Lý Huyền không để ý trả lời tới cấp dưới, trái lại chợt nhớ tới chìa khóa xe vẫn còn chưa cầm, đành bỏ lại cấp dưới còn đang ngơ ngác, vội vàng về văn phòng lục tìm chìa khóa rồi bước nhanh đi ra ngoài cửa.
“Cậu đi làm gì thế?” Tề Bạc Nguyên đuổi theo tới thang máy, thở hồng hộc hỏi anh.
“Đừng đặt tay trên cửa.” Lý Huyền nói rất nhanh, ấn xuống lầu một, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại, chỉ để lại một câu: “Hội nghị thường niên dời về sau nửa tiếng.”
Thành phố N có hai cái sân bay, chạy ra giao lộ lập tức nhận ra mất phương hướng. Anh chỉ biết ngày mai Thịnh Mẫn có một buổi ghi hình, không biết cậu còn lớp nào không, ngay cả chuyện vào chiều hôm nay cũng mới được Châu Gia nói tới.
May mắn thay, không có nhiều buổi ghi hình trước khi chuyến bay xuất phát, lúc chờ đèn đỏ lập tức vội vàng điều tra, hôm nay tổng cộng chỉ có một lớp, một giờ sau sẽ đáp xuống sân bay phía nam của thành phố N.
Ngày mùa hè chói chang, trận mưa vừa xuống cũng chưa mảy may làm giảm cái nắng nóng kia. Gần chạng vạng tối, mặt đất bị mặt trời rọi đỏ đang treo ở chân trời, vẫn sáng rực như lúc ban trưa.
Trên đường tới Software, tiếng ve kêu rì rào giống như đang cãi lộn, nhưng cũng vô cùng nhiệt liệt, một khi rẽ vào đoạn đường khác sẽ bị tiếng còi ô tô thay thế.
Gần giờ tan làm cũng là giờ cao điểm, dòng xe cộ bên ngoài từ bốn phía ào ạt đổ ra. Trên đường tới sân bay phía nam lại gặp ùn tắc giao thông, muốn sang đường đỗ xe cũng đã xếp thành một đường dài, vẫn luôn uốn lượn tới tận bên bờ sông.
Lý Huyền nhìn cầu lớn ngang sông ở phía xa, coi như tiêu chí kiến trúc của thành phố N, lộng lẫy mà thẳng tắp, nghe nói là tác phẩm tâm đắc của vị bậc thầy nào đó, không hề giống chút nào với cây cầu mỏng manh bên suối ở trấn cổ. Nhưng vẫn khiến anh không thể ức chế được mà nhớ tới nhiệt độ khi Thịnh Mẫn tựa lên vai mình.
Lý Huyền rốt cuộc cũng bắt đầu nhận rõ một chuyện, anh hỏi Thịnh Mẫn là muốn buông tha hay từ bỏ.
Sai hết rồi, Thịnh Mẫn từ bỏ là chính bản thân cậu.
Thịnh Mẫn giữ lời, nước dâng lên bao phủ cầu màu lam, đã mất đi thì dù thế nào cũng không phải người thất hứa.
Huống chi ngay cả ước định bọn họ còn chưa có.
Thịnh Mẫn cũng không có chờ mong, mặc kệ đối với anh hay với bọn họ, nhưng chờ đợi lại là kỳ hạn chẳng biết là bao.
Ngoài cửa xe, dòng người và cảnh sắc không ngừng biến ảo, chợt lại nhớ tới vào một ngày còn trẻ khi đang đọc sách, nói cười, căn phòng lại trống trải, hoang vu không một bóng người, sao lại không sợ?
Vận mệnh chưa từng cho anh cái gì, sinh ra đã không có gì cả, một hạt cát cũng tự mình đào ra tới. Chỉ có duy nhất Thịnh Mẫn, đưa hết tất cả cho anh.
Trong mối quan hệ giữa hai người, cậu chưa từng có được chút thiên vị nào.
Thật sự không biết sao? Hay là điểm này quá rõ ràng, mới có thể yên tâm thoải mái lãng phí hết một ngày rồi lại một ngày?
Cam nguyện mua dây buộc mình, vây khốn chính mình trong mối quan hệ mập mờ này, có phải vì anh biết Thịnh Mẫn sẽ không tự giải thoát chính mình ra khỏi mối quan hệ này trước.
Cảm giác luống cuống khổng lồ này bao quanh Lý Huyền. Ảo não đập mạnh lên tay lái, tiếng kèn vang lên chói tai.
“Đừng hối mà!” Ở phía trước có người hạ cửa sổ xe xuống, giọng điệu vô cùng bực bội: “Hối có làm được gì? Không nhìn thấy dòng người phía trước hả?”
Đã đi tới giao lộ ở sân bay, giao thông cũng không hề dịu lại, vùng này đèn xanh đèn đỏ nhiều, mơ hồ có thể trông thấy bảng hướng dẫn sân bay, lại chậm chạp không thể tiến lên một bước nào. Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa, máy bay sẽ đáp xuống. Khoảng cách tới bảng hướng dẫn còn gần ba km, giọng nữ máy móc không ngừng lặp lại việc các con đường đi, bên trên là những con đường đi tốt nhất…
Vốn nên đi thẳng, Lý Huyền nhíu mày đóng lại bảng hướng dẫn, thừa dịp đèn đỏ kế tiếp đổi màu xanh thì thở dốc một hơi, rẽ trái tiến vào trong ngõ nhỏ niêm phong bên đường. Không có hơi lạnh, sóng nhiệt cuốn tới, dự báo thời tiết nói hôm nay nhiệt độ bên ngoài đã ba mươi chín độ. Anh vứt xe lại, chạy tới sân bay.
“Quên đi, hôm nay không có đặt lối đi VIP, chờ sau khi tới sân bay thì chú ý một chút…” Máy bay ở phi trường đều không ngừng xoay vòng vòng, chuẩn bị dừng xuống đất, Trương Chí Hoa chợt từ đằng sau tiếp cận tới.
“Tôi cũng đã sớm nói rồi, số tiền kia tôi cũng đã gửi vào sổ.” Thịnh Mẫn quay đầu hơi bất đắc dĩ: “Mỗi lần đều như vậy, nếu lỡ gây ra trận giẫm đạp thì phải làm sao bây giờ?”
“Không có gây ra chuyện gì lớn. Hơn nữa cũng không phải mỗi lần đều như vậy. Đầu tiên đã mua… Ôi chao, không đâu, cái này có gì có thể lo lắng đâu chứ. Hành trình lại không công khai, nào có nhiều fan hâm mộ tới như thế…” Lời này hắn nói ra mà cũng không khỏi chột dạ, đối đầu với đôi mắt Thịnh Mẫn, lại đổi thành tư thế vò mẻ không sợ sứt: “Quên đi, cái này không phải…. Tôi đăng ký trước rồi mới nhớ tới, đặt trước cũng không kịp… Cũng là do Dương Nhứ chưa nhắc nhở tôi, chuyện của tôi nhiều như vậy, cậu không phải không biết, chỗ nào có thể quan tâm tới hai bên như vậy… Chẳng qua tôi thuê vệ sĩ ở sân bay, chờ sau đó cũng không cho ai đụng cậu đâu, cậu yên tâm.”
Mặt mày của hắn không biết thẹn mà trốn tránh trách nhiệm, dường như không thể nào nhớ rõ, là mình chủ động lôi kéo cái công việc này thì phải.
“Không phải, anh Trương, anh…” Dương Nhứ muốn phân rõ trắng đen, bị Thịnh Mẫn vỗ lưng, đành phải im lặng đè xuống.
“Lần sau đừng quên nữa.” Thịnh Mẫn bình tĩnh nói.
“Không đâu.” Trương Chí Hoa thuận miệng nói, nhân tiện định ngồi lại, Thịnh Mẫn lại gọi hắn: “Tổng giám đốc Trương bảo ngày mai về thành phố N gặp mặt, anh biết chị ấy có ý gì không?”
“Tổng giám đốc Trương… Chị họ sắp về à?” Trương Chí Hoa sững sờ một chút, đôi mắt có hơi luống cuống: “Tôi không biết nữa, chị ấy không phải còn đang du lịch ở bên ngoài sao?”
“Ồ.” Thịnh Mẫn gật đầu: “Quên đi, tôi cho rằng anh biết chứ.”
“Không phải, Thịnh Mẫn, tổng giám đốc Trương sao…”
“Tôi không biết mới hỏi anh.” Thịnh Mẫn: “Không sao.”
Tiếp viên hàng không lại nhắc nhở mời ngồi cẩn thận.
“Chờ chút đã.” Trương Chí Hoa không kiên nhẫn cắt ngang lời cô ấy, liếm môi: “Thịnh Mẫn à, tổng giám đốc Trương hỏi tôi… Gần đây vài hợp đồng ký cho cậu đều không tệ… Cậu xem lịch trình hôm nay xem, chủ yếu là quên…”
Thịnh Mẫn ừ nhẹ một tiếng: “Sắp hạ cánh, không an toàn. Ngồi yên ổn trước đã.”
Trương Chí Hoa lại há to miệng, cũng không tìm ra lời gì, hậm hực ngồi trở lại.
Dương Nhứ âm thầm bĩu môi, dùng bản ghi nhớ đánh chữ cho Thịnh Mẫn xem: ‘Chắc chắn là lại thu hoạch được tiền từ đại fan để gọi điện thoại cho bọn họ.’
Thịnh Mẫn không nói chuyện, rủ mắt xuống, Dương Nhứ xóa đi rồi lại đánh thêm một đoạn nữa: ‘Anh à, gần đây tính tình anh quá tốt, anh Trương lại dính cái bệnh gì đấy. Khoảng thời gian trước, anh ta cũng không dám…’
Câu này Thịnh Mẫn đã không để cậu ta gõ xong, nhẹ nhàng đè xuống điện thoại: “Đi.”
Ngay mai tổng giám đốc Trương thật sự muốn tới sao?
Dương Nhứ chưa từng từ bỏ ý định lại đánh thêm một câu: ‘Không phải hai năm này đều không lo chuyện của công ty nữa sao? Chợt tìm anh làm gì… Anh, không sao chứ?’
Ngoài cửa sổ, những đám mây ung dung thổi qua, Thịnh Mẫn rủ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Không sao, yên tĩnh một lúc.”
Mười phút sau, máy bay dần ổn định đáp xuống đất, đi tới đại sảnh đứng đợi một hồi, Thịnh Mẫn đã đội xong mũ và khẩu trang. Nhưng kiểu ngụy trang như này không hề có chút tác dụng nào với fan hâm mộ.
“Đến rồi! Ra rồi!” Trong đám người nhận được điện thoại lập tức phát ra tiếng reo hò nhiệt liệt, dẫn tới người xung quanh rối rít ghé mắt nhìn.
“Ai vậy? Ngôi sao nào hả?”
“Thịnh Mẫn đó, có phải Thịnh Mẫn không?”
“Trời ạ, thế mà là lại ngồi khoang số một của chúng ta sao? Vừa rồi lại không nhận ra…”
“Thịnh Mẫn? Không biết.”
“Cậu ấy mà cô cũng không biết? Chưa xem <Hái Trăng> hả?”
Tiếng bàn tán cứ mồm năm miệng mười vang lên, lại là người dân qua đường muốn tới góp mặt: “Thịnh Mẫn à? Ký tên cho em đi.”
“Ngại quá, không ký tên.” Dương Nhứ nhanh chóng nói.
Thịnh Mẫn hạ thấp vành nón xuống, cúi thấp đầu, không nói một lời bước nhanh hơn. Chỉ là dù bước chân dồn dập cũng rất khó vượt qua được lối đi phía trước vì chắn trước cậu gần như là bức tường người dày đặc.
“Thịnh Mẫn!” Có rất nhiều người gọi tên cậu. Giơ hoa tươi và thư tay, dòng người từ bốn phương tám hướng như thủy triều tuôn qua đây, cậu lập tức ở trong trung tâm vòng xoáy.
“Ngại quá, xin nhường một chút… Không nhận quà, xin đừng đưa.” Dương Nhứ cứ lặp lại những lời này, nhưng không làm được gì: “Thư thì có thể đưa, đưa cho tôi là được, đưa cho tôi đi, đừng chen…”
Một vòng rồi lại một vòng, không ngừng chen vào trong, vẫn luôn vây chặt như kén tằm, lại khiến Thịnh Mẫn di chuyển như cối xay thịt đang hoạt động. Cách quá gần, tiếng thét chói tai như được phóng đại lên vô hạn. Có người đang bày tỏ nhưng cũng có người chửi rủa.
Ống kính máy ảnh gần như đưa tới trước mặt cậu, vệ sĩ bên cạnh cũng dần trở nên giận dữ bởi kiểu chen chúc này, bắt đầu không hề khách khí đẩy ra những fan hâm mộ gần nhất.
“Đừng đẩy, sẽ làm bị thương người.” Thịnh Mẫn đưa tay ngăn lại, không biết là ai thừa dịp đó nắm lấy, xoa loạn lên lưng của cậu, xoay qua chỗ khác sung sướng khoe với bạn đi cùng, ngay sau đó lại tiếp tục cao giọng gọi Thịnh Mẫn, tôi yêu cậu, tôi sẽ luôn ủng hộ câu.
Hơn mười phút trôi qua vẫn còn đứng dậm chân tại chỗ, thật vất vả mới tiến lên một chút lại bị đẩy lùi về sau.
Rối loạn nên càng đưa tới nhiều người gia nhập náo nhiệt hơn, đèn flash điện thoại cùng với tiếng “lách tách” vang lên liên tiếp, có nhân viên công tác sân bay lập tức chạy tới để duy trì trật tự, dường như có xảy ra tranh chấp với Trương Chí Hoa, trong nhóm rối loạn thế này, tiếng người ồn ào cũng rất khó nghe ra.
Thịnh Mẫn muốn khuyên can, có thể cách mấy tầng nên hiển nhiên không nghe rõ.
“Bảo Trương Chí Hoa đừng cãi nhau nữa, đi ra ngoài trước rồi nói.” Cậu vỗ nhẹ lưng Dương Nhứ.
“Anh! Anh nói cái gì?” Quá ồn, Dương Nhứ không nghe rõ, cậu ta xoay đầu lại phí sức hô to, nhưng lại bị người khác thừa dịp đó nhét quà cáp tới, vội vàng luống cuống tay chân tiếp tục cản.
Bờ môi Thịnh Mẫn giật giật, không có nói tiếp nữa, khoảng cách tới thang máy đi bãi đổ xe còn khoảng hơn một trăm mét, nhìn xa xa lại có ảo giác khó mà đi ra tới.
Nhóm người còn lại vẫn không ngừng xô đẩy, cậu như con thuyền cô độc bị cuốn vào cơn sóng dữ, nước chảy bèo trôi.
Không khí lập tức trở nên càng mỏng manh hơn, nhiệt độ lên cao, dẫn tới cảm giác thiếu không khí, tim Thịnh Mẫn hơi khó chịu, trên cổ tay cũng truyền tới cảm giác lạnh buốt.
Vô thức quay đầu đi, sự ngạc nhiên lập tức thay thế bối rối. Một khuôn mặt bị che hơn phân nửa bởi khẩu trang đen, nhưng cậu biết đôi mắt này. Thịnh Mẫn không biết sao Lý Huyền lại đi tới được bên cạnh cậu, nhưng không thể phủ nhận, tất cả ồn ào và ầm ĩ lập tức tan thành mây khói bởi sự xuất hiện của anh.
“Đi theo tôi.”
Cậu nghe thấy Lý Huyền nói.
Đi đến chỗ nào?
Không có phương hướng cũng không có mục đích.
Trái tim còn đưa ra quyết định trước cả não bộ, Lý Huyền dùng sức kéo cổ tay của cậu, tách ra tầng tầng lớp lớp đám người kia.
“Ai vậy? Đó là ai?”
Trở tay, nhóm fan hâm một còn chưa thoát khỏi cảm giác ngạc nhiên. Hai người kia đã giống như hai đuôi cá, tan vào dòng người khó mà tìm kiếm.
Sân bay vốn có rất nhiều con đường, bảy lần tám ngã rẽ tới, xiêu xiêu vẹo vẹo. Bọn họ xuyên qua cánh cửa nào đó ra ngoài, xuyên qua ánh đèn lấp lóe ở trên đường hẹp, dưới ánh mặt trời sáng rực đó, chạy tới cầu thang kế tiếp.
Người hâm mộ và nhân viên công tác cũng đều bị bỏ rơi lại.
Trên đỉnh cầu thang vẫn truyền tới tiếp gào thét hỗn tạp lẫn với tiếng bước chân là đang tìm kiếm bọn họ sao?
Ai biết được? Ai quan tâm chứ?
Đèn điều khiển bằng âm thanh vừa sáng lên lập tức tắt ngúm, phản quang ra những hạt bụi mập mờ. Con đường nạn kiếp của đất nước được viết bởi Plato chính là thông qua cánh cửa chật hẹp ở thế giới này sao?
Bàn tay giữ chặt cổ tay của cậu, chẳng biết lúc nào đã trượt tới lòng bàn tay, mười ngón tay siết chặt, trở nên càng thân mật hơn.
Thịnh Mẫn nhẹ nhàng giãy một chút, nhưng lại bị Lý Huyền lôi kéo càng chặt hơn.
Ánh mắt của anh nặng nề nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt sáng rực rỡ khiến Thịnh Mẫn có cảm giác cực kỳ nguy hiểm như mình nằm trong lòng bàn tay anh: “Sinh nhật lần này của cậu đã qua nhưng vẫn còn lần tiếp theo. Mãi mãi có thể chỉ trong năm mươi mốt ngày này hay không?”
Nghe vậy, Thịnh Mẫn hơi mở to hai mắt, nhưng cậu vẫn không kịp nói ra câu này, ngay sau đó, Lý Huyền đưa tay nắm chặt gáy cậu, đè ép cậu, hôn tới.