“Anh cướp ngân hàng à?” Đặng Cảnh nghe ông ấy nói mua cả tòa nhà thì thốt lên hỏi.
Lâm Giang là khu vực tấc đất tấc vàng, tuy nói đoàn kịch luôn có khoản thu nhập ổn định nhờ vào danh tiếng và địa vị của Duẫn Tiềm Tần nhưng việc mua cả tòa nhà thực sự không phải số tiền nhỏ.
“Mảnh đất này trong tương lai chắc chắn sẽ còn tăng giá, với cả đây cũng không phải tài sản cá nhân của tôi, nếu đã là tài sản của đoàn kịch thì đương nhiên phải đắt rồi.”
“Cho nên anh định để cả lũ đi cướp ngân hàng?” Đặng Cảnh nghiêm túc hỏi.
“Cậu có thể im miệng được không?” Duẫn Tiềm Tẫn giả vờ tức giận, ném một tâp giấy vào người anh ta: “Tôi đi đâu cướp ngân hàng, là tại có tiền từ trên trời rơi xuống… Không phải bảo các cậu phải chọn phòng làm việc sao, cậu nói linh tinh vậy làm gì.”
Đặng Cảnh bĩu môi, quay đầu gọi Thịnh Mẫn: “Tiểu Mẫn, cậu chọn cái nào? Tôi muốn ở bên cạnh.”
“Hửm?” Thịnh Mẫn thò đầu ra chỉ: “Ở đây.”
“Tôi còn tưởng cậu sẽ chọn Lâm Giang.” Đặng Cảnh đi vào nhìn một lượt, không biết căn phòng này có gì đặc biệt mà Thịnh Mẫn lại chọn, nhưng cậu đã chọn rồi nên anh ta lập tức dán bảng tên của mình sang phòng bên cạnh.
“Phong cảnh ở đây rất đẹp.”
“Thật sao?” Đặng Cảnh nghi hoặc, anh ta đi tới bên cửa sổ, không có cây cỏ, nhìn thấy đối diện đường đi có dãy nhà cao tầng, nhất thời không nhận ra: “Đẹp ở chỗ nào?”
Logo của Vườn Software tỏa ánh sáng vàng dưới ánh mặt trời, địa điểm văn phòng mới này cách Vườn Software không xa, từ đây đi bộ tới đó chỉ mất mười lăm phút, Thịnh Mẫn đã đi qua một lượt các phòng và thấy chỉ có nơi này mới có thể nhìn thấy toàn bộ tòa nhà C của Viễn Nhất.
Cậu bất giác mỉm cười: “Chỗ nào cũng đẹp.”
Sau khi quyết định địa điểm văn phòng, chuyện chuyển nhà nhanh chóng được đề cập thành chương trình, mặc dù Duẫn Tiềm Tần không phải là người mê tín nhưng ông ấy vẫn chọn ngày cho sự kiện lớn này.
Trong phòng làm việc của Thịnh Mẫn không có quá nhiều đồ đạc, ngoại trừ kịch bản và sách thì chỉ có mấy chậu cây xanh. Chẳng mấy chốc đã được chuyển lên xe, lại nhớ tới những thứ kỳ quái trong phòng của Đặng Cảnh cậu lập tức đi lên lầu xem có giúp được gì không, đột nhiên điện thoại kêu lên, là Dương Nhứ gọi.
Cậu ta phàn nàn với cậu rằng hiệu sách đã mở nhưng công việc kinh doanh không suôn sẻ chút nào.
“Em nghĩ rằng mỗi ngày em chỉ cần đọc truyện tranh và thu tiền, kết quả bọn trẻ toàn đọc chùa không trả tiền! Bọn trẻ bây giờ làm sao không biết, hồi bé em hoàn toàn không như vậy…”
Thịnh Mẫn bật cười.
“Anh…” Dương Nhứ ngượng ngùng gọi cậu.
“Nếu cậu không muốn mở cửa hàng nữa thì tôi có thể giới thiệu tới chỗ Ấn Dĩnh, trợ lý của cô ấy mới nghỉ việc, tính cách cô ấy khá tốt, đối với mọi người cũng hào phóng, hơn nữa cũng đang nổi tiếng, công việc của cậu cũng sẽ dễ dàng hơn.” Thịnh Mẫn nghiêm túc nói: “Nếu cậu muốn quay về với tôi cũng được. Vở kịch cũng cần có người kiểm tra lại, tôi thực sự cũng cần một trợ lý.”
Hai hôm trước Duẫn Tiềm Tần có bàn với cậu về vấn đề này, đoàn kịch đã lên kế hoạch đưa chi phí cho cậu và Đặng Cảnh để hai người tìm trợ lý.
Dương Nhứ định trả lời ngay lập tức nhưng Thịnh Mẫn ngăn cậu ta: “Cậu nghe tôi nói, hiện tại tôi không có nhân viên nào cả và những việc cậu cần xử lý chắc chắn sẽ rất phức tạp nhưng cũng rất vụn vặt. Nếu cậu còn muốn thăng tiến thì theo Ấn Dĩnh sẽ tốt hơn, cậu phải suy nghĩ thật kĩ.”
“Em đi theo anh!” Dương Nhứ trả lời luôn.
“Cậu nên nghĩ kỹ hơn.”
“Em nghĩ kĩ rồi.”
Thịnh Mẫn đành phải nói: “Được, vậy tôi sẽ để ban giám đốc đoàn kịch liên hệ với cậu…”
Dương Nhứ đang vội nói đồng ý thì chợt nghe phía sau có người gọi cậu, nghe giọng điệu rất kinh ngạc.
“Tôi còn có việc, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu.” Thịnh Mẫn cúp điện thoại, quay người lại.
Cô gái phía sau cầm một cây đàn Cello, khuôn mặt đỏ bừng, thoạt nhìn có chút quen mắt, Thịnh Mẫn cẩn thận suy nghĩ một chút, cười nói: “Cô Châu, đã lâu không gặp.”
“Tôi còn tưởng rằng anh không nhớ ra tôi.” Ngồi ở trong phòng làm việc, Châu Gia vẫn không giấu được kích động.
“Tôi nhớ chứ.” Thịnh Mẫn nhẹ nhàng nói.
Lúc đó vẫn đang là mùa hè, cậu và Lý Huyền vẫn hoán đổi cho nhau, chớp mắt mùa đông đã sắp kết thúc.
“Hôm nay cô tới biểu diễn sao?”
“Phải.” Châu Gia gật đầu: “Rachmaninoff”, vốn là buổi diễn của đồng nghiệp nhưng cô ấy bị ốm nên tôi thay cô ấy diễn vài tiết mục… Từ lâu tôi đã nghe nói anh ở tầng 10 nhưng chỉ là bình thường có gác cổng nên không gặp được anh… Anh…”
Châu Gia có hơi không kiểm soát được cảm xúc của mình, bất giác nghẹn ngào: “Anh thực sự sẽ ngừng đóng kịch sao…”
“Xem cơ hội thế nào, ít nhất bây giờ tôi đang làm những việc mình yêu thích.”
Thịnh Mẫn nhẹ giọng nói, đẩy cốc nước trước mặt sang cho cô ấy: “Trời lạnh rồi, uống chút trà cho ấm đi, dạo này vì chuyển tới chuyển lui nên cũng không có gì đặc biệt để tiếp đãi cô.”
Châu Gia bị nghẹn liền uống một ngụm nước, giọng nói điềm tĩnh của Thịnh Mẫn khiến cô ấy từ từ bình tĩnh lại, tựa hồ có hơi xấu hổ: “Thật ra, đối với người hâm mộ chúng tôi mà nói chỉ cần anh vui vẻ là được. Lúc trước anh không gia hạn hợp đồng, chúng tôi đều rất vui… Chỉ là sẽ không được nhìn thấy anh thường xuyên nữa.”
“Nếu cô muốn đến buổi ra mắt của “Chẳng phải núi”’, tôi có thể nhờ người gửi cho cô hai vé? Đến lúc cô có thể đến xem cùng với Tề Bạc Nguyên.”
“Không cần, không cần đâu.” Châu Gia cuống quít xua tay: “Hậu viện chúng tôi đều bàn hết rồi, lần công diễn đầu tiên của anh chúng tôi nhất định phải ủng hộ, toàn bộ đều đặt vé hết rồi… Nhưng tôi đúng là không thể đến, sau khi buổi công diễn lần này kết thúc tôi phải chuẩn bị ra nước ngoài… Hơn nữa.”
Lần này cô ấy dừng lại lâu hơn một chút: “Tôi và Bạc Nguyên đã chia tay rồi.”
“Xin lỗi.” Nghe vậy, Thịnh Mẫn theo bản năng nói nhưng trên mặt vẫn không giấu nổi kinh ngạc.
“Không sao.” Châu Gia nói, vốn dĩ chuyện riêng thì không cần phải nói cho người ngoài, nhưng cô ấy đã thích Thịnh Mẫn nhiều năm như vậy nên luôn xem cậu như một người bạn thân thiết, cô rất sẵn lòng chia sẻ với cậu.
“Tôi không biết anh đã nghe Lý Huyền nói qua chưa… Hai người vẫn còn bên nhau chứ?”
Thịnh Mẫn hơi ngại ngùng, nhẹ giọng nói: “Vẫn còn.”
Châu Gia cười nhạt, cụp mắt xuống, có lẽ là nhớ về lần gặp mặt lần trước cùng nhau ăn tối của bốn người, vẻ mặt có hơi phiền muộn.
“Bạc Nguyên đã cầu hôn với tôi, tôi… Lúc đó tôi rất hoảng loạn.”
Cặp lông mày xinh đẹp của Châu Gia khẽ nhíu lại: “Nói ra những lời này có thể không thích hợp nhưng tôi luôn cảm thấy hôn nhân luôn mang tới nhiều ràng buộc, tôi không muốn như vậy hoặc ít nhất chưa phải bây giờ… Nhưng dù cho tôi có giải thích thế nào thì giữa chúng tôi cũng không còn tín nhiệm nhau nhiều như trước nữa.”
Ngón tay cô ấy vô thức xoa mép tách trà: “Kết quả chưa được bao lâu… Thì nhà trường lại xếp cho tôi đi du học ở Mỹ hai năm, đây thực sự là một cơ hội tốt với tôi, tôi không muốn từ bỏ. Nhưng thời gian hai năm, sự chênh lệch múi giờ, biến số quá lớn. Bạc Nguyên cũng rất khó chấp nhận… Tôi hỏi anh ấy có thể đi cùng tôi không, lý lịch của anh ấy có thể xin vào học những trường có danh tiếng nhưng anh ấy không đồng ý, muốn ở lại trong nước cùng Lý Huyền lập nghiệp.”
Nghe vậy, Thịnh Mẫn không khỏi sửng sốt: “… Không phải cậu ấy đã từ chức rồi sao?”
“Từ chức?” Châu Gia kinh ngạc: “không thể nào, tuần trước tôi gặp Bạc Nguyên… Tôi cũng có hỏi lại nhưng anh ấy vẫn nói như vậy.”
“Có lẽ là tôi nghe lầm.” Thịnh Mẫn mím môi, lấp liếm cho qua.
“Chắc là anh nghe nhầm rồi.” Châu Gia không chút nghi ngờ: “Bọn họ làm việc cùng nhau đã lâu, bề ngoài Bạc Nguyên là người tốt tính nhưng thực ra lại rất tự phụ, khoảng hai năm đầu bọn tôi quen nhau, anh ấy luôn phàn nàn với tôi về giáo viên và bạn học đều là đồ ngốc, anh ấy luôn cảm thấy mình là người giỏi nhất, sau này gặp Lý Huyền mới ăn phải quả đắng.” Cô ấy nửa đùa nửa thật trách móc: “Mặc dù đôi lúc tôi cảm thấy anh ấy thực sự đối xử quá tốt với Lý Huyền…”
Thịnh Mẫn không biết nên làm biểu cảm gì, chỉ có thể cười theo, mà Châu Gia lại khẽ thở dài, ánh mắt mờ mịt: “Đương nhiên, trên thực tế, tôi không thể yêu cầu anh ấy như vậy, nhưng tôi chọn sự nghiệp của mình, anh ấy lại theo đuổi sự nghiệp của anh ấy, vốn rất công bằng.”
Lời nói tự do thoải mái nhưng cách diễn đạt luôn có chút lạc lõng.
“Người có duyên ắt sẽ trở về bên nhau.” Thịnh Mẫn nhẹ nhàng an ủi cô ấy.
Châu Gia cười có chút mất mát: “Tôi cũng hy vọng như vậy.”
Buổi tối Lý Huyền tới đón cậu, Thịnh Mẫn cũng kể lại chuyện này cho anh.
“Ồ.” Lý Huyền trả lời thẳng thừng.
“Ồ là ý gì?” Thịnh Mẫn tò mò nhìn anh: “Bọn họ chia tay rồi mà anh không kinh ngạc chút nào sao? Anh biết rồi?”
Lý Huyền không tỏ rõ ý kiến thì Thịnh Mẫn cũng không cố đào sâu vào, cậu nghĩ một chút lại nói: “Nếu đúng như Châu Gia nói thì hiện tại Bạc Nguyên hình như không hề có sắp xếp gì khác…”
“Cho nên?” Lý Huyền dừng xe trước đèn đỏ nhéo mặt Thịnh Mẫn và cười: “Ý em là gì?”
“Ý của anh chính là ý của em.” Thịnh Mẫn ngoắc ngón tay, nói với anh: “Anh định khi nào thì tìm Tề Bạc Nguyên bảo cậu ấy quay trở lại công ty?”
Lý Huyền liếc nhìn cậu, Thịnh Mẫn lại ung dung nói: “Anh không có kế hoạch gì sao?… Lần trước em nghe Tống Văn gọi điện cho anh nói rằng công ty có quá nhiều việc phải làm, anh vừa muốn quản bên kỹ thuật vừa muốn quản bên nghiệp vụ thì rất khó, Tống Văn đề nghị anh nên thuê một quản lý cấp cao đến còn đề cử vài người cho anh, nhưng anh đều từ chối hết ngay cả cơ hội gặp mặt phỏng vấn cũng không có.”
“Anh có thể làm nhiều việc cùng lúc.”
“Nhưng em thấy đau lòng lắm.” Thịnh Mẫn nghiêm túc nói, cậu vỗ cánh tay anh ra hiệu có thể đi rồi: “Bạn trai em ngày ngày làm việc vất vả, nhiều người giúp chẳng phải tốt hơn sao?… Em cũng không biết rõ về công ty bọn anh, thực ra nếu hôm nay Châu Gia không tới thì từ trước tới giờ em không hề nhận ra anh vẫn luôn để lại vị trí cho Tề Bạc Nguyên, nghe cô ấy nói khiến em nghĩ…”
“Em nghĩ gì?”
“Nghĩ rằng anh vốn có suy nghĩ đó, vậy sao không sớm tìm Tề Bạc Nguyên quay lại.” Thịnh Mẫn chớp mắt: “Thế nào?… Nể mặt em đi chứ?”
Lý Huyền cười: “Anh nể mặt em gì chứ, cũng không phải làm việc gì cho em.”
“Việc của anh thì sao lại không liên quan tới em chứ?” Thịnh Mẫn hỏi ngược lại.
“Không phải.” Lý Huyền giả vờ suy nghĩ nghiêm túc một lúc: “Vậy thì, anh sẽ cho em một ân huệ.”
Thịnh Mẫn nén cười, tâm tình vui vẻ gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Lý Huyền không thể không mỉm cười, bật đèn xi nhan bên phải và rẽ vào cầu vượt, rồi anh lại trả lời câu hỏi đầu tiên của cậu: “Quan hệ giữa cậu ấy và Châu Gia xảy ra vấn đề thật ra anh cũng có biết… Lúc đó cậu ấy nói muốn rời đi, anh cũng không giữ lại, toàn bộ việc công việc tư của công ty đều dựa vào Tề Bạc Nguyên, việc đấy thực sự không hề công bằng, tuy rằng tình hình sau đó cũng không ổn lắm.”
Thịnh Mẫn hơi ngạc nhiên khi nghe những lời này nhưng Lý Huyền lại không tiếp tục nói mà thay đổi chủ đề như không có gì xảy ra: “Sáng thứ tư này Châu Gia sẽ bay sang Mỹ phải không?”
“Khó trách anh lại đồng ý nhanh thế.” Thịnh Mẫn lấy lại tinh thần cười, nhẹ giọng nói: “Cho nên không phải anh cho em ân huệ.”
Cánh máy bay ẩn hiện trong mây, chỉ trong chốc lát đã biến mất tăm, thời tiết hôm nay hơi u ám quả là một ngày thích hợp để nói lời từ biệt.
Từ Bạc Nguyên thu hồi ánh mắt bước ra khỏi sân bay nhưng lại không nhịn được lấy điện thoại ra và tìm bức ảnh chụp Châu Gia đánh đàn tại bữa tiệc chào mừng. Ngón tay cậu ta dừng ở nút xóa nhưng không thể ấn xuống, trước mắt dường như đụng phải ai đó.
“Xin lỗi.” Cậu ta không ngẩng đầu, hướng bên trái bước một bước, người đối diện lại chặn cậu ta lại, Tề Bạc Nguyên thở dài một tiếng, lui về phía bên phải nhưng không ngờ vẫn bị chặn lại.
“Này, tôi nói chứ…” Cậu ta không kiên nhẫn ngước mắt lên nhưng đang nói một nửa liền ngưng bặt.
“Một suất ba mì tôm.”
Ngồi xuống một quán mì Tô Châu gần sân bay, Lý Huyền giơ tay ra hiệu gọi món với người phục vụ, sau đó lại hỏi Từ Bạc Nguyên: “Cậu ăn gì?”
“Cậu chưa ăn sáng sao?” Tề Bạc Nguyên cảm thấy nơi đây không thích hợp để nói chuyện, nhưng cậu ta không ngờ anh thực sự muốn ăn, nên cậu ta không nhìn được hỏi.
“Chưa ăn.” Lý Huyền nói: “Cậu ăn rồi?”
Bình tĩnh đến mức khiến người ta nghẹt thở, Tề Bạc Nguyên liếc anh một cái cũng không nói gì nữa.
“Vậy cậu ấy không ăn.” Lý Huyền đưa lại menu.
“Mì lươn.” Tề Bạc Nguyên nghiến răng ngắt lời, quay đầu nói với người phục vụ: “Nấu lâu một chút.”
Lúc này đã gần mười giờ, trong cửa hàng cũng không có bao nhiêu người, sau khi gọi món được mang lên rất nhanh.
Tề Bạc Nguyên thực sự rất đói, Đêm qua chỉ nghĩ đến việc hôm nay Châu Gia sẽ rời đi khiến cậu ta thực sự không có tâm trạng ăn uống gì, chỉ là bị Lý Huyền chọc giận khiến cậu ta rất thèm ăn, bất giác đã ăn hết phân nửa.
Lý Huyền ở phía đối diện thì luôn ăn rất nhanh, sớm đã đặt đũa xuống, đợi Tề Bạc Nguyên ăn xong miếng rau xanh cuối cùng, anh hỏi với giọng điệu rất thản nhiên: “Khi nào thì cậu quay lại công ty?”
Tề Bạc Nguyên sững người một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Tôi không nói rằng tôi muốn quay lại.”
“Cậu định cứ nghỉ ngơi mãi không làm việc nữa?” Lý Huyền nhướng mày.
Từ Bạc Nguyên hỏi lại: “Chẳng lẽ trừ Viễn Nhất ra thì tôi không tìm được việc ở công ty khác sao?”
“Có thể tìm được.” Lý Huyền nhún vai: “Nhưng cậu không đi cũng không thể đi.”
Sự khẳng định này khiến Từ Bạc Nguyên gần như tức giận đến bật cười, Lý Huyền cũng mỉm cười, là một kiểu cười rất thoải mái. Mặc kệ ý định ban đầu là gì, cuối cùng, vẫn luôn có một cảm giác bất bình và thù hận.
“Nếu cậu không muốn trực tiếp quay lại cũng không phải vấn đề quá lớn.” Sau khi cười Lý Huyền nói: “Cậu có thể đến chỗ Tống Văn xin việc, tôi sẽ bảo anh ta cho cậu qua.”
Đồ thần kinh.
Tề Bạc Nguyên mắng thầm trong lòng, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, Lý Huyền đã đoạt huy chương vàng trong cuộc thi lập trình, kể từ khi cuộc thi này thành lập, đây là lần đầu tiên có một sinh viên ngoài khoa máy tính có thể giành được giải thưởng này.
Tề Bạc Nguyên rất tò mò, lúc đầu là không phục nhưng sau khi tìm và xem hết các tác phẩm dự thi của Lý Huyền thì cảm giác không phục một chút cũng không còn, trong đầu cậu ta chỉ còn bốn chữ, thiên ngoại hữu nhân.
*Thiên ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Nghĩa là trên trời có trời, trên người có người; núi cao còn có núi cao hơn.
Thậm chí cậu ta còn hoài nghi rốt cuộc đây có phải do Lý Huyền tự mình làm ra hay không, liền kích động đi hỏi hết mọi người xung quanh rồi chạy tới thư viện tìm người.
“Có việc gì không?” Đây là câu nói đầu tiên giữa hai người họ.
Tề Bạc Nguyên hơi xấu hổ khi nghe câu hỏi: “Tôi ở khoa máy tính…”
“Tôi biết.” Lúc đó Lý Huyền sắc sảo hơn bây giờ, cả cơ thể của anh bao phủ bốn chữ ngông cuồng tự cao: “Trong danh sách tên người chiến thắng, tên và ảnh của cậu nằm dưới tôi.”
Tề Bạc Nguyên không biết nói gì nữa nên quay người muốn rời đi, Lý Huyền đột nhiên gọi cậu ta lại: “Trong tay tôi có một việc thời gian khá gấp, cậu có muốn cùng nhau làm không?”
Tề Bạc Nguyên quay người, thực ra cậu ta muốn nói kháy anh: “Cậu giỏi thế chẳng lẽ không thể tự làm hết sao?”
“Phải.” Lý Huyền thẳng thắn nói: “Cậu có làm không?”
Đó quả thực là một lời mời rất không chân thành nhưng cậu ta lại vô tình đồng ý để rồi hợp tác cả quãng thời gian đại học.
“Thất bại trong tình yêu rồi thì sự nghiệp không thể cũng thất bại.” Lý Huyền nói.
Tề Bạc Nguyên cười lạnh: “Xem ra cậu được cả hai nhỉ.”
“Vận may tốt.” Lý Huyền cũng không khiêm tốn.
“Thái độ của cậu không phải nên nghiêm chỉnh hơn sao? Có đúng là cậu đang mời tôi quay lại không?”
Lý Huyền nhướng mày: “Nếu suy nghĩ theo cách này khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn thì không sao.”
Tề Bạc Nguyên nghe những lời đó lại hơi mỉm cười, nhưng thực ra cậu ta không vui đến vậy.
” Vì sao tôi muốn rời đi, chúng ta đều biết rõ.” Một lát sau, cậu ta mới nói, không ngờ câu tiếp theo lại không nói về Triệu Tích Triết: “Hiện tại cậu muốn tôi ở lại nhưng thực ra cậu không hề có ý định giữ tôi lại.”
“Tôi biết, ít nhất lúc cậu nói muốn rời đi quả thực cậu muốn dừng hợp tác.” Lý Huyền im lặng một lúc: “Nhưng nếu như tôi giữ cậu lại, chỉ cần tôi mở lời cậu chắc chắn sẽ thuận theo cho xong… Cậu không cần phải nhìn tôi như vậy, tôi nghĩ mình khá hiểu cậu.”
Tề Bạc Nguyên lắc đầu: “Chúng ta không thể nói là quan hệ hợp tác… Nguồn vốn của công ty đều do cậu đưa ra, ngay cả lương thưởng cho tôi cũng rất hậu hĩnh. Nghiêm túc mà nói cậu là sếp của tôi, tôi là nhân viên của cậu.”
“Cậu thực sự nghĩ vậy?” Lý Huyền hỏi.
“Có thể đó là suy nghĩ của tôi, cậu hiểu tôi nhưng tôi chưa chắc đã hiểu cậu.”
Lý Huyền chỉ mỉm cười: “Tất nhiên cậu cũng hiểu tôi rồi, cũng như việc cậu nói đúng, đối với tôi Viễn Nhất không quan trọng đến thế.”
Sự thay đổi sắc mặt của Tề Bạc Nguyên mắt thường cũng có thể thấy được nhưng Lý Huyền dường như không nhận ra điều đó, anh tiếp tục nói: “Cho dù có quay lại thì tôi vẫn sẽ để Triệu Tích Triết tới công ty, tôi biết anh ta là nhân tố bất ổn nhưng chuyện này tôi không có cách nào giải thích rõ với cậu cả, hiện tại cũng chưa… Đương nhiên sau này chuyện trở thành như vậy, mặc kệ cậu có tin hay không thì đó không phải điều tôi mong muốn. Có điều tôi cũng chuẩn bị trước công ty sẽ bị tổn thất, điểm này tôi không thể phủ nhận, cũng là việc cậu khó có thể chấp nhận nhất.”
Anh dừng một chút: “Tình cảm của cậu đối với công ty sâu đậm hơn tôi.”
“Cậu cảm thấy rất nực cười?” Tề Bạc Nguyên nhìn anh.
Lý Huyền lắc đầu: “Tôi cảm thấy rất có lỗi.”
Những cuộc trò chuyện từ trước đến giờ, đây là lần duy nhất xem như lời xin lỗi của Lý Huyền, đôi môi của Tề Bạc Nguyên mấp máy nhưng cậu ta không trả lời.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào, từ cánh cửa không đóng chặt thổi vào, rèm trúc trang trí cuốn lên đập vào kính, phát ra những âm thanh chói tai.
Lý Huyền giơ tay xoa thái dương: “Cậu hỏi tại sao tôi không giữ cậu lại, đó là vì việc của công ty không chỉ tiêu hao tinh lực mà còn tiêu hao cả tình cảm của cậu. Nói thẳng ra lúc đó Viễn Nhất thực sự hỏng bét, tôi cũng không biết có thể chống đỡ qua thời gian đó không. Đối với cậu chắc chắn là không thể tiếp nhận nổi.”
“Vậy chắc cậu có thể?” Tề Bạc Nguyên cố chấp hỏi.
“Tất nhiên. Viễn Nhất có là gì?” Lý Huyền phản bác cười: “Tề Bạc Nguyên, cậu nghĩ một khi Viễn Nhất sụp đổ thì mọi thứ sẽ kết thúc sao? Tôi chưa bao giờ nghĩ vậy, chỉ cần người còn thì đâu khó để tạo lên một Viễn Nhất khác?” Thân thể của anh hơi nghiêng một chút, giữa hai lông mày là biểu tình rất bình tĩnh mà kinh người: “Đổi lại tôi hỏi cậu, nếu như Tống Văn không thêm vốn thì Viễn Nhất sẽ không bao giờ được như hiện tại, chắc đã vỡ nợ rồi. Tôi muốn khởi nghiệp lại từ đầu thì cậu có quay lại không?”
Tề Bạc Nguyên sững người một lát lại cầm lấy ly trà trên bàn uống một hớp: “Có đồ ngốc mới quay lại.”
Lý Huyền mỉm cười, nhưng không nhận xét thêm.
Tề Bạc Nguyên lại nói: “Cậu nên đi làm chủ việc bán hàng đa cấp, luôn có rất nhiều điều để nói.”
“Quan trọng là cậu chịu tin.” Lý Huyền nhún vai.
Bầu không khí căng thẳng ban đầu dường như từ lúc nào đó đang dần thoải mái hơn, sau khi uống xong ly nước, Tề Bạc Nguyên mới nói: “Để tôi suy nghĩ lại.”
“Cứ nghĩ đi.” Lý Huyền liếc nhìn đồng hồ rồi đứng dậy: “Một ngày có đủ không? Tôi nhờ bọn họ dọn dẹp văn phòng cho cậu, đề đóng bụi hết rồi.”
Tề Bạc Nguyên trợn tròn mắt: “Ít nhất một tháng nữa mới bắt đầu, cậu có thể gửi lương trước cho tôi.”
“Từ sau khi cậu rời đi thì không xem thẻ nữa sao? Mấy tháng trước có cắt lương tháng nào của cậu đâu?” Lý Huyền nói: “Nhanh nhẹn lên, tháng sau <Ngược Quỹ Đạo> sẽ được tung ra, chúng ta nhất định phải tập trung tuyên truyền.”
Tề Bạc Nguyên nghiến răng: “Thiếu cây củ cải như tôi là cậu không thể hoàn thành được sao? Hiện tại ai là người phụ trách tuyên truyền?”
“Tôi.”
“Không phải cậu đang phụ trách close beta sao?”
“Đều là tôi.” Lý Huyền nói rất thản nhiên.
Tề Bạc Nguyên thầm nguyền rủa trong lòng nhưng giây tiếp theo lại vô thức đứng dậy: “Hiếm thấy có người tiết kiệm chi phí nhân công như cậu, một mình cậu làm công việc của mười người đúng không?… Bây giờ về công ty à? Tôi đi với cậu.”
Lý Huyền mỉm cười, tiện tay ném chìa khóa cho cậu ta: “Cậu lái xe tôi đi đi. Đúng lúc buổi chiều Tống Văn sẽ tới sắp xếp kế hoạch trong quý. Tài liệu đều để ở trên bàn của tôi, xem rồi buổi họp chiều nay cậu bắt đầu, còn tôi phải đến Hinh Cách một chuyến.”
Một tuần trước luật sư đã tìm Lý Huyền đưa một thỏa thuận thừa kế, cổ phần của Hinh Cách đều đứng tên Thư Hinh và anh chính là người thừa kế được chỉ định duy nhất.
“Tôi có thể từ chối không?”
“Từ chối?”
Luật sư đã phục vụ cho nhà họ Lý nhiều năm, một tay ông ta xử lý thủ tục nhận con nuôi của Lý Huyền cũng xem như là người biết rõ nhất về thân phận con nuôi của anh. Trên đường đi không khỏi thở dài, sao bản thân lại có thể may mắn nhận được khối tài sản lớn của gia đình, vốn chủ sở hữu, biệt thự cùng với gói tiết kiệm cao…
“Về mặt pháp lý đúng, đúng là cậu có thể…” Ông ta lắp bắp trả lời.
“Còn Lý Minh Cách thì sao?” Lý Huyền hỏi lại.
Di chúc của Thư Hinh rõ ràng đã được lập từ lâu, nhưng Lý Minh Cách còn ở đây, ông ta sẽ không cho phép di chúc xuất hiện trước mặt anh một cách thuận lợi.
Luật sư cẩn thận cân nhắc: “Ông Lý… Có một số sắp xếp khác.”
“Sắp xếp dưới hoàng tuyền sao?” Lý Huyền mỉm cười.
Luật sư không trả lời, mọi thứ lại chìm vào im lặng. Tình trạng của Lý Minh Cách tại nhà tang lễ hôm đó quả thực là sắp gần đất xa trời.
Khi anh đến dưới lầu của Hinh Cách, Chu Kỳ đã đứng ở trước cửa, anh ta đang nhìn xe của Lý Huyền nhưng không ngờ lại thấy một chiếc taxi dừng trước mặt.
Chu Kỳ vội tới tiếp đón, thái độ cung kính: “Anh tới rồi, thành viên ban giám đốc và người phụ trách các phòng ban đều đang đợi.”
“Sao chỉ nói về họ không thế, không phải anh cũng đang chờ tôi sao?” Lý Huyền mỉm cười.
Mồ hôi lạnh trên lưng Chu Kỳ nháy mắt rơi xuống, những chuyện ngày trước của Viễn Nhất bao gồm cả Triệu Tích Triết đều do một tay anh ta xử lý. Kể từ khi biết cổ phần của Hinh Cách đều nằm dưới tên Lý Huyền, anh ta đã rất lo sợ và muốn từ chức, nhưng vì trên có già dưới có trẻ anh ta đành phải chịu đựng.
“Tôi nói đùa thôi…”
“Anh cứ đùa…”
“Chúng ta vốn không thân, tôi không nói đùa.” Lý Huyền kéo nhẹ khóe miệng, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Chu Kỳ cuối cùng mới bày tỏ ý tốt: “Dẫn đường đi.”
Không có tham quan công ty, một đường đi thang máy lên tầng cao nhất, mà trong phòng làm việc cuối cùng lại đang nghị luận không dứt.
“Sao thái tử gia còn chưa tới?” Giọng điều có chút khinh thường
“Không tính là thái tử gia, đây vốn chẳng phải lên ngôi rồi sao.”
“Không có kinh nghiệm cũng không hiểu kinh doanh có thể ngồi vững được không.”
Họ trò chuyện và cười đùa với những biểu cảm khác nhau, chỉ tới khi cánh cửa đẩy ra bọn họ mới khắc chế biểu cảm đồng loạt tò mò nhìn ra.
Chu Kỳ bước tới và kéo ghế ra nhưng Lý Huyền không ngồi xuống.
Ánh mắt anh bình tĩnh, thờ ơ quét qua mọi người, ở đây có rất nhiều người già đi theo Lý Minh Cách nên chắc chắn sẽ không phục anh.
“Tiểu giám đốc Lý.” Cuối cùng cũng có người mở miệng, những người còn lại cũng lác đác mà gọi một tiếng.
Thái độ không được tính là tôn trọng, phần lớn vẫn là thăm dò.
Lý Huyền nhếch miệng, không trả lời mà từ từ ngồi xuống: “Để mọi người đợi lâu rồi.”
“Tôi tự giới thiệu trước.” Vừa vào mà bầu không khí đã hơi căng thẳng, Chu Kỳ vội nói với Lý Huyền, hướng tay về người đầu tiên bên trái: “Vị này là…”
“Không cần.” Lý Huyền giơ tay chỉ: “Phó chủ tịch kiêm giám đốc tài chính, tôi biết.”
Anh thong thả điểm tên và chức vụ của tất cả mọi người, nhàn nhã nói: “Tôi đến đây không phải là để gặp mặt, thời gian của tôi rất quý báu và để dành ra cho Hinh Cách lại càng ít hơn. Nếu đã đến nhất định là để bàn công việc, chuyện này chắc đã được thông báo qua email ngày hôm qua.”
Nói rồi, anh chỉ vào giám đốc tài chính bên cạnh mình: “Vậy chúng ta bắt đầu từ ông đi.”
“Tôi…” Giám đốc tài chính sửng sốt một lúc, Lý Huyền vốn chỉ là thằng nhóc trong mắt họ, ai sẽ quan tâm đến email của anh? Đến hôm nay khi tới công ty, thư ký mới thông báo cho ông ta biết về cuộc họp.
“Mỗi người có nửa tiếng, hãy nói cho tôi biết về công việc trong năm nay và điểm khác biệt so với mục tiêu đề ra trong năm ngoái cũng như kế hoạch năm sau.” Lý Huyền rất vui lòng nhắc nhở ông ta: “Sắp nghỉ Tết rồi, những điều này chắc chắn cấp dưới đã báo cáo cho ông rất nhiều lần.”
“Cái này…” Giám đốc tài chính ho khan một tiếng: “Mục tiêu trong năm nay là…” Ông ta cẩn thận suy nghĩ lại sau đó báo lên một con số.
“Đây không phải mục tiêu của năm ngoái sao?” Lý Huyền đỡ trán: “Không phải trước tháng 5 đã thay đổi một loạt sao? Nâng lên 10%.”
“Vâng, vâng… Tôi chưa nói hết.” Thái độ của tổng giám đốc tài chính bất giác trở nên cung kính hơn một chút, trong lòng không khỏi thầm mắng mình giết gà dọa khỉ rồi bị gà dọa.
“Không thành vấn đề.” Lý Huyền cười nhẹ rồi tha cho ông ta: “Nếu không nhớ được, tôi nghĩ tài liệu báo có rất nhiều, chúng ta có thể chiếu màn hình và nói trong nửa tiếng.”
Anh cứ như vậy lần lượt xem xét tình hình của từng bộ phận, người có chuẩn bị trước thì không sao nhưng cứ như giám đốc tài chính thì họ chẳng lừa gạt cho qua được, ngay cả bộ phận R&D cũng không thuận lợi qua cửa.
“Xin lỗi.” Lý Huyền cười ngắt lời: “Tôi có thể nghe hiểu nên mỗi hạng mục đều phải báo cáo một cách trung thực. Mặc dù tôi không thích lắm nhưng hồi học đại học tôi cũng từng học vật lý và biết một ít về quang học.”
Khuôn mặt của người quản lý R&D trở nên tái nhợt.
Cuộc họp diễn ra tới khi trời gần tối mới kết thúc.
Lý Huyền nhìn những người quản lý đã thay đổi thái độ hoàn toàn: “Hôm nay trì hoãn lâu như vậy, tôi cũng xin nói thêm vài lời nữa. Năng lực của tôi có hạn cũng không có quá nhiều thời gian để quản lý Hinh Cách. Sau này cứ mỗi đầu tháng tôi sẽ tới một lần, chính là ở phòng hội nghị này, tôi không cần tất cả các bộ phận phải có mặt đầy đủ vì quá lãng phí thời gian của các vị. Cứ theo thứ tự ngày hôm nay từng người từng người một đến và thông báo về công việc tháng trước. Mỗi người mười năm phút, công việc thường ngày cần có sự chấp thuận và chữ ký của tôi thì hãy nói Chu Kỳ liên hệ với tôi.”
Chu Kỳ sửng sốt, điệu bộ của Lý Huyền vừa rồi khiến anh ta tưởng rằng mình sẽ bị sa thải, anh ta vội vàng gật đầu: “Vâng ạ.”
Lý Huyền nhấp một ngụm trà: “Thời gian trước do hoàn cảnh khác nhau, các bộ phận có hơi buông lỏng, tôi hiểu được. Nhưng chuyện đó không liên quan gì tới tôi, tôi không quan tâm cũng sẽ không xem lại. Lương thưởng của năm nay sẽ dựa trên hiệu suất hoàn thành mục tiêu đầu năm để phát cho mọi người. Không còn chuyện gì nữa, tan họp.”
Anh đứng dậy, đi tới cửa thì bỗng nhiên giống như nhớ tới điều gì, quay đầu lại nhẹ nhàng cười: “Đúng rồi, còn một chuyện nữa. Không có ai là Tiểu giám đốc Lý, cả công ty này chỉ có một giám đốc Lý thôi.”
Sau khi rời khỏi Hinh Cách, Lý Huyền đi thẳng đến quán cà phê dưới tầng, bên trong đã có hai vị phụ trách khu căn cứ thí nghiệm vật lý đến từ Tây Bắc.
Lý Huyền đã ký hợp đồng với họ, quyên góp tất cả lợi nhuận hàng năm của Hinh Cách Quang Học trong tương lai để làm quỹ nghiên cứu khoa học, dùng cho nghiên cứu vật lý thiên văn.
“Mẹ của cậu là một đồng nghiệp rất ưu tú của chúng tôi, hiện tại trong căn cứ còn có những bức ảnh chụp bà ấy khi mang thai cậu.” Đi ra khỏi quán cà phê, người phụ trách bắt tay với anh nói lời từ biệt: “Cảm ơn vì sự đóng góp của cậu, chúng tôi sẽ sử dụng tốt số tiền đó để thúc đẩy nghiên vật lý thiên văn tiến lên, ngay cả khi đó là từng bước nhỏ.”
Lý Huyền gật đầu: “Tôi nghĩ đây cũng là giấc mơ của bà ấy.”
“Tuyết rơi rồi!”
Một đứa trẻ đi ngang qua cửa bỗng reo lên sung sướng.
“Tôi thấy hình như cậu không có lái xe?” Người phụ trách khách sáo hỏi anh: “Tuyết rơi chỉ sợ khó gọi xe, cậu có muốn đi nhờ không?”
“Không cần.” Lý Huyền mỉm cười: “Có người tới đón tôi rồi.”
Ở góc đường, có thể nhìn thấy xe của Thịnh Mẫn đang đi tới, dưới ánh đèn xe, những bông tuyết nối đuôi nhau rơi xuống, bao phủ mọi thứ thành từng lớp.
Đây là trận tuyết cuối cùng của năm nay, sau khi tuyết tan sẽ là một mùa xuân mới.