Lý Huyền khẽ nhướn mày, anh rũ mắt nhìn ông ta: “Chuyện đã đến nước này, ông lấy cái gì ra để cầu xin tôi chứ?”
Gió lạnh mùa đông thổi xuyên qua tòa nhà, chạy dọc theo hành lang và không ngừng gào rít, mái tóc của Lý Minh Cách có hơi bù xù, mới chỉ vài tháng thôi mà đã bạc trắng quá nửa rồi.
Ông ta không còn thái độ của kẻ bề trên như trước đây nữa, cho dù ông ta vẫn mặc áo vest và đi giày da, thế nhưng trong tình hình này, trông nó như một sự ngụy trang vừa buồn cười vừa lung lay sắp đổ.
Như thể đã hạ quyết tâm rất lớn, ông ta cực nhọc nói: “Chỉ cần anh đồng ý, tôi có thể tha cho Triệu Tích Triết.”
“Ông lấy chuyện này ra để bàn điều kiện với tôi à?” Lý Huyền như thế vừa nghe được chuyện cười gì đó vậy, anh lắc lắc đầu: “Ông cho rằng anh ta rất quan trọng đối với tôi à? Tổng giám đốc Lý, ông thực sự đã nghĩ nhiều rồi. Trên đời này đối với tôi mà nói thì chỉ có ba loại người, người lạ, người quen…”
Ánh mắt của anh theo bản năng lướt qua chỗ hoa mà Thịnh Mẫn cắm trong cái bình hoa bằng sứ thô ráp ở trên cái tủ gỗ bên cạnh, nhưng anh rất nhanh đã thu lại ánh mắt: “Ông và Triệu Tích Triết thuộc vào loại người lạ, các người không hiểu tôi, tôi cũng không hiểu các người và không muốn tìm hiểu xem trong não của các người đang chứa cái gì.”
Giọng nói của anh rất bình tĩnh: “Vậy cho nên ông không cần tha cho Triệu Tích Triết, càng không cần nói với tôi hay dùng nó để đàm phán với tôi. Tôi với anh ta không liên quan gì đến nhau cả, chúng tôi đã không còn dính dáng đến nhau từ lâu rồi. Còn về việc tổng giám đốc Lý thần thông quảng đại, nếu như có thể phán cho anh ta hình phạt lăng trì để xả cục tức trong lòng ông, tôi cũng chỉ có thể thật lòng khen một câu thật là có bản lĩnh.”
Những lời nói này của anh khiến cho sắc mặt của Lý Minh Cách trở nên tái nhợt, trên gương mặt già nua của ông ta, những nếp nhăn đang run rẩy, ngay cả giọng nói cũng đã mất đi khí thế: “Tôi có thể cho anh tất cả số tiền mà tôi có, công ty của tôi cũng cho anh cả đấy, tôi…”
“Tôi không cần.”
Lý Huyền không hề do dự: “Tiền đối với tôi mà nói không quan trọng đến thế, tiền của người khác thì càng không cần phải nhắc đến làm gì… Ông không cần dùng biểu cảm không tin này đâu.”
Anh khẽ dừng lại, không hề có chút vẻ khó chịu nào: “Phải, bởi vì vốn liếng của ông mạnh hơn tôi, thế cho nên trước đây ông mới có thể chèn ép được tôi, tôi cũng đã chịu đủ thiệt thòi rồi. Nhưng đó cũng chỉ là do ông đã tích lũy nó trong thời gian dài hơn tôi mà thôi, nhưng liệu nó là một lợi thế hay sao? Tôi thấy cũng chưa chắc đâu.”
“Nếu như tôi muốn có tiền thì dù có muốn bao nhiêu tôi cũng có thể tự kiếm được, những thứ này đối với tôi mà nói đều là vô dụng cả thôi, mời ông về cho.” Lý Huyền lùi về sau một bước: “Ông không cần quỳ ở đây nữa đâu, tôi cũng sẽ không có cảm giác sung sướng như thể đã trả được thù lớn gì gì đó, ông quỳ ở đây hay đứng ở đây cũng không có khác biệt nào đối với tôi cả đâu.”
Từ đầu đến cuối, Lý Huyền đều thể hiện ra một vẻ lạnh lùng không gì sánh bằng, giống như một con dao găm hay một thanh kiếm với ánh sáng lạnh căm, cho dù có tấn công người khác thì cũng toàn nhằm vào những chỗ quang minh chính đại, không hề lợi dụng cơ hội để làm nhục bất cứ ai, cũng không bao giờ làm ra những chuyện giậu đổ bìm leo.
Anh lùi về sau một bước, giơ tay ra chuẩn bị đóng cửa lại, nhưng Lý Minh Cách lại đặt bàn tay lên khung cửa để ngăn lại. Từ trong khe cửa lộ ra một nửa gương mặt của ông ta, vẻ mặt suy sụp.
Lý Huyền lạnh lùng nói: “Không cần phải lãng phí sức lực lên trên người tôi, ông nói đúng, ông có tiền, ông có thể tìm được người bằng lòng làm điều đó, hoặc bản thân ông cũng có thể lấy mình ra để thử trước.”
“Sao anh biết là tôi chưa thử làm thế?!” Lý Minh Cách đứng dậy, khớp xương phát ra tiếng động chói tai, ông ta cắn răng nói: “Tôi đã từng thử rồi, tôi đã thử từ lâu rồi, ngay từ đầu tôi đã đi kiểm tra tính tương thích rồi, thế nhưng lại không được… Anh cho rằng chưa đến lúc bất đắc dĩ thì tôi sẽ đến tìm anh hay sao? Bà ấy không có nhiều thời gian nữa rồi, tôi bằng lòng dùng tất cả số tài sản của mình để đổi lấy sức khỏe cho bà ấy, chỉ cần có người đến cứu bà ấy… Thế nhưng đã không còn thời gian, cũng chẳng còn quá nhiều cơ hội để tôi có thể đi tìm hay đi thử nữa rồi… Bác sĩ nói, nếu như không nhanh chóng tiến hành phẫu thuật thì bà ấy có thể sẽ không chống đỡ được qua tháng này…”
Càng về cuối, giọng nói của ông ta dần bé lại, giống như thể không muốn nói nữa, nhưng lại không thể không nói.
“Ông không thể, thế tại sao ông biết là tôi có thể chứ? Bởi vì tôi có thể tương thích với con trai của ông à?” Lý Huyền bình tĩnh nói: “Tôi biết ông đang sốt ruột, nhưng ông cũng không cần chạy chữa lung tung đâu, hai mẹ con họ chỉ là nửa tương thích mà thôi, dù tôi có đi thì cũng sẽ y như vậy thôi.”
“Chỉ có tủy xương mới có yêu cầu cao như thế đối với kháng nguyên bạch cầu, còn bây giờ…” Lý Minh Cách vội vàng nói.
“Đúng vậy đấy…” Lý Huyền nhếch khóe miệng: “Thì ra là ông cũng biết…, năm đó ông đâu có nói như thế đâu…”
Lý Minh Cách nhìn gương mặt lạnh lùng của Lý Huyền, trong giây lát, ông ta dường như đã nhìn thấy được cậu thiếu niên gầy gò nhưng có vẻ mặt quật cường của nhiều năm trước đây… Cả người ông ta như bị giáng một cú đánh đau đớn: “Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi sai rồi, tôi không nên… Thế nhưng bà ấy có làm gì sai đâu chứ?”
“Thế Lý Huyền đã làm sai gì rồi chứ?!” Thịnh Mẫn quả thực không thể nghe thêm được nữa, cậu đi qua lối vào, lao đến đứng chắn ở trước mặt của Lý Huyền.
“Sao em đã dậy rồi?” Lý Huyền cũng ngây người, anh nhanh chóng đổi sang vẻ mặt khác và nắm lấy bờ vai của Thịnh Mẫn: “Không sao đâu, em vào trong trước đi.”
“Thế này mà bảo là không sao à? Thế như nào mới tính là có sao?” Thịnh Mẫn hất tay anh ra: “Tại sao em lại phải đi vào trong chứ? Em đi vào trong để cho anh nghe mấy lời nói xằng nói bậy này à?!”
“Thịnh Mẫn…”
“Anh im miệng cho em.”
Cậu quay đầu nhìn Lý Minh Cách, lồng ngực nhấp nhô lên xuống, cậu ra sức kiềm chế cơn tức giận trong lòng, yếu hầu khẽ động: “Ông Lý, chuyện mà vợ ông gặp phải, tôi cũng rất lấy làm tiếc, thế nhưng chuyện này không liên quan gì đến Lý Huyền cả, ở đây không chào đón ông, mời ông đi ngay lập tức.”
Cậu trực tiếp đóng cửa vào, không thèm để ý đến bàn tay đang nắm vào cánh cửa của Lý Minh Cách, Lý Minh Cách khẽ ngây người, ông ta không cần chút thể diện nào nữa mà vội vàng nắm lấy vạt áo của Lý Huyền.
“Anh đã từng đồng ý rồi mà, Lý Huyền…” Ông ta vội vàng hét lên như đang túm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng: “Lúc đó anh đã đồng ý sẽ làm phẫu thuật với nó, vả lại, vả lại anh đã từng đồng ý với nó rằng anh sẽ chăm sóc cho mẹ của nó… Đây vốn là chuyện mà anh đã đồng ý mà, nó không dùng đến, anh trả lại cho mẹ của nó…”
Vẻ mặt của Lý Huyền khẽ ngưng đọng lại, khoảng khắc ngắn ngủi này đã bị Thịnh Mẫn bắt được, cơn giận dữ chất đầy trong lòng cậu khó có thể kìm chế được nữa rồi.
“Ông cút ra ngoài cho tôi!” Gương mặt trắng trẻo của cậu tức giận đến mức đỏ bừng lên, cậu nói với Lý Minh Cách: “Anh ấy đồng ý à? Anh ấy đồng ý cái gì rồi? Anh ấy đồng ý lúc nào thì ông phải nhớ đến hết đời à? Pháp luật còn có thời hạn truy tố, Lý Huyền đã phạm phải tội lớn gì mà cần phải bị ông quấy rầy một cách vô lại như vậy chứ?”
Lý Minh Cách đột nhiên bị cậu xông ra mỉa mai cho một trận, trên mặt lộ ra một chút nhục nhã và tức giận: “Chuyện này không liên quan gì đến anh, tôi đang nói chuyện với Lý Huyền…”
“Hôm nay nếu như tôi không gật đầu đồng ý thì anh ấy còn dám nói chuyện với ông dù chỉ nửa chữ thôi sao?!” Thịnh Mẫn trực tiếp giơ tay ra đẩy Lý Minh Cách ra: “Ông Lý, tuổi tác ông cũng đã cao rồi, tôi giữ lại một chút mặt mũi cho ông, nếu như để bảo vệ đến thì sẽ rất khó coi đấy.”
Không đợi Lý Minh Cách mở miệng thêm lần nữa, cậu dùng sức đóng sầm cửa lại, cánh cửa kề sát mặt ông ta.
Tiếng gõ cửa khẩn thiết ngay lập tức vang lên cùng với giọng nói của Lý Minh Cách, Thịnh Mẫn tối sầm mặt và không nói gì cả, bởi vì tức giận nên lồng ngực cậu vẫn cứ phập phồng lên xuống, đầu ngón tay cũng quên buông ra khỏi cửa. Ba bốn phút sau hoặc là lâu hơn nữa, giọng nói ở ngoài cửa cuối cùng cũng đã biến mất rồi, nhưng cũng không chứng tỏ là nó sẽ không vang lên lần nữa.
“Anh đã đồng ý cái gì rồi?” Thịnh Mẫn mím môi và đánh giá Lý Huyền.
Cơn tức giận của cậu ban nãy đã sắp cận kề đến trận giận dữ sau hôm xảy ra vụ tai nạn xe hơi đó rồi, Lý Huyền quả thực không ngờ rằng Thịnh Mẫn lại phản ứng gay gắt như thế, anh hiếm khi có hơi không biết phải làm sao.
Anh còn chưa kịp nghĩ xem nên mở miệng như thế nào thì đã chú ý đến đôi chân trần đang dẫm lên trên tấm thảm của cậu, vậy nên anh bèn ôm ngang cậu lên, bước hai bước và đặt cậu lên trên ghế sofa.
Một loạt các động tác mượt như nước chảy, Thịnh Mẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã ngồi yên vị ở trên ghế sofa rồi.
Lý Huyền đi đến phòng ngủ và cầm dép của cậu ra, anh ngồi xổm xuống và xỏ nó vào cho cậu: “Trời lạnh như thế này, sao lại không đi dép vào.”
“Lý Minh Cách đến tìm anh để làm gì?” Thịnh Mẫn lại hỏi tiếp, giọng nói có hơi cứng ngắc.
Lý Huyền nắm lấy mắt cá chân trắng bóc của cậu: “Em đừng tức giận nữa, Lý Minh Cách đâu có đáng để em tức giận như thế đâu.”
Anh nói với cậu như vậy, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn rũ mắt nhìn xuống sàn nhà, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa nghe thấy giọng nói của Thịnh Mẫn nên anh mới ngẩng đầu lên. Lúc này đây Thịnh Mẫn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng của ban nãy, chỉ có đôi tay là không tự chủ được mà run lên rất mạnh.
“Sao thế?” Lý Huyền không có cách nào khác, anh âm thầm thở dài một hơi, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cậu, nắm lấy đôi bàn tay của cậu: “Ban nãy không phải em rất lợi hại hay sao?”
“Anh trả lời câu hỏi của em trước đi.”
“Bây giờ em chịu cho anh nói rồi à?”
Anh cố tình làm bầu không khí trở nên thoải mái hơn, Thịnh Mẫn không thèm để ý, cậu nhìn anh một lúc lâu rồi nắm lấy lòng bàn tay của anh: “Anh có muốn nói không?”
“Không muốn lắm.” Lý Huyền vuốt ve mu bàn tay của cậu, khẽ cười một lát, có chút bất đắc dĩ nhưng cũng rất nuông chiều: “Thế nhưng em muốn biết có đúng không?… Không phải em đã đoán ra rồi hay sao?”
“Em mong là em đoán sai rồi…” Cơn giận dữ trong lòng Thịnh Mẫn dần lụi tắt dưới ánh mắt dịu dàng của anh, biến thành một sự ấm ức: “Tại sao chứ? Bọn họ dựa vào cái gì mà đối xử với anh như thế?”
Lý Huyền giơ tay ra ôm lấy cậu vào lòng: “Thịnh Mẫn, anh sẽ kể cho cho em, anh sẽ kể cho em tất cả. Nhưng hãy cho anh một chút thời gian có được không? Để anh nghĩ xem nên bắt đầu nói từ đâu.”
Lý Huyền ôm lấy lưng anh: “Thế anh đồng ý với em trước, cho dù trước đây anh đã đồng ý với bọn họ cái gì thì bây giờ đều hủy bỏ đi hết cho em, hãy nói là anh sẽ không đáp ứng yêu cầu của Lý Minh Cách đi.”
“Tất nhiên là anh sẽ không làm thế.” Lý Huyền nghiêng đầu hôn lên tóc cậu: “Trước khi em đến anh đã từ chối ông ta rồi, em yên tâm đi.”
Bọn họ ôm nhau trong yên lặng và thân mật được một lúc, Lý Huyền buông cậu ra và đứng dậy, ngay một giây sau, anh đã bị Thịnh Mẫn túm tay lại: “Anh đi đâu thế?”
“Nấu đồ ăn sáng, em muốn ăn gì?”
“Cái gì em cũng muốn ăn.” Thịnh Mẫn cố chấp hỏi: “Sau đó thì sao? Anh muốn đi đâu?”
“Sau đó?” Lý Huyền ngây ra một lúc: “Đến công ty, không phải em cũng phải đi đến nhà hát hay sao?”
Thịnh Mẫn có chút lo lắng mà nhìn anh, cậu do dự trong chốc lát: “Hôm nay anh đừng đi nữa, em cũng không đi đâu nữa, em muốn anh ở nhà với em.”
Cậu lắc lắc tay Lý Huyền: “Có được không?”
Làm gì còn vẻ mặt hung dữ lúc đối diện với Lý Minh Cách của ban nãy nữa.
Lý Huyền hiểu rằng chuyện hôm nay đã tác động rất lớn đối với Thịnh Mẫn, câu trả lời của mình ban nãy không đủ để làm cậu yên lòng, anh bỗng mềm lòng, gật gật đầu: “Được.”
Anh rút điện thoại ra, nhắn tin cho Sở Thiên Hằng ở ngay trước mặt Thịnh Mẫn, sắp xếp công việc: “Có được không?… Nhưng mà hôm nay vẫn còn một số chuyện cần anh xử lý, anh không ra ngoài, ở trong thư phòng thôi, em qua đó xem kịch bản nhé?”
Thịnh Mẫn khẽ giọng ừ một tiếng: “Được.”
Vậy nên bọn họ thực sự không đi đâu cả mà ở trong thư phòng suốt cả ngày trời.
Lý Huyền vẫn luôn ngồi viết chương trình cho trò chơi mới, giữa chừng còn nhận được rất nhiều cuộc gọi công việc, thế nhưng Thịnh Mẫn biết anh không hề chú tâm như biểu hiện bên ngoài, có rất nhiều lúc, đầu ngón tay của anh thì gõ lên bàn phím nhưng ánh mắt lại không biết đang nhìn đi đâu.
Mặt trời lặn, mặt trăng lên, bầu trời lại chìm vào đen tối. Sau khi kết thúc một cuộc điện thoại nữa, Lý Huyền cuối cùng cũng tắt máy tính đi.
“Vẫn còn phải xem kịch bản à?” Trước khi Thịnh Mẫn kịp mở miệng thì anh đã đặt câu hỏi trước rồi, thấy Thịnh Mẫn lắc đầu, anh dường như đã suy nghĩ trong chốc lát: “Có muốn ra ngoài đi dạo chút không?”
Nghĩa trang đặc biệt vắng lặng vào mùa đông, nhất là vào ban đêm.
Nghĩa trang đã đóng cửa rồi, Lý Huyền dẫn cậu đi vòng quanh một nửa nghĩa trang và tìm được một vách tường không có mảnh thủy tinh vỡ. Anh chống tay vào tường, nhẹ nhàng nhảy một cái rồi xoay người lại và đưa tay cho Thịnh Mẫn, giọng nói ung dung: “Nào.”
Đây là lần đầu tiên trong đời Thịnh Mẫn trèo tường, lại còn là ở nơi như thế này, thế nhưng vì đi theo Lý Huyền nên cậu cũng không hề có cảm giác không yên tâm.
Chỉ là Lý Huyền xem ra cũng không quen thuộc với nơi này lắm, hai người vòng qua vòng lại giữa các hàng bia mộ.
Những ngôi sao treo lơ lửng trên bầu trời xám xịt, trong rừng cây phủ đầy sương trắng ở bên cạnh thỉnh thoảng lại truyền đến một vài tiếng hót xa xăm.
Cuối cùng thì Lý Huyền cũng dừng bước chân lại: “Đến rồi.”
Khu mộ được xây rất khí thế nhưng lại chẳng có lấy một bông hoa nào, tạo nên một sự trái ngược rõ rệt so với những người đang nằm ngủ say ở bên cạnh.
Lý Huyền đứng yên ở đó một lúc rồi mới nắm tay Thịnh Mẫn đi về phía trước, anh khẽ giọng nói với cậu: “Em đừng sợ.”
Thịnh Mẫn đã đại khái đoán ra được thân phận của chủ nhân ngôi mộ, thế nhưng vào thời khắc cậu mượn ánh trăng để nhìn rõ được bia mộ, cậu mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
Trên bia mộ làm bằng đá hoa, có một dòng chữ lạnh lùng và sắc nét, trên đó khắc là, mộ của con trai yêu Lý Huyền.