Lý Huyền đang sửa bản đồ, lúc làm việc luôn tập trung và hiếm khi bị phân tâm, cho đến khi Dương Nhứ ồn ào quá sức chịu đựng anh mới rời mắt khỏi màn hình máy tính, ngẩng đầu lên: “Cậu ở đấy nói cho sướng mồm rồi, còn cần tôi thêm mắm dặm muối gì nữa? … Đừng có ngồi lên bàn, sao không đứng thẳng lên? Thế hôm nay đến đây rốt cuộc có chuyện gì?”
“Hợp đồng em gửi cho anh có đính kèm cả kế hoạch “Hái trăng” nữa. Năm nay bọn họ cứ lao đầu vào cái bảng xếp hạng vô nghĩa đó, còn phiền phức hơn cả quy trình của các anh.” Dương Nhứ ngoan ngoãn trượt khỏi bàn và rướn nửa người ra nhìn vào màn hình của anh: “Anh, anh đang chơi game hay chat với ai đấy, không nghe em nói gì à?”
Tin nhắn WeChat cứ dồn dập liên hồi, đầy rẫy thông tin của Sở Thiên Hằng, công ty Main Beauty cuối cùng đã chọn anh ta, bảng của Tề Bạc Nguyên, Lý Huyền không có ý kiến gì, dù sao thì công nghệ của cậu ta cũng đã qua ải, 2D, 3D, từ bản vẽ gốc đến giao diện người dùng, tất cả đều có thể được thực hiện.
Thái độ làm việc cũng tích cực, sau khi vượt qua phỏng vấn đã chính thức đi làm vào ngày hôm sau. Vào nhóm bằng mỹ thuật tạo hình, chương trình front-end vẫn tiếp tục được điều chỉnh, Lý Huyền liếc nhìn bản đồ các cảnh trong game cậu ta vừa gửi, nhắn lại “đợi một chút”, rồi đóng màn hình lại trước khi đầu của Dương Nhứ tiến đến gần hơn.
“Gửi rồi thì sao?” Lý Huyền một tay chống cằm: “Đợi tôi trả tiền à?”
“Chờ anh chọn phương án!” Dương Nhứ hét lớn: “Trong bản kế hoạch còn có layout makeup mở đầu tiết mục cho anh, có mấy mẫu lận đấy, anh chọn một cái đi… Trả tiền cái gì chứ. Anh, không phải anh lại muốn đưa tiền cho em đấy chứ?” Cậu ta liên tục xua tay: “Đừng nha, mỗi tháng tiền anh cho em còn nhiều hơn lương tháng gấp mấy lần, em không thiếu tiền tiêu đâu… Anh nhanh lên chút, chọn layout makeup trước đã, không vừa ý thì báo người ta khẩn trương điều chỉnh không thì dùng thợ trang điểm của chúng ta. Quả nhiên là lúc nãy anh không thèm nghe em nói mà.”
Giọng cậu ta nói vẫn còn chút tủi thân, thầm trách anh vì sao dạo này nghiện Internet đến thế. Lý Huyền cảm thấy trán anh đã nổi gân xanh, chỉ tay vào đồng hồ treo tường: “Tôi nghe thấy rồi! Cậu lật lại kí ức đi sẽ biết tôi không chỉ nghe mà hai mươi phút trước còn nói với cậu, người bảo cậu đem layout makeup đi thảo luận với “Lý Huyền” thì người đó tự quyết định cũng được… Còn những người khác thì sao?”
Sau khi tự hỏi bản thân, anh nhớ rằng Thịnh Mẫn đã trả lời lại 80% câu hỏi.
“Trong phòng ngủ, hình như là đang đọc sách? Không biết là giành được món đồ gì, gạch dày như vậy.” Quả nhiên, Dương Nhứ sẽ nói như vậy, cậu ta rất đắc ý nói: “Anh, em đi kiểm tra giúp anh nhé.”
Khó lắm mới đuổi được cậu ta đi, Lý Huyền nhẹ nhõm thở ra một hơi: “Mang đề án qua đó cho cậu ấy chọn. Đóng cửa lại, tôi không ra ngoài đâu, cậu cũng đừng vào.”
“Không được.” Dương Nhứ đã đi tới cửa, vừa nghe xong thì lui về phía sau hai bước: “Anh, sao cái gì anh cũng nghe lời anh ấy thế, cho dù là yêu thì cũng đừng đánh mất bản thân mình như thế, chuyện lớn chuyện nhỏ gì anh cũng để anh ấy quyết định, anh ấy chèn ép anh như thế mà được sao?”
Giọng điệu nặng nề, vẻ mặt thực sự đau khổ, Lý Huyền không còn muốn nhớ lại việc anh đã dành 1/4 tiếng đồng hồ để giải thích rằng giữa bọn họ không tồn tại mối quan hệ như vậy, nhưng cuối cùng thì Dương Nhứ vẫn quay về điểm xuất phát của câu chuyện. Anh chỉ đơn giản là đã từ bỏ việc đấu tranh.
“Mà hai người quen nhau bao lâu rồi? Em thực sự không tin anh ấy một chút nào, trông cũng đẹp trai đấy, thân người tính chó. Hôm nay vừa mới đến đã rửa lựu cho em ăn… Làm sao mà anh ấy biết em thích ăn lựu cơ chứ, là anh nói cho anh ấy biết à? Thôi, cứ coi như chuyện đó không quan trọng đi.” Dương Nhứ vừa luyên thuyên một thôi một hồi, giờ lại phủi tay phủ định toàn bộ, biên độ của động tác rất lớn, suýt nữa thì hất đổ hai chậu xương rồng trên bàn: “Tối lần trước anh ấy đuổi anh đi, cưu chiếm thước sào, em thấy là anh ấy chẳng phải người tốt lành gì đâu.”
“Tôi nhắc lại, đêm đó tôi tự đi ra ngoài.” Lý Huyền liếm răng: “Được rồi, cậu im miệng cho tôi. Chỉ cần chọn cho tôi một layout là được rồi, chuyện bé xé ra to.”
Dương Nhứ vội vàng lật từng trang layout: “Cái gì mà chuyện bé xé ra to… Nhận cũng nhận rồi, chúng ta nhất định phải toàn tâm toàn ý mà chuẩn bị chu đáo để khi xuất hiện trên sân khấu anh sẽ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.”
“Nghiêng nước nghiêng thành? Tôi là nữ minh tinh chắc?”
“Sao nam minh tinh lại càng cần! Layout makeup quanh đi quẩn lại chỉ có mấy kiểu thôi mà còn không chọn được. Giống như lần trước trên thảm đỏ, ai mà không lên bài bàn tán về anh, thì chắc chắn là hôm đó anh bị cảm. Em rất tự hào về anh đấy.”
“Dừng lại, dừng lại.” Lý Huyền không có tâm tình nghe những ái hận tình cửu này, anh thực sự không hiểu sao Dương Nhứ tự nhiên lại yêu nghề đến thế. Một mặt đối phó với cậu ta, một mặt thử vận hành chương trình anh vừa viết, nhưng lại báo lỗi.
“Tôi không chọn là do tôi lười.” Lý Huyền cau mày mở chương trình ra đọc lại, nhanh chóng tìm ra lỗi. “Cậu cầm đi cho người ta chọn, tôi thực sự không hứng thú đâu, cậu chọn luôn cũng được.”
Dương Nhứ bất mãn nói: “Anh, sao anh lại như thế.”
“Chính là như vậy.” Lý Huyền dứt khoát nói: “Được rồi, tôi đang bận chơi game, cậu mà nói nhiều để tôi thua trận này là tôi đánh cậu đấy.”
“Anh không thể đánh em được.” Dương Nhứ nói, nhưng nhìn thấy ánh mắt Lý Huyền đã trở lại màn hình, nhìn hồi lâu anh cũng không ngẩng đầu lên, cuối cùng cậu ta đành bỏ cuộc. Cậu ta lẩm bẩm rằng game online rất có hại, rồi cầm bản đề án rời đi.
Khi cánh cửa đóng lại, Lý Huyền chợt nhớ ra mình vừa nhìn thấy cái gì, ở mỗi layout makeup Dương Nhứ đều vẽ một viên đá hình trái tim màu đỏ dưới khóe mắt, có lẽ cậu ta đang rất hài lòng. Anh ta nhanh chóng cảnh cáo: “Tôi không thích gắn đá dưới khóe mắt đâu!”
“Được rồi!” Dương Nhứ lớn tiếng trả lời anh: “Nghe thấy rồi!”
“Thầy Thịnh, đừng cử động, sắp xong rồi.” Chuyên gia trang điểm lấy nhíp gắp đá, cẩn thận dán hai đường lên khóe mắt trái, rồi đi vòng ra trước nhìn anh, và nói với vẻ hài lòng: “Được rồi, xong rồi.”
Nhanh chóng thu dọn cốp trang điểm: “Tôi đi ra ngoài trước.”
“Vâng. Cảm ơn.” Lý Huyền mở mắt nhìn gương mười giây, chỉ vào mấy viên đá đính ở khóe mắt, nghiêng đầu hỏi Thịnh Mẫn: “Dương Nhứ không nói cho cậu biết à, tôi đã nói là không thích cái này.”
Lúc đó là 9 giờ sáng, hai tiếng trước khi ghi hình số đầu tiên của “Hái Sao”. Lý Huyền đã hoàn thành bản đồ cuối cùng vào đêm qua, khi trời gần sáng anh mới đi ngủ, anh tranh thủ ngủ bù trên xe, vào đến phóng trang điểm là lúc hoàn toàn tỉnh táo, chắc là anh đã bỏ sót trang nào trong cái đống layout makeup kia rồi.
Trang điểm đã được thống nhất, phục trang cũng chuẩn bị xong xuôi rồi, khó có thể chỉnh sửa trong thời gian ngắn. Nghệ sĩ có thể thay đổi trang điểm tạm thời, dù lớn hay nhỏ cũng sẽ có người để ý, khó tránh bị hoài nghi muốn chơi trội. Mặc dù không vui nhưng Lý Huyền cuối cùng vẫn để phần thợ trang điểm làm việc của mình.
Thịnh Mẫn mím môi dưới: “Cậu ta nói rồi. Tôi thấy thế này đẹp mà.”
“Thật sao?” Lý Huyền không tin.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. Điện thoại của Thịnh Mẫn kêu, trên màn hình nhấp nháy tên Dương Nhứ.
“Mấy viên đá này là cậu chọn à?” Lý Huyền bắt máy.
“Đúng rồi. Không phải anh nói anh thích nó à, em nói với Lý Huyền là anh thấy nó đẹp, anh ấy cũng đồng ý rồi!” Không hiểu sao, giọng Dương Nhứ nghe có vẻ rất lo lắng, trả lời vội vội vàng vàng rồi lại nói: “Anh, trước tiên anh đừng để ý chuyện ấy nữa! Em nói anh nghe…”
Với một giọng nữ nhắc nhở “thang máy đang đi lên”, những gì Dương Nhứ nói sau đó anh không thể nghe rõ.
“Cậu nói gì… Sao mà ngày nào cũng hấp ta hấp tấp thế.” Lý Huyền dứt khoát dập máy, lại nhìn Thịnh Mẫn: “Cậu còn giúp cậu ta giấu diếm, mua một bộ máy trợ thính, thế mà còn nghe nhầm được.”
Thịnh Mẫn mím môi cười: “Là lỗi của tôi, đáng lẽ ra nên xác nhận lại với anh một lần nữa.”
Nhưng có thể trách Thịnh Mẫn ở chỗ nào cơ chứ, Lý Huyền mấy ngày nay hầu như không ra khỏi phòng làm việc, ngủ không đủ năm tiếng mỗi ngày, nên Thịnh Mẫn cũng không muốn làm phiền anh những chuyện này.
“Trang điểm kiểu này đẹp mà.” Thịnh Mẫn an ủi, chống tay lên bàn trang điểm, hơi nghiêng đầu: “Mấy layout khác eyeliner đậm quá. Mắt tôi hơi nhạy cảm, tẩy trang không đúng cách rất dễ bị viêm, sợ anh không thoải mái, ngày nào cũng nhìn màn hình lâu như thế. Layout này cũng đẹp mà, thực sự thì việc trang điểm trên sân khấu sẽ hơi đậm một chút.”
Gần trưa, cửa sổ phòng thay đồ quay mặt về hướng Đông, ánh sáng mặt trời tràn ngập cả căn phòng, vài tia sáng lọt qua kẽ lá, xuyên qua bệ cửa sổ, cuối cùng chiếu vào mặt Lý Huyền. Thực ra chỉ có mười viên đá, đều là dạng trong suốt, không ánh lên thứ ánh sáng kì lạ nào, chỉ là chút điểm xuyết nhỏ, thế này cũng không tính là thiếu sự hài hòa, nhìn lâu rồi cũng quen thôi.
“Nó thực sự rất đẹp.” Thịnh Mẫn chớp mắt: “Anh phải tự tin vào bản thân.”
“Đây là mặt của cậu.” Lý Huyền nhắc nhở, Thịnh Mẫn nhận thức muộn màng, Lý Huyền khóe môi mang theo chút châm chọc: “Hay là tôi phải tự tin vào cậu?”
“Anh!” Thịnh Mẫn không lên tiếng, Dương Nhứ vừa mất liên lạc với điện thoại trong chốc lát đã chạy tới, xông tới trước mặt Lý Huyền, trán lấm tấm mồ hôi, vốn dĩ là cậu ta xuống lầu mua cà phê, nhưng cà phê lại không cánh mà bay, trên tay chỉ có một chiếc túi rỗng: “Anh có biết em đã nhìn thấy ai không?”
Khi bị ngắt lời giữa chừng, Lý Huyền thở dài, sốt ruột nói: “Cậu nhìn thấy ma rồi, duỗi thẳng cái lưỡi ra đi.”
“Còn ghê tởm hơn ma.” Dương Nhứ hết hơi, thở hổn hển bám vào tay vịn ghế dựa một hồi, ra sức vẩy hết phân nửa số nước Thịnh Mẫn đưa cho, còn có vài giọt bắn vào quần Lý Huyền, vẩy hết nửa còn lại thì cũng nói xong: “Tần Chính Thần đến rồi!”