Mục lục
Để Tôi Được Gặp Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh Mẫn chưa kịp phản ứng chừng vài giây, xác nhận lại mình đã hiểu ý tứ giải thích trong lời của anh: “Sáng nay anh vẫn luôn ở hiện trường quay phim?”

Lý Huyền cứng ngắc gật đầu, ừ rất nhẹ.

Thịnh Mẫn hơi mở to hai mắt, Lý Huyền đưa tay nhẹ nhàng che khuất mắt của cậu, trầm thấp nói: “Đừng chê cười anh.”

Lông mi Thịnh Mẫn nhẹ nhàng lay động trong lòng bàn tay anh, bởi vì bị chặn tầm mắt, vô thức lại tiến lên trước một bước, dựa vào gần Lý Huyền một chút. Nhưng cũng không rời khỏi tay anh.

“Khi nào anh tới…” Bỗng nhiên cậu nhớ tới bóng dáng sáng nay, ngập ngừng nói: “… Buổi sáng lúc em tới phòng chụp ảnh, giống như trông thấy một chiếc xe, hơi giống anh… Không phải là anh chứ…”

Cậu hỏi cực đơn giản, tốc độ cũng nhanh, lại thấy Thịnh Mẫn cố gắng khắc chế khóe môi nhếch lên: “Được rồi, em muốn cười thì cười đi.”

Anh rất ít khi dùng giọng điệu thế này, lần này Thịnh Mẫn thật sự cười rồi, nhẹ nhàng đè chặt bàn tay trước mắt mình: “Đến sân bay, sao cũng không nói với em?”

Lý Huyền giữ im lặng.

“Không muốn để em biết?”

“Ừm.”

“Vì sao?”

Lý Huyền không có trả lời, một lúc sau, hỏi cậu: “Em tức giận rồi đúng không?”

Thịnh Mẫn lắc đầu: “Em chỉ hơi lo lắng.”

“Lo lắng cái gì?”

Đúng thế, lo lắng cái gì chứ? Thịnh Mẫn nghĩ.

Hóa ra cùng người yêu đương thì điều trước nhất phải có là sợ hãi ư? Tình yêu là vững bền hay là yếu ớt, cậu không biết. Đây là mặt khác mà lần đầu tiên cậu được nếm thử.

Yêu không phải hóa đá thành vàng, chọn người thành ngọc, yêu ai, người đó sẽ trở thành vật dễ vỡ nhất trong lòng, Sợ hãi chỉ một giọt mưa, một tiếng gió, cũng sẽ khiến hai người yêu nhau rời xa.

“Lo lắng cho anh đó.” Cậu đưa tay nhẹ nhàng sờ lên mặt Lý Huyền.

Lý Huyền áy náy nhìn cậu, vô cùng chân thành xin lỗi cậu: “Anh xin lỗi, anh…”

“Không sao, em không có giận. Thật đó. Không có lừa anh.” Thịnh Mẫn nói, dừng một chút, nói một cách không hứng thú: “Nếu nhất định phải nói, thật ra em… Em hơi giận chính mình hơn.”

Lý Huyền sững sờ, nghe Thịnh Mẫn hỏi anh: “Em không biết, anh có biết không… Em không tìm thấy anh… Sau đó đã gọi cho Tề Bạc Nguyên.”

Nói nhiều sai nhiều, hai người đều không cười nữa. Thịnh Mẫn xem tiếp phản ứng của Lý Huyền, sau đó cũng không thể hiện quá nhiều biểu cảm: “Anh thấy điện thoại của cậu ta, chỉ là vội vã tới tìm em, còn chưa liên hệ cậu ta… Làm sao vậy?”

“Anh không tức giận hả?”

Lý Huyền lắc đầu: “Sao lại nghĩ như vậy?”

“Nhưng mà em cảm thấy không tốt…” Thịnh Mẫn nhẹ giọng nói, lông mày không tự giác nhăn lại: “Trước khi gọi cuộc gọi đó thì em đã hối hận, gọi xong cũng thế. Nhưng lúc ấy, em không thể nào khống chế mình không đi làm chuyện này… Nhưng em lại không thích như vậy, thật đó…”

Cậu khéo léo dừng một chút, chạm phải ánh mắt Lý Huyền, lưỡng lự một chút, nhẹ nhàng thở ra một hơi mới nói tiếp: “Lúc em còn nhỏ, trước khi cha em bị bệnh, ông ấy là tài xế xe hàng đường dài. Em quên mất không biết đã nói với anh chưa, vì công việc bề bộn nhiều, đi sớm về trễ, lúc nào cũng đều muốn biết vị trí của ông ấy, tìm tất cả bạn bè của ông, cả đồng nghiệp công ty…”

“Vậy anh sẽ sa thải Tề Bạc Nguyên, cắt đứt quan hệ không lui tới với cậu ta nữa. Như vậy cậu ta không coi là đồng nghiệp cũng không coi là bạn bè của anh.” Lý Huyền đưa tay nhéo nhẹ mặt Thịnh Mẫn, cố gắng làm dịu cảm xúc căng thẳng của cậu.

Thịnh Mẫn phối hợp cười nhẹ, đáy mắt lại là áy náy: “Khi đó em còn rất nhỏ, Thịnh Huy vừa sinh ra chưa bao lâu, theo lý thuyết đứa nhỏ ba tuổi sẽ không có ký ức gì, nhưng không biết vì sao, vẫn luôn nhớ rất rõ ràng, mẹ kéo em đi tới công ty của cha quấy một hồi, từ bên ngoài cha vội vàng trở lại, trên mặt là sự túng quẫn… Sau này cha không chạy xe đường dài nữa, đổi thành lái taxi, mỗi ngày đều về nhà, kết quả mẹ em lại nhiễm thói nghiện bài… Em nghĩ khi em quan tâm một người, nhất định sẽ không muốn như thế này, nhưng mà, hôm nay lúc em gọi cuộc gọi kia, em cảm thấy chuyện em làm không khác gì bà ấy.”

“Dĩ nhiên không giống.” Lý Huyền cứng rắn chặt đứt lời cậu: “Thịnh Mẫn…”

“Trước hết anh nghe em nói xong đã.” Thịnh Mẫn châm chước lời nói, nhẹ nhàng khẳng định nói: “Mặc kệ quan hệ chúng ta thế nào, anh hoàn toàn tự do, điều này không thay đổi được. Em vẫn luôn nói như vậy với chính mình, cũng hẳn là phải như thế… Nhưng em không có làm được.”

Cậu nở nụ cười rất miễn cưỡng, giọng điệu tự giễu, trầm thấp nói: “Thì ra em là người và tim không giống nhau như vậy.”

Lý Huyền im lặng một lúc, đưa tay nắm chặt bả vai Thịnh Mẫn, đưa tới người kia hơi run rẩy.

“Lại đây.” Anh nhìn thoáng qua bốn phía, đối diện với thang cuốn hỏng đèn, gặp ngay bảng hiệu đang sửa chữa. Kéo Thịnh Mẫn đi xuống dưới vài bước, ở trong đêm ôm chặt cậu.

“Không chỉ vì chuyện cha mẹ em, cũng bởi vì Lý Minh Cách và Thư Hinh đúng không?” Anh tựa bên tai Thịnh Mẫn, cảm giác người trong ngực cứng ngắc một chút.

“Không có chuyện gì đâu.” Lý Huyền nói: “Em biết anh nghĩ thế nào không?”

“Cái gì.” Giọng nói của Thịnh Mẫn chôn trong lòng anh trông có vẻ hơi buồn bực.

“Anh cảm thấy em thật đáng yêu đó.” Lý Huyền không tự giác cười ra tiếng.

“Nói bậy bạ gì đó.” Thịnh Mẫn ở trong ngực anh bỗng nhúc nhích, Lý Huyền vội vàng ôm cậu càng chặt hơn: “Được rồi được rồi.”

“Thịnh Mẫn.” Anh kêu tên của cậu, lại nghiêng đầu hôn lên tóc cậu, giọng nói cực kỳ thấp: “Em không giống bất kỳ người nào cả. Không có người nào có thể trói buộc em, chỉ có lòng em cam tâm tình nguyện muốn được ai đó trói buộc.”

“Em không muốn…”

“Anh muốn.”

Thịnh Mẫn chậm rãi ngẩng đầu lên từ trong ngực anh: “Anh sẽ không cho rằng đây là gánh nặng chứ?”

“Chưa từng…” Lý Huyền nghiêm túc nghĩ một hồi, bỗng nhiên nói: “Anh cho em biết có được không?”

“Cái gì?”

“Không cho phép em cười anh.”

“Anh vừa mới nói qua.”

“Có được không?”

“Ừm.”

Thịnh Mẫn rất nghe lời, gật đầu, hồi lâu sau, lại không nghe thấy Lý Huyền mở miệng, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng vuốt lại tóc trán tán loạn của cậu, mới nói: “Thật ra không phải sáng nay anh tới đón em, tối hôm qua đã không có trở về… Đừng nhìn anh, hãy nghe anh nói hết đã. Lúc đầu định về công ty, không biết được vì sao, vô cùng nhớ em, mấy lần chuẩn bị đi rồi lại không nỡ.”

“Anh còn gửi tin nhắn nói anh đến…”

“Gạt em thôi.” Lý Huyền có chút thiếu tự tin: “Sợ em chờ mãi.”

“Làm gì không đi lên hả?”

“Sợ em ngủ rồi… Hơn nữa, đã nói không đi lên, rồi lại đổi ý thì phải nói thế nào đây.”

Giọng điệu Thịnh Mẫn hơi ồ lên một tiếng, không phân rõ cảm xúc. Lý Huyền hơi ngại ngùng cười cười: “Anh ở ngay dưới lầu em, lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, còn nhìn thấy gốc hoa huỳnh lắc lư trên ban công của em, trời đã sáng rồi… Lần trước sinh nhật, anh nhìn thấy có vài nụ hoa, hình như nở hoa rồi nhỉ?”

“Tự anh lại xem đi.”

Lý Huyền cười, còn nói: “Anh đợi đến hừng đông, đã nghĩ vừa có thể đưa em tới sảnh quảng bá luôn. Lúc đi ra khỏi cửa để mua vài cái bánh ngọt matcha coi như bữa sáng cho em, lúc lái xe tới dưới lầu lại thấy Dương Nhứ tới… Bây giờ bánh ngọt vẫn còn trên xe anh đấy. Sau đó đều là thật… Anh không biết phải nói thế nào với em, luôn cảm thấy hơi mất mặt.”

“Mất mặt chỗ nào hả?” Thịnh Mẫn chớp mắt.

“Nói không rõ lắm.” Lý Huyền lắc đầu: “Có thể do anh không nghĩ sẽ qua như vậy, thật đó, hôm qua trước khi tới tìm em, anh vẫn cho là anh rất nhớ em, bởi vì quá lâu rồi anh chưa nhìn thấy em.” Anh hơi dừng một chút, giọng nói cũng giảm thấp xuống vài bậc âm, thì thầm: “Anh đến gặp em thế nào, còn nhớ em thế nào, anh không biết sẽ là như thế này, anh cũng sắp không biết cả chính mình rồi, cũng không nghĩ để em biết… Em bỏ bùa anh chắc rồi.”

“Anh bỏ bùa em cũng không kém đâu.” Thịnh Mẫn trầm trầm nói.

Trong bóng tối, nhìn nhau cùng giữ im lặng, giống như ngẫu nhiên gặp người lạ. Dĩ nhiên sẽ không phải là bèo nước gặp nhau nơi đất khách quê người, nhưng hai người này mà nói thì đúng thật là chưa bao giờ đi chung đường.

Không phải bất kỳ một kịch bản nào mà Thịnh Mẫn diễn qua, cũng không phải là toàn bộ chương trình mà Lý Huyền từng viết. Rõ ràng tình yêu từ xưa tới nay đều phải như nhau, đã sớm không còn chuyện gì mới xuất hiện nữa, nhưng vẫn còn thứ vượt qua khỏi tất cả nhận biết và khống chế hơn hai mươi năm qua của họ. Không biết con đường phía trước là chính mình chưa tới, hay những thiếu hụt thậm chí là cùng cực mà mình chưa từng nghĩ tới. Ngoại trừ đi cùng nhau còn có thể dành cho người kia cái gì đâu chứ? Có lẽ chỉ còn lại chính là sự cảm động giữa anh và tôi.

“Bây giờ tốt hơn chút nào chưa?” Lý Huyền thấy cậu không lên tiếng.

“Đừng khiến em không nhìn thấy anh thế nữa.” Thịnh Mẫn không trả lời, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, hồi lâu sau, cuối cùng nói: “Có thể chứ?”

“Dĩ nhiên. Anh chắc chắn.” Lý Huyền như trút được gánh nặng, bàn tay vuốt nhẹ lưng cậu: “Sớm biết hôm nay bị tịch thu điện thoại, anh nên ra cổng bảo vệ cướp trở về thì hơn.”

“Nói càn.” Thịnh Mẫn bĩu môi, cười.

Lý Huyền cũng cười, chỉ nghe thấy tiếng nhắc nhở đăng ký đằng xa lại vang lên.

“Em phải đi rồi.” Thịnh Mẫn nói.

Lý Huyền không trả lời, Thịnh Mẫn nghĩ anh không nỡ, trong lòng cũng không bỏ được, vô cùng quyến luyến sờ lên thái dương của Lý Huyền: “Cuối tuần là về lại rồi… Sau khi đáp máy bay em sẽ gọi điện thoại cho anh.”

“Được.”

“Anh mà thấy Tề Bạc Nguyên, thì giúp em giải thích một chút nha.” Thịnh Mẫn nhỏ giọng nói.

“Sắp phải đi ngay rồi, sao em còn nói với anh về người khác.” Lý Huyền cười một tiếng: “Không sao, không có gì cả. Em đương nhiên có thể tìm tất cả người bên cạnh anh, chỉ cần em muốn, không gì là không thể. Anh cũng không có chỗ nào cần giấu diếm em.”

“Thật sự không có?”

Biểu cảm Lý Huyền hơi khựng lại, nhìn Thịnh Mẫn vì anh chần chừ mà nổi lên ánh mắt khó hiểu, nhanh chóng cười làm lành rồi hôn lên mắt cậu: “Thật ra còn có một chuyện… Đừng trừng anh, anh còn mua một vé máy bay cùng chỗ với em đấy.”

Lúc xuống thành phố nhỏ phía nam kia, trời đã khuya. Người qua lại thưa thớt, một ngày cũng không có mấy chuyến bay, công nhân vệ sinh thì đang tựa ở cạnh tường ngủ gà ngủ gật, trông không giống sân bay lắm, trái lại càng giống nhà ga cũ hơn.

“Lần này phải đi thật rồi.” Hai giờ bay không biết sao lại nhanh như vậy, giống như vừa mới đăng ký, chớp mắt lại không thể không tới khoảnh khắc chia ly.

“Đến đoàn phim rồi thì nói với anh một tiếng.”

“Em đến rồi, chỉ sợ anh còn ở trên máy bay thôi. Còn một tiếng nữa cất cánh đúng không?” Thịnh Mẫn cầm đồng hồ trên cổ tay anh xem, nhỏ giọng nói với anh: “Cực kỳ ngốc.”

“Đưa em đi xong là anh đi vào ngay.” Lý Huyền bỗng nhiên cười ra tiếng: “Ngốc chỗ nào chứ, anh cảm thấy rất đáng yêu.”

“Vờ ngớ ngẩn.”

“Rõ ràng là em từ chối anh không hề kiên quyết chút nào mà.” Ý cười của Lý Huyền càng rõ ràng, khẳng khái mà nói.

Thịnh Mẫn không thèm để ý tới anh nữa, Lý Huyền đưa tay muốn sờ lên mặt cậu, lại nghe thấy tiếng thổi còi đột ngột từ vài trăm mét phía sau truyền tới.

Anh không khỏi nhăn trán một cái: “Sao Dương Nhứ giống thầy chủ nhiệm thế nhỉ, học sinh cấp ba yêu đương cũng không cần nhìn chằm chằm như thế nữa.”

“Rất có kinh nghiệm nhỉ.” Thịnh Mẫn ý tứ sâu xa mà liếc anh một cái.

“Anh cần loại kinh nghiệm như này làm gì?” Lý Huyền kết thúc trước khi có chuyện: “Trừ phi em dạy anh.”

“Được đó.” Thịnh Mẫn nhịn cười: “Em nguyện ý yêu sớm với anh nha.”

Lý Huyền phối hợp gật đầu, thở dài: “Nhưng phải làm sao bây giờ, bây giờ em hẳn là phải về ký túc xá rồi.”

Dưới sự giám sát của “thầy chủ nhiệm” giống như đèn pha xe, đôi tình lữ sắp chia xa vô cùng kiềm chế lời từ giã.

Lý Huyền đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn Thịnh Mẫn chậm rãi đi tới bên cạnh xe, không nhịn được lại lấy điện thoại ra, bấm gọi Thịnh Mẫn.

“Sao vậy?” Thịnh Mẫn quay đầu nhìn thoáng qua.

“Không có gì, lên xe đi.” Trong gió đêm truyền tới giọng nói đan xen cùng giọng bên trong điện thoại, không thể nào tưởng tượng ra sự dịu dàng của nó: “Chỉ muốn nói với em thêm chút nữa.”

Thế là Thịnh Mẫn lại lần nữa sải bước chân đi, ngập tràn ý cười: “Anh nói đi.”

Phía nam ẩm ướt, đêm hè lại như đầu thu, sương mù mờ ảo. Bóng dáng Thịnh Mẫn tựa như lồng vào một tầng sa, vốn dĩ Lý Huyền vẫn không nhất định sẽ nói gì, nhưng nhìn theo bóng lưng của cậu, lại tựa như bị loại mê hoặc nào đó quấn lấy, chậm rãi nói: “Ban ngày trên khán đài, xung quanh đều là fan hâm mộ của em. Từ lúc em đi ra khỏi cửa sân khấu, đi đến bên dưới logo “Hái Trăng”, anh nghe thấy tất cả người xung quanh đều lớn tiếng kêu gào yêu em… Thịnh Mẫn à, sao em lại có nhiều người thích như vậy hả?”

Nếu không phải vừa mới tách ra, Thịnh Mẫn nhất định sẽ cho rằng lời nói với giọng điệu như trẻ con này của anh chỉ là lời nói hoa mỹ. Cậu quay đầu lại, đã cách khá xa rồi, chỉ nhìn thấy vạt áo của anh bị gió thổi lên, sự hoảng hốt lúc mới gặp, cậu đã từng chút trải qua bên cạnh anh.

Lúc đó bọn họ chỉ liếc nhìn nhau cách một con đường, không biết được vận mệnh lại xoay một vòng, sẽ để cuộc sống bọn họ giao thoa, dây dưa với nhau.

Bị áp chế thì thế nào, không được coi trọng thì sao chứ? Cậu chưa từng quan tâm. Đến hôm nay, Lý Huyền chính là quà tặng tốt nhất mà ông trời ban cho cậu, là tai họa lớn mà cậu chờ đợi đã lâu, tình nguyện tự chui đầu vào lưới, mỗi một phần trả giá cho nó cậu cũng đều vui vẻ chịu đựng.

“Ghen tuông cũng không giống ai.” Thịnh Mẫn có thể cảm giác được trái tim mình cũng run rẩy theo hô hấp của Lý Huyền, tất cả đều bị che giấu bởi toàn bộ sóng ngầm bên dưới biển sâu, giọng điệu bình tĩnh mà vẫn dịu dàng như trước.

“Không phải ghen tuông… Em biết lúc ấy anh nghĩ thế nào không?”

“Cái gì?”

Lý Huyền cười khàn một tiếng, từ xa nhìn Thịnh Mẫn, một vòng trăng tròn còn đang treo lơ lửng sau lưng cậu, ánh trăng rơi vào trên quần áo màu trắng của Thịnh Mẫn, sáng trong như dòng nước.

“Anh đang nghĩ, bọn họ cũng không bằng anh, bên trong nhiều người như vậy cũng chỉ có anh là hái được mặt trăng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK