“Mấy người họ hàng gần của cha em và mẹ em.” Im lặng một lúc lâu, Thịnh Mẫn mới nói. Cậu nhất thời không dừng miệng lại được, lại cười cười: “Lúc trước khi cha em bị bệnh, bọn họ lo lắng sẽ bị mượn tiền, ai nấy đều chỉ sợ bị liên lạc. Bây giờ em chỉ cần lấy ra một phần mười, không, chỉ một phần trăm sinh hoạt phí mà em cho mẹ em thôi, bèn có nhiều người tranh lên trước để nói cho em biết bí mật này.”
Cậu nghiêng đầu, tựa vào đầu gối của Lý Huyền, giọng nói rất nhẹ: “Nhưng đây cũng không tính là bí mật gì cả, tất cả mọi người đều biết, chỉ giấu một mình em.”
Tay của Lý Huyền nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, trái tim giống như bị một con dao rỉ sét hung hăng cứa qua, cơn đau âm ỉ sau khi vắng lặng một đêm thì xộc lên một cách muộn màng.
“Có lẽ em đã từng nói với anh rồi, cha của em vốn dĩ là một người lái xe hàng.”
“Đã từng nói.” Lý Huyền gắng gượng duy trì sự bình tĩnh trong giọng nói, nhưng vẫn là không tránh khỏi sự gượng gạo.
Thịnh Mẫn dường như không nghe ra được, ừ một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Sau khi bọn họ kết hôn, suốt một khoảng thời gian rất dài vẫn không có con, đi bệnh viện kiểm tra cũng nói là không có vấn đề gì, nhưng mãi về sau vẫn không có thai. Vào mùa xuân năm nào đó, ông ấy đi giao hàng, trở về lúc đêm muộn, khi đi qua một khúc cua, nghe thấy đằng trước có một tiếng động rất lớn, rẽ qua đó, phát hiện ra đó là một vụ tai nạn xe hơi.”
Tai nạn xe hơi, lại là tai nạn xe hơi, Lý Huyền không kìm được mà hơi cau mày, anh là vì tai nạn xe hơi nên mới biến thành trẻ mồ côi, hai lần hoán đổi của bọn họ cũng đều gắn chặt với những vụ tai nạn xe hơi, bây giờ Thịnh Mẫn lại dính vào một vụ tai nạn xe hơi khác.
“Nghe đâu là một chiếc xe con sang trọng.” Tầm nhìn của Thịnh Mẫn không biết rơi vào đâu, ánh mắt có chút mất đi tiêu cự: “Tài xế là một người phụ nữ trẻ, trên cái ghế trẻ em ở phía sau còn có một đứa bé chưa đầy một tháng tuổi. Đầu xe đã bị đâm bẹp hoàn toàn, cha em đã gọi 120, thế nhưng xe cứu hộ còn chưa đến nơi, người phụ nữ đã chết vì bị mất máu quá nhiều, đứa bé thì vẫn còn sống. Báo cảnh sát, cảnh sát cũng đến rồi, với tư cách là nhân chứng, cha em bị giữ lại để hợp tác điều tra, chủ nhân của chiếc xe chính là người phụ nữ kia, đã tìm được giấy tờ tùy thân của cô ấy và giấy khai sinh của đứa bé ở trên xe, cô ấy chưa kết hôn, trên giấy khai sinh cũng không có tên của cha đứa bé. Gián tiếp liên hệ với cha mẹ của cô ấy, nhưng đối phương lại không muốn đến nhận thi thể, càng không muốn tiếp nhận đứa bé kia… Cuối cùng thi thể được cảnh sát xử lý, đứa bé vốn nên được đưa đến trại trẻ mồ côi, cha em nghĩ dù sao bọn họ cũng chưa có con nên đã nhận nuôi nó.”
Cậu kể lại một cách rất bình tĩnh, giống như một đoạn lời bộc bạch ở phần đầu của bộ phim đen trắng. Trong lòng Lý Huyền vô cùng đau thương, cho dù miệng lưỡi có hùng hồn đến đâu, lúc này đây cũng mất đi khả năng nói chuyện, anh không cách nào an ủi cậu, bởi vì anh biết Thịnh Mẫn không hề cần như vậy. Còn có thể nói gì nữa chứ? Phải đi tìm người thân của mình à? Nhưng nếu như câu chuyện này là sự thật, vậy thì Thịnh Mẫn có thể có thân phận gì chứ?”
Lý Huyền không muốn nghĩ thêm nữa, cúi đầu ôm chặt lấy cậu.
“Cũng chưa chắc đã là thật, sao anh lại còn dễ bị lừa hơn cả em thế?”
Thịnh Mẫn dường như đã nhìn thấu được những gì mà anh nghĩ trong lòng, gắng gượng cử động khóe môi: “Anh không biết được lần này em đã nghe được bao nhiêu câu chuyện như thế đâu. Bất kể một ai cũng có thể kể cho em nghe một trăm tám mươi phiên bản, cái nào cũng đều không có chứng cứ… May mắn là không có, nếu như có, chắc đã bán cho tuần san tám chuyện từ lâu rồi, thế nào cũng phải treo trên hot search ba ngày ba đêm… Đây là cái có đầu có đuôi nhất, chi tiết phong phú nhất nên em chọn cái này để kể cho anh nghe. Vẫn còn nữa, nói cái gì mà, về quê thắp hương, đi qua một căn nhà đổ nát thì có tiếng trẻ con khóc, đi vào trong thì nhìn thấy em, nghe cứ như chuyện ma quỷ vậy…”
Cậu cố tình làm ra vẻ nhẹ nhõm, Lý Huyền dù biết lời này không phải thật lòng nhưng cũng chỉ có thể cười cười phối hợp: “Làm gì có con quỷ nào xinh xắn như thế này đâu chứ.”
Thịnh Mẫn cũng cười, đầu ngón tay mơ hồ đánh dấu đường viền mờ ảo do ánh trăng chiếu ra, đột nhiên ngồi dậy từ trong lòng anh, vươn tay ra mở cánh cửa sổ đang đóng chặt. Ngọn gió không có chút cản trở nào mà thổi vào bên trong, lộ ra vầng trán đầy đặn trơn bóng của cậu, gương mặt không buồn cũng chẳng vui.
Vào giây phút này, Lý Huyền tựa như có một loại ảo giác rằng cậu cách mình quá xa, âm thanh cũng dường như là từ một nơi rất xa vọng lại: “Em còn nghe được một cách nói khác, em không phải được nhặt về mà là do cha em và một người phụ nữ ở bên ngoài sinh ra… Mẹ em, có lẽ bà ta cũng vẫn luôn nghi ngờ về điều này, chỉ là lúc đó bà ta không có con, cảm thấy không có tự tin, nên dù có tin hay không tin thì cũng chỉ có thể nhịn xuống. Em kiểm tra DNA rồi, em và Thịnh Huy, quả thực không có quan hệ huyết thống…”
Nói đến đoạn này, cậu dừng lại một cách tế nhị, quay qua nhìn Lý Huyền: “Nhưng đâu ai nói em và nó không phải là anh em thì em không thể là con của cha em chứ? Ai trong sạch hơn ai chứ?”
Lý Huyền nghe hiểu ý của cậu, cổ họng nghẹn lại, vừa muốn mở miệng, Thịnh Mẫn đột nhiên dễ dàng dùng tay vòng qua cổ anh, hơi hơi ngả người, ghé vào bên tai anh, giọng nói rất nhẹ, tưởng chừng như sắp bị hô hấp che phủ vậy, giống như đang chia sẻ với anh về một bí mật khó nói: “Thực ra nếu như muốn nghiệm chứng thì cũng không khó đến thế. Em đã từng nói với anh chưa, cha em, ông ấy không hỏa táng, mà là thổ táng.”
Ánh trăng rơi trên chỗ giữa lông mày của Thịnh Mẫn, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, nhưng lại có một loại hào quang khiến người khác kinh ngạc, Thịnh Mẫn của lúc này hoàn toàn xa lạ, nhìn vào anh, bỗng nhiên chậm rãi mỉm cười. Trong khoảnh khắc, nhịp tim của Lý Huyền bỗng đập mạnh dữ dội, gần như là theo bản năng mà che mắt Thịnh Mẫn lại, cúi đầu dùng sức hôn lấy cậu.
Tưởng chừng như đã biến thành một cuộc vật lộn, Thịnh Mẫn nhanh chóng đáp lại nụ hôn của anh, tư thế gần như là đang cắn xé, Lý Huyền mặc kệ cậu, cái môi rất nhanh đã bị cắn đến mức bị thương, mùi rỉ sắt lan tràn ra giữa răng môi của hai người, mùi vị này làm cho Thịnh Mẫn sững người trong một giây, lùi ra phía sau, lại bị Lý Huyền túm eo lôi lại, rũ mắt xuống, cẩn thận từng chút một liếm sạch vết máu của mình trên môi Thịnh Mẫn.
“Được.” Anh bình tĩnh nói với Thịnh Mẫn.
“Cái gì?”
“Làm thế nào cũng được, chỉ cần em muốn.” Lý Huyền giơ tay vuốt nhẹ thái dương của cậu, một tay khác thì ôm chặt lấy cậu, muốn thử dùng máu thịt và da dẻ để chia sẻ cho cậu một chút hơi ấm: “Nhưng em đừng có tự mình đi, anh giúp em, loại chuyện như thế này không phù hợp với em.”
“Phù hợp với anh sao?”
Vết thương không ngừng rớm máu, Lý Huyền không hề để tâm, vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh, giọng nói cũng thấp: “Tất cả những chuyện mà em muốn làm thì đều phù hợp với anh. Thịnh Mẫn, anh không sợ gì cả, cũng không có chuyện gì là không thể làm thay cho em.”
“Vậy anh cần em làm gì cho anh nào?”
“Quý trọng bản thân thật tốt.” Ánh mắt của Lý Huyền trượt từ lọ thuốc cạnh cửa sổ đến, nói với Thịnh Mẫn: “Sống cùng với anh cho đến một trăm tuổi. Anh không còn tâm trí nào để đi tìm một người bạn trai thứ hai nữa. Em đã chọn anh, thì phải chịu trách nhiệm với anh đến cùng.”
Thịnh Mẫn nhìn anh, không nói được, cũng không nói không được. Gió đêm vẫn tiếp tục thổi qua, không biết qua bao lâu sau, Lý Huyền thở dài một hơi, ngón tay cái tùy ý lau đi máu trên môi mình, nửa quỳ xuống và lại lần nữa chầm chậm sát lại, hôn lấy cậu, ngoài vị tanh của máu, Thịnh Mẫn còn nếm được mùi vị của sự cay đắng, cậu muộn màng phát hiện ra đó là nước mắt của chính mình. Cậu nhìn gương mặt gần trong tầm tay của Lý Huyền, cố gắng cười một cái, nhưng một giây sau, cậu lại ôm chặt lấy bờ vai của anh, nghẹn ngào khóc nức nở.
Nước mắt thấm ướt áo của Lý Huyền, tay của anh từ đầu đến cuối vẫn luôn vững vàng che chở cậu, chưa từng rời đi dù chỉ là trong giây phút. Mặt của Thịnh Mẫn vùi vào trong bờ vai anh, gió đập vào khung cửa sổ cũng như đang nức nở. Bóng dáng của ánh trăng từ ngọn cây chuyển sang ngọn tường, tiếng khóc dần dần bé lại. Lý Huyền cúi người, ôm ngang cậu về lại trên giường.
Mệt quá rồi, khóc đến kiệt sức, Lý Huyền vừa nịnh vừa dỗ, bón cho cậu một cốc nước nhỏ, Thịnh Mẫn dựa vào gối, ngủ thiếp đi.
Lý Huyền cẩn thận lau sạch vệt nước mắt cho cậu, nhẹ nhàng hôn một cái lên giữa hai hàng lông mày của cậu.
Điện thoại của Thịnh Mẫn để ở đầu giường, Lý Huyền cầm nó lên. Mấy ngày hôm nay Vương Thục Anh gọi cho cậu rất nhiều lần, Thịnh Mẫn đều không nghe, lại đổi thành nhắn tin. Lúc đầu còn muốn thử tiếp tục che trời đáy biển, nói Thịnh Huy chỉ đang huyên thuyên, nói xằng nói bậy mà thôi, sau khi không được đáp lại thì bắt đầu van xin, bảo Thịnh Mẫn nhớ đến tình cảm mẹ con bao nhiêu năm nay, cuối cùng lại biến thành nhục mạ, vô cùng độc ác, không thể nhìn nổi.
Lý Huyền im lặng xem hết, thao tác một chút trên điện thoại, lại để về bên cạnh gối, anh nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Thịnh Mẫn rồi đặt lên má mình, trong lòng tràn đầy sự ghê tởm, lại xen lẫn một chút hạnh phúc, ít nhất là vào lúc này, có anh đang ở bên cạnh của Thịnh Mẫn. Tuy nhiên, cho dù tâm tư của anh có cuồn cuộn như thế nào thì vẻ mặt của Thịnh Mẫn trong lúc ngủ lại rất bình tĩnh.
Nửa đêm sau, Thịnh Mẫn không tỉnh dậy lần nào nữa, khi trời sắp sáng, cậu mơ hồ gọi tên Lý Huyền.
“Anh ở bên ngoài.”
Lý Huyền nhấn ống nghe và trả lời, lại nói với đầu kia của điện thoại: “Được rồi, như vậy đi, tiền vẫn lấy ở chỗ cũ…”
Bên kia hình như đã nói câu gì đó, Lý Huyền lạnh mặt, giọng nói thong thả: “Nói nhảm… Anh liên lạc với tôi làm gì? Tiền này anh không kiếm thì còn một đống người đang đợi để kiếm, đến lúc đó, anh lại nói tôi không nể mặt anh.”
Anh nói dăm ba câu rồi kết thúc cuộc gọi, sau đó rút sim điện thoại ra và bẻ gãy, bước nhanh về phía bên giường.
“Anh đi đâu thế?”
“Gọi một cuộc điện thoại.” Lý Huyền nghiêng người hỏi cậu: “Hôm nay có lên núi nữa không?”
Thấy Thịnh Mẫn gật đầu, bèn thuận tay đưa quần áo cho cậu. Thịnh Mẫn ngước mắt nhìn anh, nhưng không đón lấy, nghiêng người qua, dùng sức ôm lấy eo của anh, bịn rịn một cách lạ thường mà dán chặt vào anh: “Lý Huyền.”
“Hửm?”
“Thôi vậy.” Rất lâu sau, cậu thở dài một hơi, giọng nói và vẻ mặt lại là dáng điệu mà Lý Huyền đã quen thuộc, chút ẩm ướt ở vùng eo kia chỉ đơn giản là vệt nước mắt đêm hôm qua chưa khô mà thôi, những thứ khác, đều như một cơn ác mộng, tiêu tan thành mây khói: “Em không muốn biết nữa. Không phải thì thôi vậy, may là không phải.”