Sói đen đang nằm dưới sofa, hô hấp chậm và đều đều, có vẻ như đang ngủ rất sâu.
Nhìn vẻ ngoài vô hại của hắn giống như chỉ là một con chó lớn bình thường. Văn Xuyên nhìn hắn một lúc, bỗng giật mình khi thấy móng vuốt sắc bén của hắn khiến cậu không khỏi rụt vai, trong lòng cậu vẫn còn nỗi sợ đó.
Yết hầu Văn Xuyên chuyển động. Trong lòng cảm thấy căng thẳng không nói nên lời, không muốn sợ hãi Hạng Thần nhưng cũng không thể khống chế bản thân. Kỳ phát tình là lúc Omega dễ bị tổn thương và nhạy cảm nhất, rất dễ để lại di chứng sau này. Nhưng những ký ức về ánh mắt đáng sợ và hành vi điên cuồng của con sói đen vẫn như mới xảy ra. Bản năng khiến cậu không dám nhìn đôi mắt của sói đen, lại thử nhích lại gần ghế sofa bên cạnh, phát hiện con sói đen không có ý định tỉnh lại, lúc này cậu mới yên tâm quấn cái chăn mỏng rồi đứng lên sofa.
Gian phòng này phủ một lớp màu xám mỏng, lòng bàn chân trắng nõn đã sớm biến thành màu đen xám. Nhưng lúc này Văn Xuyên không rảnh quan tâm chuyện này, cậu nắm chặt cái chăn mỏng, cả người cậu trần trụi mà ở một nơi trống vắng như thế này khiến cậu rất lo lắng, cậu ngơ ngác đi loanh quanh một vòng trong phòng liền tìm thấy vài bộ quần áo bị vứt trên mặt đất trong phòng ngủ chính.
Chủ nhân nam của ngôi nhà này có thể có sáng người cao lớn, vóc dáng cũng cường tráng, quần áo này mặc trên người Văn Xuyên khiến cậu giống như một đứa trẻ trộm quần áo của người lớn.
Phải xắn tay áo lên tận hai lần, ống quần cũng phải cuộn lên ba lớp, vai áo rộng trễ xuống một khúc dài, cậu nhét gấu áo vào cạp quần. Tìm quanh cũng không thấy thắt lưng nên cậu đành phải rút một cái khăn lụa rồi coi nó như thắt lưng, buộc quanh thắt lưng.
Làm xong mấy việc này, cậu mới ngồi bệt xuống đất rồi khoanh tay lại, có chút mất tập trung.
Mọi thứ phát triển quá nhanh, cậu giống như một đứa trẻ lạc đường đã bỏ lỡ thời điểm thích hợp để về nhà, vẻ mặt có chút mù mịt và bất lực. Hiếm khi cậu có loại khoảnh khắc này, cậu mờ mịt không biết phải làm gì tiếp theo. Rõ ràng tất cả mọi chuyện đều đang diễn ra theo chiều hướng tốt, bọn họ đã tìm được cơ thể mẹ, có tư liệu và số liệu tương ứng của cơ thể mẹ. Cậu và Nhan Hoàn đã ở trong phòng thí nghiệm nhiều ngày, cậu còn nghĩ mình đã tìm thấy hy vọng.
Khi phát hiện hy vọng đã tan biến, cậu cũng từng nảy sinh nhiều ý tưởng. Trước tiên mọi người cứ tiêm cơ thể mẹ đã để tránh nguy cơ lây nhiễm, sau đó tìm cơ hội mới.
Dù lúc này tạm thời không thể chấp nhận sự thay đổi gen nhưng có lẽ có thể tìm ra một lối thoát mới? Sau tất cả, bọn họ đã bắt được tên cầm đầu, luôn có cách…
Khi Văn Xuyên nghĩ đến điều này, cậu chợt giật mình lo lắng. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh Chu Trì và đội cứu hộ đã chết trong phòng thí nghiệm, với bộ dáng nửa biến nạp và gương mặt cứng đờ; ánh sáng đen trong mắt cậu phản chiếu từ tấm gương, cậu cảm thấy bản thân hoảng sợ thì có thể nhìn rõ mọi thứ trong phòng tối; con gấu xám ngậm An Tĩnh đi, linh miêu và con báo đen chạy tan tác; còn có anh hai đang mất tích và những đứa trẻ đó…
Trong phút chốc, mọi thứ đều đã thay đổi, cậu không kịp bắt lấy ai hết.
Sau đó cậu lập tức nhớ tới phòng thí nghiệm tối tăm, cậu bị sói đen đè lên bàn làm việc, khoái cảm và đau đớn đan xen. Cậu không thể giãy dụa, cái cảm giác nóng bỏng trong người khiến cậu không ngừng hét lên cái gì đó.
Nhưng cậu không thể nhớ mình đã hét gì, khi đó chỉ có nỗi sợ hãi và tuyệt vọng như hình với bóng mà quấn quanh người cậu, không thể nào kéo nó ra.
Tận đáy lòng cậu dâng lên cảm giác đau nhói, cứ như một con dao cùn cứ cứa đi cứa lại trên đầu tim cậu và như có vô số mũi kim nhỏ đang đâm quanh cơ thể cậu. Cậu không biết phải làm gì tiếp theo, có còn cứu bọn họ được nữa hay không. Cậu vùi đầu giữa đầu gối, trong lòng sốt ruột và lo lắng giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, dần dần khiến cậu không thể suy nghĩ bình thường.
Cậu thử hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh để nhìn rõ sự tình rồi từ đó tìm đúng phương hướng thích hợp. Hóa thú, đúng, hóa thú, chỉ cần bắt đầu nghĩ từ hướng này, cậu phải phân tích, tuyệt đối không thể từ bỏ.
Hóa thú, tiến hóa… Nếu cậu là Nhan Hoàn, cậu không thể khiến người ta đi ngược lại, cho nên hóa thú không thể chỉ có một mặt độc ác tàn nhẫn và chỉ làm theo bản năng, hẳn là còn có mặt khác…
Cậu vuốt mặt, nhìn chằm chằm sàn nhà, không ngừng suy nghĩ: gấu xám, nếu gấu xám là anh La, vậy lúc anh ngậm An Tĩnh đi chỉ là trùng hợp à? Có lẽ không phải, có khả năng là còn có nguyên nhân gì đó kích động… Kích động…
Văn Xuyên càng muốn bình tĩnh thì lại càng không tập trung được, cậu muốn phân tích tình huống lúc đó nhưng chỉ có thể nghĩ đến ánh mắt bi thương của linh miêu, bóng dáng của con báo đen khi chạy đi và dáng vẻ nổi điên của con gấu xám.
Có vô số cái chết trước mắt cậu. Những khuôn mặt đó, chết không nhắm mắt.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên thái dương Văn Xuyên, cậu cảm thấy mình hơi thiếu oxy nên mạnh mẽ nhéo vào lòng bàn tay mình, tự lẩm bẩm một mình như thể ở trong phòng này mà nói nhiều một chút sẽ khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn: “Có lẽ do An Tĩnh kích động tiềm thức của anh La, đúng, tiềm thức. Nhan Hoàn không thể bắt người hóa thú làm theo bản năng của động vật, điều này không tốt cho quá trình tiến hóa. Một người hóa thú có lẽ, có lẽ cần một yêu cầu nào đó để cân bằng… Nhưng chú Quý vẫn bình thường, hành vi của cũng rất bình thường, chú Quý là một Omega… Ừm… Omega…”
Hạng Thần!
Hạng Thần tỉnh dậy đi!
Hình ảnh trước khi cậu và Hạng Thần bị giật điện bất ngờ tràn vào tâm trí cậu. Nụ cười hiền từ của Nhan Hoàn, sau đó là nỗi đau cuộn trào mãnh liệt, tất cả cảnh tượng trước mắt đều bị bóp méo.
Văn Xuyên mạnh mẽ nắm tóc kéo cổ áo mình, tựa hồ như không thở nổi, muốn bản thân mình bình tĩnh lại, tự kiềm chế, ép mình phải phân tích thật lý trí nhưng cậu không làm được, không làm được!
Bình tĩnh của cậu đã đi mất! Sự kiềm chế của cậu đã đi mất! Lý trí của cậu đã đi mất! Hy vọng của cậu đã đi mất!
Đôi mắt Văn Xuyên từ từ đỏ lên, cậu dựa lưng lên giường lớn đối diện cửa của phòng ngủ chính, cậu cắn mu bàn tay khóc.
Mệt mỏi quá, em mệt mỏi quá… Anh hai anh ở đâu?
“Woo…” Một tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên trên đầu, cả người Văn Xuyên cứng đờ, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt phủ đầy sương mù đối diện với đôi mắt sói vàng lục kia.
Văn Xuyên đột nhiên buông tay, tay và chân bối rối lui sang một bên, nước mắt còn đọng ở khóe mắt, lông mi ướt đẫm, khuôn mặt tái nhợt khiến cậu trông rất ảm đạm, không còn sự tự tin và lãnh đạm hơn của ngày thường. Rõ ràng hiện tại dáng vẻ này mới là phản ứng và sức sống mà một người bình thường nên có, nhưng sói đen lại cảm thấy có điều gì đó không ổn, khiến hắn có chút khó chịu.
Hắn im hơi lặng tiếng tiến lại gần, cúi đầu ghé sát mặt Văn Xuyên, Văn Xuyên nhắm mắt lại hơi nghiêng đầu, cảm giác được đầu lưỡi nóng bỏng đang liếm mắt mình, quét đi nước mắt mặn đắng.
Sói đen cáu kỉnh lại lo âu mà “Woo” một tiếng, đi đi lại lại trong phòng, đôi khi lại nhìn Văn Xuyên như có chuyện gì đó khiến hắn không hiểu.
Một lúc sau, con sói đen ngậm ống quần Văn Xuyên, thô bạo lôi người về phòng khách, sau đó đi vào bếp tìm một ít lương khô rồi ném cạnh chân Văn Xuyên, tỏ ý đe dọa gầm lên và yêu cầu cậu ăn.
Thật ra Văn Xuyên không muốn ăn, cậu đang rất khó chịu. Khắp người cậu, từ trong ra ngoài, chỗ nào cũng thấy khó chịu.
Cậu muốn ôm ai đó gào khóc, muốn bày tỏ sự tủi thân của mình, muốn được Hạng Thần ôm vào lòng rồi nhẹ nhàng hôn, muốn có người ngồi tâm sự cùng cậu, muốn gạt bỏ mọi trách nhiệm sang một bên, thích thế nào thì thế đấy đi, nếu đã định sẵn tất cả mọi người đều rơi vào tay giặc thì cứ vậy đi, cậu không muốn vùng vẫy nữa.
Văn Xuyên nhìn đống đồ ăn, cậu chưa bao giờ cảm thấy bản thân yếu đuối vô dụng như bây giờ, phiền muộn và thất bại như một ngọn núi lớn đè lên cổ cậu, đè nặng đến mức khiến cậu không thể ngẩng đầu lên.
Cậu mất người yêu, mất gia đình, mất bạn bè, tất cả chỉ vì cậu vô dụng và không thể phá giải vaccine.
Sói đen lại gầm gừ đe dọa, lần này âm thanh to hơn một chút. Vai Văn Xuyên run lên, tay run run cầm một hộp bánh quy lên, cũng mặc kệ nó đã hết hạn hay chưa, cậu xé mở gói bánh, cầm một miếng rồi bỏ vào miệng, ép mình phải ăn nó.
Nước mắt lớn như hạt đậu rơi trên hộp bánh, làm mờ đi tầm nhìn và làm nhòe chữ viết trên hộp.
Cậu sụt sịt, vừa ăn vừa khóc, nếu là trước đây thì cậu chắc chắc sẽ chế nhạo bản thân, khóc cũng vô dụng, cũng không giải quyết được gì, chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi.
Không có ích gì khi tỏ ra kém cỏi và yếu đuối ngoại trừ việc tự thừa nhận thất bại của bản thân.
Nhưng càng cố gắng kiềm chế, nước mắt cậu càng chảy nhiều hơn.
Cuối cùng cậu cũng bật khóc thành tiếng rồi càng lúc càng lớn hơn. Cậu khóc đến mức không thể nuốt nổi bánh quy nên bị sặc, ho sặc sụa.
Sói đen mất kiên nhẫn dùng chân lục lọi đống đồ ăn trên mặt đất, vỏ bánh quy bị vỡ vương vãi khắp sàn nhà, tất cả đều bị hắn dẫm nát dưới chân.
Hắn gầm lên đe dọa, như không hiểu có chuyện gì mà khóc, nếu không phải do đói thì do gì? Nói đi!
Văn Xuyên không nhìn con sói đen, cậu nhắm mắt lại. Nhớ tới khoảng thời gian khi hai người mới giao du, Hạng Thần đã bưng đồ ăn đến cho cậu khi ở nhà ăn.
Giọng nói của người đàn ông dịu dàng, có chút lo lắng nói: “Mặc dù em không thèm ăn, nhưng cứ cố gắng ăn nhiều chút đi. Cứ thế này mãi thì em không chịu được đâu, ăn không hết thì giao cho tôi.”
Lúc đó, bọn họ đang ở điểm cứu hộ tạm thời, vì lo phá giải vaccine nên cậu ăn không ngon ngủ không yên, Hạng Thần còn nhiệt tình giới thiệu: “Món tráng miệng đông lạnh nhanh như thế này có vị khá được. Hôm qua tôi đã thử rồi, hẳn là hợp khẩu vị của em đấy.”
Hạng Thần vừa dỗ cậu hắn ăn cơm vừa trò chuyện với cậu, cố gắng làm cho cậu thư giãn chút nhưng cậu thực sự ăn không vô. Chỉ ăn được một nửa, Hạng Thần cũng tự nhiên lấy nửa còn lại.
Hắn nói: “Nói ăn không hết thì đưa cho tôi, không cần gắng gượng.”
Sau đó hắn từ từ cắn xuống cái chỗ mà cậu đã từng cắn.
Khung cảnh đó đột nhiên bị kéo dài ra, như thể đây là chuyện xảy ra ở kiếp trước.
Bọn họ trốn trong phòng, Hạng Thần đỏ mặt vì quá căng thẳng nên nói năng lộn xộn, trong mắt hắn tràn đầy khát vọng nóng bỏng. Hắn chỉ lặp đi lặp lại chữ thích, chỉ cần hai chữ thôi cũng đủ lay động trái tim luôn bình lặng và hờ hững của cậu.
Đôi mắt Văn Xuyên đỏ hoe, đột ngột ngẩng đầu lên, ném gói bánh quy trong tay về phía sói đen.
Lông sói đen dính đầy tảng bánh quy lớn, đôi mắt vàng lục đột nhiên mở to, hắn nổi điên nhe nanh. Một bàn chân đè lên người Văn Xuyên, áp đảo cả người cậu, hắn cúi người tiến lại gần, hơi thở nóng rực mang theo hung ác tàn nhẫn phả lên mặt Văn Xuyên.
“Gào!” Sói đen gầm lên giận dữ.
Văn Xuyên vuốt mặt, đấm một đấm lên mũi sói đen, hét lớn: “Đến đi! Anh có có khả năng thì cắn chết em đi! Này!”
Văn Xuyên kéo cổ áo xuống, để lộ cái cổ mảnh khảnh: “Ai nói anh ấy thích em! Ai nói sẽ bảo vệ em! Ai nói chỉ cần có anh ấy ở đây thì không cần phải sợ gì hết!”
“Ai đã nói không cho người khác chạm vào bất cứ một sợi tóc nào của em!”
“Ai đã nói vĩnh viễn ở bên em! Dù cho sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi em!”
Văn Xuyên vừa nói nước mắt lại bắt đầu chảy ra mãnh liệt, nước mắt nước mũi giàn giụa, vụn bánh quy trong miệng chưa kịp nuốt đã phun hết lên mặt sói đen.
Nhưng lúc này không ai quan tâm đến chuyện này, cũng không có cái gọi là vừa nhếch nhác vừa xấu xí, cậu cần ngay một nơi để trút bỏ mọi cảm xúc tiêu cực của mình.
Sói đen lùi một bước, đầu lưỡi liếm cái mũi bị đánh.
Văn Xuyên nhào tới, túm lấy lông của sói đen, nắm tay đánh lung tung lên mũi sói đen, miệng, mắt, đánh mãi nhưng vẫn không giải quyết được sự căm ghét của mình, lại cắn một cái lên tai sói đen.
Sói đen vừa sợ vừa giận, điên cuồng gầm lên một tiếng rồi đá Văn Xuyên sang một bên. Văn Xuyên bị đã va vào bàn nhỏ uống trà, bàn nhỏ uống trà bằng thủy tinh bị hất tung theo, lập tức đập xuống mặt đất vỡ tung thành từng mảnh nhỏ.
Ánh mắt sói đen u ám tàn nhẫn, nghiêm nghị tiến lên một bước, chân bị thủy tinh cứa đến chảy máu đầm đìa, pheromone Alpha có chứa tính công kích mạnh tràn ra. Văn Xuyên cúi đầu nhổ một nhúm lông đen, xoa xoa bả vai vừa bị đụng phải, nửa khóc nửa không khóc nghẹn ngào nói: “Nào, đánh tiếp, nếu như anh có năng lực thì cứ việc cắn chết em đi, nếu không có năng lực thì ngoan ngoãn cho em đánh.”
Cậu ngồi dậy, lòng bàn tay đặt trên mặt đất nên bị mấy mảnh thủy tinh mịn cứa vào lòng bàn tay trắng nõn và mềm mại, tạo thành những vệt máu. Dường như cậu không cảm thấy đau, dùng chân trần giẫm lên mảnh thủy tinh, làm một cử chỉ “lại đây”.
Sói đen im lặng nhìn cậu, trên mặt Omega vẫn còn có nước mắt chưa khô, khóe miệng còn dính một chút vụn bánh quy, cả người nhếch nhác, sắc mặt vô cùng tái nhợt xấu xí.
Sói đen chỉ cảm thấy bản thân càng thêm tức giận.
Hắn “Woo!” một tiếng rồi đi đi lại lại bên ngoài lớp thủy tinh vụn, cái đuôi dày cụp xuống, đôi tai hơi nhúc nhích, cái miệng nhe răng nanh trắng như tuyết, lâu lâu lại phát ra tiếng gầm gừ lo lắng trầm thấp từ trong cổ họng.
Hắn rất tức giận, rất lo lắng, rất khó chịu.
Nhưng hắn không thể tìm ra nguyên nhân vì sao mình khó chịu, như thể chỉ cần nhìn thấy người đàn ông trước mặt trong tình trạng khốn khổ không thể chịu đựng nổi như vậy thôi cũng đủ khiến hắn không có cách nào chịu đựng nổi. Hắn căm phẫn đến mức muốn áp chế cậu, gầm gừ với cậu và khống chế cậu dưới người mình. Làm cho cậu không thể đi đâu, nhưng hắn cũng nhạy bén nên biết được một khi hắn càng trở nên cứng rắn, người này sẽ càng thêm khốn khổ không thể chịu đựng nổi, sẽ càng tổn thương.
Hắn không biết phải làm sao. Bởi vậy nên cứ tức giận mãi không thôi, đi vòng quanh phòng vài vòng.
Không phải do đói à, chẳng lẽ do khát?
Hắn cảm thấy suy nghĩ của mình rất lộn xộn, đôi khi rõ ràng mà đôi khi lại mù mịt, trong tiềm thức hắn cảm thấy rằng hắn biết tại sao đối phương lại như vậy. Tại sao lại đánh mình, tại sao tại khóc; nhưng hắn không dám nghĩ nhiều, hắn không dám đào ra cái tiềm thức đó, như thể một khi biết được sự thật sẽ khiến hắn càng không thể chịu đựng nổi.
Hắn chỉ có một ý nghĩ: Không thể rời khỏi Omega này.
Con sói đen cuối cùng cũng dừng lại, quay đầu ảm đạm nhìn người đàn ông đang đứng giữa những mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất.
Hắn giận dữ gầm lên và lao tới, mặc kệ chân đang bị thương và những mảnh vỡ dưới chân cắm vào chân hắn. Hắn mạnh mẽ đẩy người đàn ông lên nằm trên lưng. Không cho cậu tiếp xúc với mấy mảnh thủy tinh chết tiệt kia nữa, cẩn thận và tức giận đưa người vào phòng ngủ.
Máu Omega tràn ngập ở chóp mũi khiến hắn muốn rục rịch, hắn đặt người trên giường. Một chân đè lên đùi đối phương, cúi đầu liếm đôi chân bị thương kia.
Văn Xuyên ngơ ngác nhìn hắn, liền thấy hắn kẹp cái đuôi lại, tai hơi cụp xuống, vẻ mặt ảm đạm ra ngoài cậm thức ăn rồi lại ném trên giường, trong miệng còn ngậm thêm một chén nước, đặt để trên tủ thấp
Sau khi làm xong những thứ này, hắn liếc mắt nhìn Văn Xuyên một cái rồi đi tới cửa phòng ngủ sau đó nằm xuống.
Dường như muốn nói: Tôi sẽ giữ khoảng cách với em.
Văn Xuyên sửng sốt một lúc, mãi đến khi vết thương trên chân tự động lành lại cậu mới chậm rãi đi ra cửa, cúi đầu nhìn con sói lớn.
Con sói đen tức giận khịt mũi, đôi tai hơi hơi hạ xuống, không thèm nhìn cậu.
Văn Xuyên không hiểu ra sao cả nhưng có thể nhìn ra vài phần tủi thân không biết làm thế nào từ vẻ mặt của hắn.
Sau khi trút hết những chuyện kia, rồi vừa khóc lóc vừa ồn ào. Cuối cùng Văn Xuyên cũng bắt đầu bình tĩnh lại. Cậu chần chừ một lúc, nhìn về phía phòng khách, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì sói đen lập tức nhe nanh, cong lưng đe dọa, con ngươi nhìn cậu chằm chằm.
Văn Xuyên lùi lại, sói đen thở ra một hơi rồi lại nằm sấp.
Cứ tới tới lui lui như vậy, sói đen bữ rồi, đụng vào đầu gối Văn Xuyên, trọng tâm của Văn Xuyên không ổn định nên ngã xuống, sói đen liền thuần thục đỡ cậu rồi ném cậu lên giường.
Móng vuốt rắn chắc kia còn vỗ bên mép giường một cái, như muốn nói ở lại đây!
Văn Xuyên không thể tin được, cậu nghĩ rằng một người hóa thú nghĩa là không còn lý trí, có thể thiếu hụt chỉ số thông minh và cư xử theo bản năng của một con thú, nhưng có vẻ như… Không phải vậy?
Hiển nhiên Quý Hồng Nguyên không mất lý trí và chỉ số thông minh, nhưng xét cho cùng đó cũng là một trường hợp cá biệt. Ví dụ như báo đen, gấu xám, báo hoa mai và sói đen đều tỏ ra vụng về và không có khả năng giao tiếp bình thường.
Lúc đó cậu download tất cả tài liệu rồi nhưng do bị ép quan hệ tình dục nên làm rơi trong phòng thí nghiệm mà không kịp mang đi, bây giờ cậu không thể phân tích được.
Sau khi do dự cậu liền giơ tay lên chỉ vào phòng khách, nói: “Em không thể đến đó?”
Sói đen nhìn cậu chằm chằm, không trả lời, chỉ có cái tai đang giật giật.
Văn Xuyên cố gắng liên hệ với sói đen vừa mới liếm chân mình, lại hỏi: “Bởi vì ở đó nguy hiểm à?”
Sói đen vẫn không trả lời, cái đuôi đang đặt trên mặt đất đong đưa một chút.
Văn Xuyên yên lặng nhìn hắn một lát rồi mạnh dạn giơ tay ra, ánh mắt sói đen chuyển động theo động tác của cậu, thấy đôi tay kia kề sát mũi liền vô thức lùi ra sau một chút theo bản năng, còn lè lưỡi liếm liếm mũi.
Chỉ có trong khoảnh khắc này, Văn Xuyên mới cảm thấy cậu thật sự thấy được vẻ tủi thân trong đôi mắt của sói đen.
Yết hầu Văn Xuyên khẽ động, nhẹ giọng nói: “Em không đánh anh.”
Sói đen hơi ngẩng đầu lên, chóp mũi chạm vào lòng bàn tay Văn Xuyên.
Văn Xuyên thở gấp, một lúc sau cậu thử ôm đầu sói rồi sờ sờ bộ lông của hắn. Tai của sói đen không chuyển động được nên đôi mắt vàng lục liếc qua, có vẻ như đang quan sát xem cậu định làm gì.
Trong lòng Văn Xuyên lại tràn đầy hy vọng, loại cảm giác mất trọng lượng này thay đổi quá nhanh khiến cậu không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với sói đen.
“Hạng Thần?” Cậu nhẹ nhàng gọi.
Đây là lần đầu tiên cậu gọi tên Alpha từ sau khi tỉnh lại.
Sói đen nhúc nhích cái đuôi, nghiêng đầu, thô lỗ liếm liếm một bên mặt cậu rồi lại liếm khóe miệng cậu.
Văn Xuyên ngồi trên mặt đất, ôm con sói đen, vùi đầu vào bộ lông của hắn, khóe miệng mím chặt thành một đường.
“Em xin lỗi, đáng lẽ em không nên đánh anh…” Cậu thì thầm: “Nhưng em thực sự rất tức giận, tại sao anh lại không nhận ra em, tại sao anh lại…”
Cậu sụt sịt, nói: “Em sẽ nghĩ cách, anh nhẫn nại một chút, em sẽ nghĩ biện pháp.”