Thịnh Mẫn ngửi thấy mùi hương của kẹo hoa quế, hiếm thấy ngón trỏ động đậy, vừa lên xe đã ăn luôn một cái, nhưng vừa mới ăn cơm trưa xong, khẩu vị quả thực cũng không tốt lắm, tiếc nuối thở dài một cái, cất những cái còn lại đi.
“Tại sao lại thích cửa tiệm đó đến thế vậy?” Lý Huyền cảm thấy cậu thật trẻ con, không kìm được mà bật cười, cố ý chọc cười cậu: “Anh ăn rồi cũng không cảm thấy có gì đặc biệt.”
“Anh không thích đồ ngọt, cửa tiệm nào mà chả như thế.” Thịnh Mẫn lườm anh một cái, dừng lại một chút, mới khẽ giọng nói: “Lần đầu tiên em ăn kẹo của cửa tiệm này, là cha em mua cho em.”
Nụ cười trên mặt Lý Huyền đông cứng lại, Thịnh Mẫn nhón nhón ngón tay anh, biểu thị không sao cả.
“Lúc đó mới có bốn tuổi, tầm đó, hình như lúc nào em kể chuyện ngày xưa với anh đều là tầm tuổi này.” Một tay cậu chống tay lên cửa xe: “Hết cách rồi, từ lúc em có ký ức cho đến khi ông ấy rời đi, thời gian quá ngắn rồi… Lúc học mẫu giáo, vào ngày Quốc tế Thiếu nhi 1-6, tiết mục biểu diễn của lớp em đã được giải nhất, phát cho mỗi đứa bé một bông hoa nhỏ màu đỏ và một cái bánh kem nhỏ. Lúc đó Thịnh Huy vừa mới biết gọi anh, em muốn cầm về nhà ăn cùng với nó… Em không biết trẻ con không được ăn cái đó, bón cho nó một ít, bị mẹ em nhìn thấy, bà ta rất tức giận, bèn ném em ra ngoài, hoa cũng vứt luôn. Em chạy xuống dưới tầng để nhặt, nhưng ở dưới nhà em là một cái mương nước, em vớt không được, bản thân còn bị ngã xuống đó, khóc liên tục, cha em bị hàng xóm gọi về.”
Cậu nghiêng mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ông ấy không biết bánh kem đó mua ở đâu, bế em đi rất xa rồi vẫn không tìm thấy, cuối cùng mua cho em kẹo quế hoa ở cửa tiệm bên cạnh đường Tân Giang. Bông hoa nhỏ màu đỏ thì không biết gấp, khi đi qua một cửa hàng quần áo vừa mới mở, có một lẵng hoa mừng khai trương, ông ấy tìm ông chủ để xin một bông hoa đồng tiền màu đỏ, em không hiểu chuyện, cảm thấy hoa hướng dương của người ta rất to rất đẹp, không chịu đi mà cứ nhìn mãi, cha em chỉ có thể lại xin cho em một bông nữa… Thực ra tính tình ông ấy rất rụt rè, rất sợ làm phiền người khác, nếu như anh từng gặp ông ấy thì sẽ biết…”
Giọng của Thịnh Mẫn ngày càng trầm xuống, Lý Huyền dừng xe ở bên đường, ôm lấy vai cậu.
“Em không khóc.” Thịnh Mẫn phối hợp quay đầu lại, đôi mắt khô khốc, cười với anh: “Em hi vọng em không phải là con của ông ấy, thật đấy.”
Lần thứ hai nhắc đến chủ đề này, vẻ mặt của Thịnh Mẫn vẫn rất chân thành.
“Anh hiểu mà.” Lý Huyền nghẹn lại, lúc sau mới nói.
“Trước đây em rất hay nhớ ông ấy, cứ nhớ tới ông ấy thì sẽ cảm thấy mọi chuyện cũng không tồi tệ đến vậy. Dạo gần đây thì lại rất ít, hôm đó em phát hiện, em đã không còn nhớ được hình dáng của ông ấy nữa rồi, quả thực quá nhiều năm rồi…” Thịnh Mẫn im lặng một lúc, lại cười: “Ông ấy là một người tốt, chỉ là nhặt em về rồi, kết quả lại sinh thêm Thịnh Huy, một gia đình nuôi hai đứa trẻ như vậy là rất khó, đối với mẹ em mà nói, em quả thực là một gánh nặng, cho dù bọn họ là vợ chồng, cũng không có nghĩa là bà ta nên thay ông ấy gánh vác những việc này.”
“Em không phải.” Lý Huyền thấp giọng nói.
“Đối với anh đương nhiên là không phải, vì anh thiên vị em. Nhưng không thể yêu cầu người khác nhìn em giống như anh nhìn em được.” Mi tâm Thịnh Mẫn khẽ động: “Ích kỷ không phải là sai lầm mà là bản năng và thói hư của con người, không thể trở thành tội danh bị phán xét, cũng giống như vấn đề nan giải của tàu điện, nếu như người ở trên một đường ray khác là người mà bản thân quan tâm, hi sinh một con tàu sẽ trở thành sự lựa chọn của đa số mọi người.”
“Sẽ là lựa chọn của em sao?”
“Nếu là anh thì em sẽ như vậy.”
Lý Huyền nhìn gò má gầy guộc của cậu, lúc lâu sau, bàn tay đặt trên vai Thịnh Mẫn từ từ thu về, lại bị Thịnh Mẫn nhanh hơn tóm lấy trước.
“Em lại muốn khuyên anh.” Lý Huyền thở dài một hơi.
“Anh không nghe lời em sao?” Hai tay của Thịnh Mẫn nắm lấy lòng bàn tay của anh rồi lắc lắc.
“Anh muốn nghe chứ.” Sắc mặt của Lý Huyền vẫn như bình thường: “Nhưng mà muộn rồi.”
Tay của Thịnh Mẫn đơ ra một lúc, sau đó bị Lý Huyền túm chặt, một tay cởi bỏ dây an toàn rồi nghiêng người qua, cả người bị ôm vào trong lòng.
“Bọn họ sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa đâu.” Lý Huyền dán vào bên tai cậu, khẽ giọng nói.
Thịnh Mẫn đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Lần này anh đã làm gì rồi?”
Lần này làm gì.
Hôm qua đầu kia của điện thoại cũng đã hỏi anh câu hỏi tương tự.
“Em vốn định xử lý như thế nào?” Lý Huyền hỏi ngược lại.
“Anh nói với em trước đi, rằng anh sẽ không giết người.” Kết cục đẫm máu của Tần Chính Thần vẫn còn ở ngay trước mắt, trong đầu Thịnh Mẫn bắt đầu kêu ong ong.
“Không có.”
Thịnh Mẫn nhắm mắt, cắn chặt môi dưới, nói: “Em sẽ cho bọn họ một khoản tiền cuối cùng, là tiền học và sinh hoạt phí trong mấy năm còn lại của Thịnh Huy.”
“Bọn họ sẽ đồng ý sao?”
Thịnh Mẫn nhất thời không lên tiếng, im lặng một lúc: “Em đã tận tình tận nghĩa rồi.”
“Anh hiểu, bọn họ không hiểu. Hơn nữa Thịnh Huy cũng không dùng đến tiền của em, tuần trước cậu ta bởi vì kéo bè kéo lũ đánh nhau nhiều lần nên đã bị nhà trường đuổi học rồi… Anh đoán là em cũng đã biết việc này.” Lý Huyền nhìn Thịnh Mẫn một cái, giọng nói rất nhỏ: “Chuyện này không liên quan gì đến anh, tự cậu ta bị đuổi học thôi, còn về Vương Thục Anh, bà ta nợ tiền đánh bạc quá nhiều, trả không nổi nên đã đem theo thằng con không ra hồn của mình chuyển nhà đi rồi. Anh cũng cảm thấy thành phố N không phù hợp cho bọn họ sinh sống lắm, như vậy vừa hay.”
Thịnh Mẫn mím môi, có chút ngỡ ngàng: “Nợ cái gì? Tiền nợ của bà ta em đã trả hết rồi mà.”
“Anh bảo bà ta nợ thì là bà ta nợ.” Lý Huyền không khách sáo nói: “Không cần lo bà ta sẽ quay lại tìm em, tội lừa gạt buôn bán trẻ em bị phán quyết rất lâu, ở cái tuổi này của bà ta, vào đó rồi thì nhất định sẽ không ra nữa đâu.”
“Lừa gạt buôn bán trẻ em?”
Lý Huyền khẽ giật khóe miệng, cười như thể sao cũng được, còn không quên lấy lòng cậu: “Anh đã nghe lời em rồi, thật đó. Vậy nên anh đã rất kiềm chế bản thân rồi, về điểm này, em cũng rõ mà.”
“Đúng, em hiểu rõ.” Lúc lâu sau, Thịnh Mẫn rũ mắt, mệt mỏi thở dài lấy một hơi: “Anh vốn dĩ cũng không định giấu em, chỉ là mãi mãi cũng không hỏi qua em.”
“Lần thứ hai mà thôi.” Sắc mặt của cậu như thế, nụ cười thờ ơ của Lý Huyền cũng thu lại.
“Lần này là mà thôi? Lần sau sẽ có gì khác biệt à?” Thịnh Mẫn nhẹ nhàng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh, lắc lắc đầu, giọng nói không tính là thất vọng: “Em có hơi mệt rồi, quay về trước đi, anh nên đi họp rồi.”
Trên đường quay về, bọn họ không nói gì nữa. Lý Huyền biết tại sao Thịnh Mẫn lại im lặng, giống như việc Thịnh Mẫn biết vì sao anh lại như thế.
Tuy nhiên, cho dù Lý Huyền có lái xe chậm hơn nữa thì xe vẫn dừng lại ở gara dưới lầu, Thịnh Mẫn nói một câu đi đường cẩn thận, vươn tay ra mở cửa xe nhưng không đẩy ra được.
Thịnh Mẫn xoa mi tâm, nhìn Lý Huyền, nhưng người kia chỉ nhìn thẳng về phía trước, như thể anh hoàn toàn không nhận ra điều đó.
“Đang đợi em cầu xin anh à?” Ngừng khoảng hai giây, Thịnh Mẫn nhẹ nhàng nói.
Lý Huyền không phòng bị việc cậu sẽ phun ra câu nói như vậy, quay đầu qua, trong phút chốc, ánh mắt dường như có chút hoảng hốt, mở nút điều khiển đóng mở cửa.
Thịnh Mẫn không nhìn anh, bước thẳng xuống xe, thang máy vừa hay dừng ở tầng một, cậu không thèm ngoảnh đầu lại mà bước thẳng vào trong. Lý Huyền nhìn bóng lưng gầy yếu của cậu, không kìm được mà thầm mắng mình, cũng không phải không biết dạo gần đây tinh thần của Thịnh Mẫn không được tốt, tại sao lại kích động cậu như thế.
Anh vội vàng xuống xe, theo bản năng chạy đuổi theo, bất ngờ nhìn thấy bảng điều khiển không hề động, sau khoảng mấy giây dài đằng đẵng một cách dị thường, cửa mở ra, Thịnh Mẫn lạnh mặt bước ra ngoài.
Hai người nhìn nhau một chút, Lý Huyền vòng ra bên kia mở ra cửa xe phía bên ghế phụ lái, hiếm thấy có chút căng thẳng nhìn cậu, lúc lâu sau, Thịnh Mẫn khẽ thở dài một hơi, chầm chậm bước trở lại.
“Không mang chìa khóa à?” Lý Huyền biết cửa này coi như đã qua rồi, giả vờ cười đùa thoải mái. Lại nắm lấy tay cậu, hôn một cái: “Sao em lại nói mà không giữ lời thế, rõ ràng đã nói sẽ không giận anh vì người không quan trọng nữa mà.”
“Người không quan trọng đáng để anh để tâm như vậy sao?” Thịnh Mẫn không muốn để ý đến anh, nhưng khi đối diện với anh, ngay cả mặt lạnh cũng không giữ được quá lâu.
“Bởi vì em không phải là người không quan trọng.”
“Thế anh phải à?” Thịnh Mẫn hất anh ra nhưng không hất được, lại ném ra một câu hỏi: “Anh thực sự cảm thấy em lo lắng rằng có ai sẽ quay lại tìm em sao?”
Lý Huyền quả quyết nói: “Không phải.”
“Anh lúc nào cũng như thế này.” Thịnh Mẫn biết anh nhận lỗi nhanh chẳng qua cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi, thế nhưng không có cách nào khác, cắn răng thấp giọng mắng anh một câu: “Trước đây mỗi lần bà ta tìm em đòi tiền, em đều nghĩ, dù bà ta chưa từng nuôi em thì chung quy vẫn là người sinh ra em. Em bò ra từ trong bụng bà ta, hiển nhiên là em thấp hơn bà ta một cái đầu, Na Tra lóc xương trả cha, lóc thịt trả mẹ, em thì không thể. Chỉ là đòi tiền mà thôi, nếu như lúc đó em kiếm được nhiều hơn một chút, cha em có lẽ đã có thể sống thêm được vài năm nữa, phần này cũng sẽ được chia cho bà ta… Bây giờ em biết là không phải rồi, nhưng ít nhất là, sau khi cha em mất, bà ta không hề vứt bỏ em.”
Điều này thực ra là do Thịnh Mẫn đã kiếm được tiền từ việc diễn kịch từ khi còn rất nhỏ tuổi. Chỉ là Thịnh Mẫn không nói, Lý Huyền sẽ không thể nói ra câu này.
Bởi vì câu tiếp theo mà cậu nói chính là: “Nếu như thực sự vứt bỏ em rồi, thế thì em sẽ không gặp được anh nữa. Nghĩ lại thì, vận may của em vẫn rất tốt.”
Lúc này anh thật sự có chút hối hận rồi, trong lòng Lý Huyền chua xót, không thể không ho một cái để che đậy đi sự thay đổi trạng thái của mình: “Sẽ không đâu, vẫn sẽ gặp được thôi… Có thể, anh sẽ nhặt được em sớm hơn một chút, em cũng sẽ nhặt được anh sớm hơn một chút.”
“Em cũng muốn, nhưng không có cách nào để sớm hơn nữa rồi.” Thịnh Mẫn nhìn anh, mi tâm vẫn nhíu lại như cũ, nhưng giọng nói cuối cùng cũng dịu lại: “Em muốn vận may của em duy trì lâu hơn một chút, kéo dài đến hết cả đời này. Hôm qua còn nói muốn sống với em đến một trăm tuổi, anh cứ luôn như thế, em làm sao dám sống với anh đến một trăm tuổi? Chỉ có anh biết lo lắng cho em à? Em còn sợ anh vì em mà tổn thọ đây này.”
Nói xong rồi cơn giận lại nổi lên, xen lẫn với sự uất ức không rõ ràng, thế nhưng Lý Huyền lại nói: “Sẽ không đâu, anh sống dai lắm, Diêm Vương có đến thì cũng phải đợi…”
Lời còn chưa nói xong, bị Thịnh Mẫn bịt kín miệng lại: “Suốt ngày nói luyên tha luyên thuyên… Còn có lần sau nữa thì em sẽ thực sự tức giận đấy, đừng có làm những chuyện này sau lưng em nữa… Ai muốn nhặt anh chứ, em vứt anh đi rồi.”
“Em mềm lòng nhất, nên mới không đành lòng, đây không phải đang đến nhặt lại sao.” Lý Huyền hôn lòng bàn tay của cậu một cái, vào lúc Thịnh Mẫn rút tay lại, cứng rắn đan mười ngón tay vào nhau với cậu, cúi thấp đầu, lại dùng sức hôn lấy cậu.
Editor: Hai cái người này:(((((((((((((