Nửa đêm có một trận mưa nhỏ, tí tách tí tách đến trời sáng thì ngừng. Đôi lúc lại có âm thanh vang lên từ nước mưa đọng lại trên lá cây.
Thật ra Lý Huyền tỉnh dậy trước, chỉ là đêm qua giày vò cả đêm, vẫn cảm thấy còn buồn ngủ lắm, lật người định ngủ tiếp. Cánh tay di chuyển đè trúng chăn của Thịnh Mẫn, đánh thức luôn đối phương.
Thịnh Mẫn mệt mỏi mở mắt ra nhìn anh, ngủ chẳng được mấy tiếng, buồn ngủ vô cùng, cũng muốn ngủ tiếp, nửa mơ nửa tỉnh, lại cảm thấy quên mất gì đó.
Nhắm mắt chưa được nửa phút, đột nhiên nhớ ra, giật mình ngồi dậy: “Không phải hôm nay phải đi học thay anh sao? Mấy giờ?”
“Vẫn còn sớm…” Lý Huyền đang rất buồn ngủ, không thèm nghĩ ngợi gì, không có kiên nhẫn giơ tay lay cậu. Cổ áo ngủ Thịnh Mẫn rất rộng, trong chốc lát đã trễ xuống ngang vai, đầu ngón tay Lý Huyền vừa khéo lướt qua vai cậu, nhất thời cả hai đều tỉnh ngủ.
“Cái đó…” Có là chuyện đã nói rõ ràng đi nữa thì rốt cuộc vẫn có chút thay đổi rồi. Cảnh đêm như có thêm một tầng che chắn, âm thầm che lấp đi một số thứ, bây giờ tỉnh lại, vẫn là hơi ngượng ngùng. Lý Huyền dừng lại một chút, nói hết câu: “Vẫn còn sớm, tôi có cài báo thức, cậu ngủ tiếp đi.”
Thịnh Mẫn im lặng kéo quần áo lại ngay ngắn, Lý Huyền cảm thấy lúc này có phải nên nói gì đó, lại cảm thấy nói gì cũng không đúng, giơ tay xoa tóc.
“Không sao.” Thịnh Mẫn lên tiếng trước: “Dù sao cũng là vai của anh.”
“Tay của cậu.”
Lời này cũng từng xuất hiện vào lúc bọn họ mới quen biết nhau, bây giờ đổi vị trí người nói thôi. Lý Huyền nói xong cảm thấy như bị Dương Như nhập rồi.
“Ý tôi không phải vậy.” Lý Huyền ngượng ngùng nói.
Càng nói càng sai.
“Tôi biết.” Thịnh Mẫn gật đầu.
Lý Huyền mở miệng, cũng không còn lời gì để nói: “Được, cậu hiểu ý tôi là được. Ngủ tiếp đi.”
Và rồi lại nằm đó, chỉ là lần này, không ai ngủ tiếp nữa.
Tiếng hít thở lại rõ ràng hơn trong căn phòng yên tĩnh này, Lý Huyền muốn lật người, lại ra sức giả vờ như đang ngủ say. Cho dù Thịnh Mẫn đang thở đều đều ở bên cạnh, rõ ràng cũng là dáng vẻ tỉnh táo.
Theo như thói quen của anh thì làm gì giày vò bản thân như vậy. Lý Huyền vừa giả vờ ngủ, vừa suy nghĩ tại sao phải giả vờ, có ý nghĩa gì chứ. Lưng đã đau cứng rồi, nghe thấy Thịnh Mẫn gọi nhẹ một tiếng: “Lý Huyền.”
“Gì?”
“Báo thức của anh reo rồi.”
Bây giờ Lý Huyền mới để ý đến tiếng chuông báo thức reo, giơ tay với sang chiếc kệ trên đầu giường tắt báo thức đi. Quay đầu nhìn Thịnh Mẫn một cái.
“Dậy đi.” Thịnh Mẫn kéo chăn: “Buổi sáng ăn gì?”
Lý Huyền bất giác tránh né ánh mắt đó, cảm thấy vậy rõ ràng quá nên lại ngước mắt lên, Thịnh Mẫn chú ý đến hành động của anh nhưng cũng không nói gì, lại hỏi một lần nữa: “Ăn gì? Tủ lạnh có cháo và bánh mì.”
“Đến trường ăn đi.” Lý Huyền cũng hơi mất tự nhiên mà cầm quần áo vào phòng tắm thay: “Cơm của trường chúng tôi cũng được.”
Mưa một trận, mặt đất ẩm ướt, bọn họ ra ngoài sớm, cũng không có mấy người đi đường, lề đường có vài công nhân vệ sinh đang dọn dẹp hoa hòe rơi rụng dưới lề đường.
Cả đoạn đường không ai nói với ai câu nào, Thịnh Mẫn không quen thuộc với đường của trường học bên đó, trước khi ra khỏi cửa đã đưa chìa khóa xe cho Lý Huyền.
Lý Huyền có bằng lái nhưng không thường xuyên lái xe, kỹ thuật cũng tàm tạm. Có thể phân tâm, giả vờ vô ý liếc nhìn ghế phụ mấy lần, nhìn thấy dường như Thịnh Mẫn đang mở ứng dụng mua sắm chọn giường. Anh nhíu mày, nghi ngờ bản thân đã nhìn nhầm, song lại dừng đèn đỏ ở giao lộ, Thịnh Mẫn chìa điện thoại ra trước mặt anh: “Anh thấy loại nào tốt?”
Ngón tay Lý Huyền ấn vào vô lăng: “Tôi đã nói là tôi không để ý.”
“Tôi biết anh không để ý.” Thịnh Mẫn bình tĩnh nói: “Tôi không được tự nhiên.”
“Cậu khó chịu cái gì?” Trong lòng Lý Huyền khó chịu một cách khó hiểu.
“Tôi không được tự nhiên còn lưng anh đã đau cứng rồi.” Thịnh Mẫn nhìn anh: “Sáng sớm khi anh đi vào phòng tắm, suýt nữa đã trẹo tay chân.”
Lý Huyền sững người, lúc này đèn đỏ đã chuyển sang xanh.
“Đi thôi.” Thịnh Mẫn nói.
Qua đèn xanh đèn đỏ, phía trước là cầu vượt, Lý Huyền bật đèn xi nhan bên trái rồi lái xe qua đó, giọng điệu hơi cứng nhắc nói: “Tối qua những gì tôi nói đều là thật lòng. Việc này cần một chút thời gian để thích ứng một chút. Những thứ khác thì không quan trọng. Cậu thích đàn ông, cậu cũng là đàn ông, chẳng lẽ tôi còn sợ cậu sờ tôi lúc nửa đêm.”
Thịnh Mẫn im lặng một lúc, khi Lý Huyền nghĩ rằng cậu không trả lời nữa thì đột nhiên cậu lên tiếng: “Có thật là không sợ không?”
“Thật cái gì?” Lý Huyền hoàn hồn, cười: “Đùa gì vậy, cậu đồng tính nhưng chỉ cần không biến thái thì cũng không đến mức gặp một người đàn ông liền thích.”
“Hai ta đã gặp nhau lâu rồi.” Thịnh Mẫn nhìn thẳng về phía trước, khẽ nói: “Còn nữa, không thích cũng có thể.”
Lý Huyền nhìn cậu rồi im lặng nhìn sang nơi khác. Sau khi lái được một đoạn thì đột nhiên dừng lại bên đường.
“Đến chưa?” Thịnh Mẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lý Huyền không trả lời, một lúc sau, đột nhiên cởi dây an toàn, nghiêng người qua.
“Anh làm gì vậy?” Thịnh Mẫn vô thức nhíu mày lùi về phía sau. Lý Huyền càng lúc càng gần, lưng Thịnh Mẫn đã dựa sát vào cửa xe, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Sờ đi. Cậu muốn sờ cũng không cần đợi đến nửa đêm, buổi sáng cũng được. Tình hình của hai ta hiện giờ cũng không nói được là ai lợi dụng ai.”
Thịnh Mẫn ngơ ngác, nghi ngờ bản thân nghe nhầm rồi, ngạc nhiên nhìn anh.
Lý Huyền tỏ vẻ không sao nhìn thẳng vào mắt cậu.
Yết hầu của Thịnh Mẫn khẽ động: “Không phải, tôi…”
“Sờ nữa không đây? Làm nhanh lên.”
Giọng Lý Huyền bình thản, hơi thở ấm áp phả vào xương quai xanh của cậu, quả thật là Thịnh Mẫn rất khó thích ứng với tiết tấu không xuất chiêu như thường ngày của anh, giơ tay đẩy anh: “Ngồi về chỗ.”
“Không giả vờ nữa?” Lý Huyền nhìn thấy tai của cậu lại đỏ lên nhanh chóng, cười nhạo: “Với lá gan này của cậu, da mặt lại mỏng, còn dùng chuyện này để dọa người khác?”
Trên người anh vẫn mang hương thơm nhàn nhạt của cây sung, Thịnh Mẫn thấy anh lùi lại rồi mới ngồi thẳng lên, im lặng hít thở sâu.
“Cân nhắc cả buổi sáng rồi đúng không.” Lý Huyền nháy mày: “Cảm thấy hôm qua tôi an ủi cậu, hứng lên gạt cậu nói không sao, thực tế là trong lòng lại phiền muốn chết, cậu còn phối hợp với tôi nói là cậu tin?”
Thịnh Mẫn mím môi, khuỷu tay Lý Huyền đặt lên cửa sổ lười biếng nói: “Buổi sáng tôi có chút khó chịu là vì sờ trúng cậu, tôi lo lắng lòng cậu không thoải mái. Chi bằng ban nãy cậu nói sợ nửa đêm tôi động tay động chân với cậu còn đáng tin hơn.”
Nghe vậy đột nhiên Thịnh Mẫn nhớ lại, ban nãy Lý Huyền đến gần như vậy đúng thật là không hề đụng trúng cậu, nếu là hai ngày trước thì đã trực tiếp động tay rồi.
Nhất thời trong lòng có một cảm giác không thể nói thành lời, nhanh liếc anh một cái. Lý Huyền nhàn nhạt nói: “Đúng là tôi không có tính kiên nhẫn, chuyện này đến đây thôi, tôi sẽ không giải thích với cậu đến lần thứ ba đâu. Nhưng nếu như cậu không quen, muốn mua giường cứ việc mua, tôi thấy chiếc đầu tiên được đó, lớn thì không đặt vào phòng làm việc của cậu được. Cậu nói con người cậu có giả dối quá không, đêm qua còn nói tôi không để ý cậu để ý cái gì.”
Thịnh Mẫn không biết sao có chút mắc cười, cúi đầu cười một cái: “Tôi cứ nghĩ là anh không xem, anh còn chọn được một chiếc.”
Cậu dựa lại vào ghế, dường như cảm giác căng thẳng lúc sáng đã không còn nữa, ngừng một chút rồi khẽ nói: “Cảm ơn.”
“Việc này cũng cần cảm ơn, cậu thấy mệt không?” Lý Huyền lười biếng ngáp một cái: “Vốn dĩ là chuyện riêng của cậu, người khác có chấp nhận hay không cũng không liên quan gì. Cậu không cần vì tôi chấp nhận mà cảm ơn tôi, nếu như người khác không chấp nhận được, cậu cũng đừng để ý. Nhưng nếu như có ai mang chuyện này ra dị nghị cậu, cậu nghe không được thì có thể mắng lại.”
“Anh sẽ mắng lại chứ?”
“Chỉ cần không phải giống người quản lý đầu óc có vấn đề đó của cậu liên tục vo ve trước mắt tôi thì sẽ không, cậu xem tôi giống người quan tâm đến những gì mà người khác nói sao?” Lý Huyền nghiêng đầu: “Nhưng cách này không thích hợp với cậu vì cậu quan tâm.”
Thịnh Mẫn cụp mắt xuống, cười mãi: “Lý Huyền.”
“Sao nữa?”
“Anh không giống với lúc đầu chúng ta quen biết.”
“Để cậu nhìn ra được rồi à.” Lý Huyền hừ lạnh rồi lại nghe thấy Thịnh Mẫn bổ sung: “Khi đó vẫn chưa nói nhiều như bây giờ.”
Lý Huyền nhíu mày: “Cậu muốn đánh nhau à.”
Thịnh Mẫn cười rung lắc cả hai vai.
“Cười đi. Đừng có suy nghĩ lung tung là được.” Lý Huyền mở cửa xe.
“Anh đi đâu vậy?”
“Đến rồi, xuống xe.” Lý Huyền nghiêng người lấy khẩu trang và nón: “Nếu không cậu nghĩ tôi có thể dừng xe ở bên đường để nói chuyện với cậu sao?”
Nơi Lý Huyền dừng xe là bãi đất trống trước nhà thi đấu. Đi qua nhà thi đấu, băng qua đường, đối diện chính là cổng trường đại học N.
Dù sao cũng là trường có lịch sử lâu đời, nổi tiếng nhất nhì cả nước. Cho dù bên này là khu trường mới, cũng trồng không ít cổ thụ, ngày hè xanh um tươi tốt, cành lá xum xoe che khuất cả ánh mặt trời, đi dưới đường lớn vẫn có chút kinh ngạc.
“Anh học ở đây à?” Thịnh Mẫn đi theo anh vào, không kìm được mà hỏi.
“Tôi dạy học ở đây.” Giọng điệu Lý Huyền không vui vẻ gì: “Thu lại vẻ mặt khó tin của cậu đi.”
“Cũng không phải không tin.” Thịnh Mẫn chột dạ, nhỏ giọng nói. Cậu không hiểu rõ trường đại học trong nước lắm nhưng danh tiếng của trường đại học N thì có nghe nói đến. Cậu nhìn ra được Lý Huyền rất thông minh, chỉ là Thịnh Mẫn đã quen nhận định dáng vẻ học sinh tốt thì không giống như anh.
“Anh học ngành gì?” Thịnh Mẫn đổi chủ đề, nghĩ lại anh viết code cả ngày trong phòng làm việc: “Công nghệ thông tin?”
“Vật lý.”
Thịnh Mẫn hơi ngạc nhiên, Lý Huyền cũng không giải thích thêm, trong lúc nói chuyện thì đã đến nhà ăn.
“Ăn bánh bao không?”
“Sao?” Anh đổi chủ để cũng nhanh đó, Thịnh Mẫn ngơ ra: “Được.”
“Vậy đi thôi, tầng năm.” Lý Huyền kéo khẩu trang lên, đi vào.