất lạnh lùng, trong lúc do dự thì anh đã đi rồi…
“Thẩm Thập Cửu?” Tên côn đồ nhận ra anh rồi: “Nãy tao còn tưởng là ai qua đường… Đi đi, đừng lo chuyện bao đồng.”
Lý Huyền thản nhiên nói: “Tao cứ lo đó.”
“Sao?” Tên côn đồ đó cười nói: “Mày cũng muốn chia à?”
Đồng bọn của hắn của bật cười.
“Muốn độc chiếm.”
Lý Huyền không cười, sắc mặt không chút thay đổi, trong lúc nói, đã lách người qua chắn trước mặt Thịnh Mẫn.
Sắc mặt của những tên côn đồ thay đổi, người bị Lý Huyền dùng tay chặn lại là tên đầu xỏ, hung hăng mắng: “Cút cho tao! Thấy mày còn nhỏ tao không tính toán với mày, tránh xa ra đi…”
Hắn vung tay thật mạnh, muốn thoát khỏi vòng tay của Lý Huyền, nhưng thế nào cũng không thoát ra được: “Mẹ kiếp, buông tao ra, nghĩ mình là thứ gì chứ… Tao không phải là đồ bỏ đi như Khỉ Ốm… A, đau, mày bỏ ra!”
Khuôn mặt Lý Huyền vẫn rất non nớt, dáng người cũng không quá thấp, không có chút rụt rè, buông nhẹ tay ra, người đó vùng vẫy quá mạnh, bản thân ngược lại bị lùi về mấy vước, đồng bọn vội vàng đỡ lấy hắn: “Thẩm Thập Cửu! Mày…”
“Tao cái gì?”
Thịnh Mẫn có chút bất an kéo tay áo anh, cậu sợ gây phiền toái cho chàng trai xa lạ này, muốn bảo đối phương không cần để ý đến mình, Lý Huyền lại trở tay đè ngón tay của cậu xuống, giọng điệu vững vàng, nhìn bọn họ nói: “Thứ tư tuần trước ở sòng bạc, mày giấu bài trong tay áo, quân già cơ.”
Những lời này vô duyên vô cớ lại nói ra, Thịnh Mẫn nghe không hiểu, tên đầu sỏ lại dường như bị đạp trúng chân đau, hít một hơi: “Mày muốn làm gì?”
“Không gì cả, có lẽ tao nhìn nhầm rồi.” Lý Huyền ung dung, khẽ mỉm cười.
Bầu không khí dường như yên tĩnh mấy giây, cuối cùng, người đó cười khẩy một tiếng: “Được, mày muốn ra vẻ, vậy hôm nay tao nể mặt mày.” Khua tay gọi đồng bọn: “Đi!”
Tiếng bước chân dần đi xa, lúc này Lý Huyền mới quay đầu lại, buông tay ra, nhìn Thịnh Mẫn một cái.
Lúc trước nhìn nhầm rồi, Lý Huyền nghĩ. Cũng xêm xêm mình, cũng không dễ thương gì lắm. Nhưng hình như cũng không sai, nhìn rất dịu dàng và tốt bụng, trong trẻo y hệt ánh trăng sau lưng cậu vậy.
“Cảm ơn anh.” Thịnh Mẫn cũng đang nhìn anh, rụt rè nói.
Lý Huyền lắc đầu, xoay người định đi, vạt áo lại bị nắm chặt.
“Xin lỗi.” Thịnh Mẫn lại nói: “Có phải tôi gây thêm phiền phức cho anh rồi không.”
Lý Huyền không ngờ cậu lại hỏi cái này, khẽ nhướng mày một cái mỉm cười: “Cảm ơn, xin lỗi… Cậu đang đọc văn mẫu giáo cho tôi nghe đó à?”
Thịnh Mẫn chớp mắt, dáng vẻ lúng túng. Lý Huyền vốn không muốn để ý tới nữa, nhưng nhìn gương mặt trắng trẻo của cậu, lại nói: “Cậu không phải người ở hẻm Thanh Thủy đúng không? Lạc đường à?”
“Anh là người ở đây sao?” Thịnh Mẫn lại hỏi, không nói ra được tại sao, cậu luôn có cảm giác Lý Huyền trông không giống những người ở đây, anh không nên thuộc về nơi này, trong đầu Thịnh Mẫn nổi lên ý nghĩ như vậy.
“Tôi không phải người ở đâu hết.” Yết hầu Lý Huyền khẽ di chuyển, bỏ qua chủ đề này: “Đi thôi, tôi đưa cậu về, cậu muốn đi đâu?”
“Anh chỉ đường tôi đến cục cảnh sát là được rồi.”
“Cục cảnh sát?” Lý Huyền cau mày.
“Tôi muốn tìm cảnh sát đưa tôi về nhà.” Thịnh Mẫn có hơi ngại ngùng giải thích, nói ngắn gọn về việc tại sao mình lại bị lạc đến đây.
Lý Huyền im lặng nhìn cậu một lúc, cục cảnh sát đúng thật cách đây không xa, chỉ là nơi này quá hỗn loạn, những cảnh sát được sắp xếp ở đây tính tình cũng rất tồi tệ, e là sẽ không xử lý những chuyện tọc mạch này.
Anh nghĩ rồi lặng lẽ thở dài: “Nhà cậu ở đâu?”
Thịnh Mẫn Nói địa chỉ.
Phía bắc thành phố, Lý Huyền cũng biết, quá xa rồi. Anh mím môi, trạm xe buýt gần nhất cũng cách chỗ này khoảng năm cây số, mà trạm này cũng dừng hoạt động rồi…
Trong bóng tối, Thịnh Mẫn nhìn gương mặt không rõ biểu cảm của anh ở đối diện, nhưng có thể cảm thấy được sự khó xử của anh, khẽ nói: “Đã phiền anh lắm rồi, anh nói cho tôi biết cục cảnh sát đi hướng nào là được.”
Đương nhiên là được, Lý Huyền nghĩ, cảnh sát có xử lý hay không, Thịnh Mẫn có thể về đến nhà hay không, cũng đâu liên quan gì tới anh.
Anh nhìn đôi mắt của cậu, sao lại có người có đôi mắt trong veo khiến anh mê mẩn như vậy, hết lần này đến lần khác làm anh thay đổi ý định.
“Tôi chở cậu về.” Lý Huyền nói.
“Nhưng mà…”
“Không muốn thì thôi vậy.”
Lý Huyền nói xong thật ra cũng hối hận rồi, quá kích động, Thịnh Mẫn do dự một lúc, anh liền xoay người đẩy xe đi, sau khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi, tiếng bước chân bỗng vang lên, là Thịnh Mẫn đang đuổi theo.
“Không phải không muốn… Phiền anh quá.” Thịnh Mẫn thấp giọng nói, bước đuổi theo anh, Lý Huyền bĩu môi, lại đi chậm lại.
Đường ở đây rất gồ ghề, bình thường Lý Huyền tự mình đạp xe cũng không quá để ý, quay đầu lại nhìn Thịnh Mẫn, lại cảm giác như cậu là một món đồ sứ, chỉ cần xóc nảy một chút sẽ vỡ ngay.
“Sao vậy?” Thịnh Mẫn để ý ánh mắt của anh, khẽ hỏi.
“Nước tù nhiều, cậu tự nhìn đường, đừng giẫm vào đó.” Giọng vẫn rất lạnh lùng: “Lên đến đường lớn tôi lại chở cậu.”
“Cảm ơn anh.” Thịnh Mẫn ngoan ngoãn gật đầu nói.
Trông con hẻm yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của bọn họ, ngọn đèn đường đổ nát kéo theo những cái bóng của bọn họ rất dài, đan xen vào nhau, dường như rất thân mật.
Nhưng mà sao có thể chứ? Rõ ràng chỉ là người lạ vô tình gặp mặt thôi mà.
Rẽ qua ngã tư, trời đã sáng hơn một chút, những hàng quán bên đường cũng không còn khách lui tới, từ từ dọn dẹp đồ đạc.
Cuối đường là một bà lão với một chiếc giỏ trước mặt, bên trong chất đầy những chiếc bánh hoa hồng một cách ngay ngắn…
Lý Huyền biết bà ấy, khi trời không mưa luôn bày hàng ra ở đây, công việc buôn bán cũng không phải quá tốt, chỉ là bà ấy đã lớn tuổi, đi không được xa, Lý Huyền tiêu từng xu cũng phải cân nhắc, bánh ngọt là một thứ quá xa xỉ, đương nhiên không bao giờ ghé qua.
“Mua chút gì đi.” Bà lão thấy có người đi qua, mặc kệ có cơ hội hay không, cũng ra sức chào hàng: “Nhà làm, vừa sạch sẽ vừa rẻ…”
Lý Huyền không dừng bước, khóe mắt thấy ánh mắt Thịnh Mẫn lướt qua những món bánh ngọt kia, khẽ mím môi lại. Thật sự chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cũng bị Lý Huyền bắt gặp, ma xui quỷ khiến lại cất tiếng nói: “Cậu muốn ăn à?”
Thịnh Mẫn lắc đầu: “Không có.”
Lý Huyền do dự một chút, anh biết Thịnh Mẫn không có mang theo tiền, nếu không cũng sẽ không lạc đến đây. Nhưng anh có, nhưng vì phải trả tiền nhà và các chi phí sinh hoạt khác nên cũng không còn nhiều…
“Mua chút gì đi.” Bà lão vội vàng rao hàng: “Bán rẻ lắm, một tệ một cái, tôi nói thật, cái này làm đồ ăn vặt cũng được, vừa đủ lấp bụng.”
Đúng rồi. Lý Huyền nghĩ, chắc là Thịnh Mẫn vẫn chưa ăn tối, chắc là đói lắm… Thật ra anh nhớ lầm rồi, trước khi Thịnh Mẫn đóng máy là buổi đêm, sau khi tẩy trang xong thì bị tài xế thúc giục quay về, tối qua cũng chưa ăn.
Nhưng cậu cứ bướng bỉnh nói mình không đói, chỉ sợ Lý Huyền sẽ tiêu tiền, cứ đi về phía trước thì lại bị nắm cổ tay lại.
Người phía sau im lặng, lấy ra trong túi một tờ năm tệ đưa cho bà lão, nói ngắn gọn: “Hai cái.”
“Tôi không cần.” Thịnh Mẫn vội cản anh.
“Đã mua rồi.”
Lý Huyền nhẹ nhàng tránh khỏi tay cậu, lấy lại ba tệ để lại vào trong túi, anh cũng không biết tại sao lại làm những việc này vì một người xa lạ, chắc là bị quỷ ám rồi
Bà lão vội vàng giả vờ, thấy Thịnh Mẫn nhíu mày, lại nhấn mạnh nói: “Cái này mua rồi thì không thể trả lại.”
“Không thể trả lại.” Lý Huyền lắc đầu, nhận lấy túi ni lông, đưa qua cho Thịnh Mẫn: “Ăn đi… Đừng nhìn nữa, không nghe người ta nói sao? Không thể trả lại.”