“Không đâu.” Lý Huyền hiểu rõ ý tứ của cậu ta, giọng nói trầm thấp mà quyết đoán: “Tôi sẽ không rời xa cậu ấy.”
“Đừng nên chắc chắn như vậy… Lỡ người ta đổi ý trước thì sao?”
Cậu ta nói câu này vẫn sợ Lý Huyền không vui, nhưng vẻ mặt vẫn không đổi: “Cậu ấy dĩ nhiên có thể đổi ý, bất cứ lúc nào cũng đều có thể, đều từ cậu ấy.”
Tề Bạc Nguyên hoàn toàn yên lặng, vò tóc, vô cùng bất đắc dĩ cười: “Cậu khiến tôi ngu người luôn rồi, cái này không giống tác phong của cậu lắm. Tôi không nên vào đây ganh tỵ mà khuyên răn cậu, thật sự dù có trò chuyện về công việc cũng chưa từng nói qua cậu… Chỉ là những chuyện như thế này, có lên kế hoạch cũng vô dụng, vốn tôi cảm thấy tôi tìm bạn gái thì nhất định phải cao gầy, xinh đẹp, tuổi tác phải nhỏ hơn tôi, có thể dính lấy tôi. Kết quả cậu nhìn Gia Gia đi, xinh đẹp là thật, còn lớn hơn tôi mấy tuổi, còn không phụ thuộc. Cô ấy không thể nào dính lấy tôi được, vẫn luôn là tôi theo đuổi xung quanh cô ấy, nhưng không có cách nào nha, gặp đúng người là được, làm gì có chuyện có thể chắc chắn cả đời.”
Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh sáng chiết xạ bên trên những giọt nước, nhiệt độ lập tức tăng lên nhanh, không khí cũng trở nên hơi khô nóng.
“Tôi chưa từng lập kế hoạch, chuyện này là chưa từng có.” Cả buổi sau, Lý Huyền mới nói.
Ký ức trước ba tuổi rất mơ hồ, sau ba tuổi, trong trí nhớ cũng chưa từng xuất hiện cha mẹ. Anh chỉ quen ở một mình, không có thành lập bất cứ quan hệ thân thiết nào với ai, vì cảm thấy cũng không cần, ít nhất đó là trước khi gặp Thịnh Mẫn.
“Cậu đi ra ngoài trước đi. Tôi muốn yên tĩnh một hồi.” Lý Huyền chợt nhận ra mình muốn tìm tham khảo cho bản thân từ người khác ở đây chính là một chuyện rất ngu xuẩn. Một câu không đúng lập tức đuổi người, giơ cổ tay lên xem đồng hồ: “Sáu giờ rưỡi họp, cậu đã thử nghiệm địa đồ mới chưa?”
“Đầu óc cậu trong việc công và tư có thể chia ra thành hai phần được hả?… Không đúng, vốn cậu sẽ không có việc riêng gì để xử lý, xem ra nghiên cứu mới còn chưa thuận lợi.” Tề Bạc Nguyên cố ý chọc anh cười một tiếng, Lý Huyền lại bắt đầu cúi đầu không nói câu nào, hút thuốc.
“Vậy được, tôi đi đây.” Hồi lâu sau cũng không nghe Lý Huyền tiếp tục mở miệng, Tề Bạc Nguyên chỉ có thể nhận mệnh rời đi. Ý đồ lén lấy hộp thuốc lá của anh nhưng lại bị vẻ mặt không chút tình cảm của Lý Huyền cầm cổ tay lại: “Đi đi.”
“Này, cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Kiểm tra xong tình hình địa đồ mới, lại sửa lại phương án cần xác định trong hội nghị thường niên năm nay, Lý Huyền vẫn đóng kín cửa ban công.
Tề Bạc Nguyên thầm nghĩ chuông báo cháy không kêu với cách hút thuốc kia của anh cũng thật là kỳ tích, cậu ta không yên tâm nhìn anh thêm vài lần, vào lần thứ hai bưng ly nước đi ngang qua, lập tức bị Châu Gia ngồi ở phòng tiếp khách nhìn thấy, lập tức bị cô ấy cười hỏi.
“Em thấy có vẻ Lý Huyền sẽ không ra.”
“Người ta ra làm gì? Anh muốn tìm anh ấy sao không đi thẳng vào tìm? Cấp bậc tôn ti của các người nặng vậy luôn?” Châu Gia ngạc nhiên nói.
“Không phải mà.” Tề Bạc Nguyên cười ha hả: “Không phải em đã hẹn bạn rồi sao, còn chưa đi qua đó à?”
Châu Gia cầm gối ôm chống đỡ cằm, vừa nói chuyện, đôi mắt cũng chưa từng rời khỏi màn hình máy tính: “Còn nửa tiếng nữa, hối em làm gì, xem hết rồi đi.”
“Nào dám hối em. Cũng trưa rồi, em đang xem gì vậy? Tại sao anh cảm thấy cảnh tượng này xuất hiện lặp lại nhiều lần nhỉ.” Tề Bạc Nguyên thuận miệng nói.
“<Hái trăng> tuần trước đấy.” Châu Gia kéo thanh tiến độ về sau: “Em đang xem câu nói cuối cùng của Thịnh Mẫn nhà chúng em… Lý Huyền.” Cô ấy vỗ Tề Bạc Nguyên: “Ra rồi.”
“Sao vậy?” Lý Huyền nghe thấy tên mình, nhìn qua.
“Không sao cả, không sao cả. Muốn trình bày một chút phương án với cậu thôi.” Tề Bạc Nguyên không muốn lại bị anh làm cho xúi quẩy nữa, vội vàng nói sang chuyện khác, nhìn anh cầm ly cà phê trong tay: “Nếu không cậu uống nước trước đi?”
Lý Huyền không có lên tiếng, nhớ tới lời nghe thấy lúc vừa mở cửa, lại không tự giác đi qua xem, ánh mắt lập tức rơi vào trên máy tính của Châu Gia.
<Hái Trăng> tuần trước, anh cũng đã xem, còn rất nhiều lần. Dĩ nhiên cũng chỉ chọn đoạn có Thịnh Mẫn, bây giờ trên màn hình đang phát một đoạn trái lại anh chưa từng xem tới.
Đoạn này là khi tiến vào vòng tranh tài từ ba mươi còn hai mươi, chia năm đội ngẫu nhiên, mỗi đội rút một chủ đề, tự mình bố trí một sân khấu.
Nhóm bên này rút được chủ đề là “Mãi mãi”. Sau khi biểu diễn kết thúc, MC vẫn giống như trước hỏi người chơi có giải thích thế nào về chủ đề này, nói một đống thứ cho dù là ai nghe tới cũng thấy rất vô vị, MC có lẽ cũng cảm thấy không có ý nghĩa, lại hỏi người hướng dẫn dưới sân khấu: “Theo hiểu biết các vị, rốt cuộc mãi mãi là bao xa?”
Cô ta chỉ là một nữ hướng dẫn, người kia hiển nhiên cũng không ngờ tới, trong lòng có lẽ cũng đang thầm chửi vốn dĩ trong kịch bản không có đoạn này. Sau khi cười xấu hổ một chút, do dự cầm mic nói nhưng lại là nói những lời diễn tả trên sân khấu vẫn còn chưa đủ.
Nhưng bên trong nơi vắng vẻ nhất, lúc này Thịnh Mẫn vừa nghe vừa giật nhẹ khóe môi. Cậu không có mở mic nên dĩ nhiên tiếng nói không có vang lên, cho nên giọng nói vốn có cũng rất nhẹ, người xung quanh cũng không nhận ra, nhưng lại bị ống kính ghi lại được. Đúng là đang nói câu gì đó, rất ngắn, có lẽ chỉ vài chữ.
“Fan hâm mộ đã đoán già đoán non cả tuần, Thịnh Mẫn nhà chúng ta bình thường chưa từng tiếp xúc với người khác.” Châu Gia vẫn còn đang giải thích với Tề Bạc Nguyên: “Người nữ hướng dẫn này thích nói chuyện sởn gai ốc, chúng ta đang xem thử có phải Thịnh Mẫn đang nhắc nhở cô ta hay không, nhưng lại cảm thấy không giống… Còn có một người đàn ông trong nhóm này, chính là kiểu người xấu xa kia, trước kia trên weibo từng post bài về Thịnh Mẫn. Anh ta như vậy nên trong lòng fan hâm mộ cũng chẳng có gì, lão già đó xé với nhà chúng em, mỗi lần đều bị nghiền ép hết. Cũng có người đoán là nói anh ta, anh nhìn ống kính này xem, anh ta trừng mắt với Thịnh Mẫn như mắt gà, chỉ là em cảm thấy Thịnh Mẫn không có khả năng, anh ấy vốn không thèm để ý những thứ này…”
Tề Bạc Nguyên thật sự cảm thấy hơi không nói nên lời, thầm nghĩ thật là nhàm chán. Nhưng cậu ta luôn không dám phát biểu ý kiến gì với việc Châu Gia theo đuổi thần tượng. Huống chi Thịnh Mẫn cũng được tính như nửa người phát ngôn của <One Corner>, giả bộ thành dáng vẻ vô cùng hứng thú: “À, ra là như này…”
“Không cần trả lời em cho có lệ.” Châu Gia không hề lưu tình vạch trần cậu ta, ngửa đầu nhìn Lý Huyền phía sau, cười giỡn nói: “Khi nào mọi người gặp nhau, thuận tiện giúp tôi hỏi một chút thôi, fan hâm mộ chúng tôi đều tò mò chết rồi…”
Vừa nói được một nửa, đột nhiên con chuột bị Lý Huyền cầm lên. Tay anh giống như phát run lên, nhanh chóng kéo về đoạn ống kính nhìn thêm lần nữa, vẻ mặt chợt thay đổi. Chỉ để lại Tề Bạc Nguyên và Châu Gia hai mặt nhìn nhau.
Tề Bạc Nguyên phải gọi anh một tiếng, ngay lúc Lý Huyền không để tâm lắng nghe, cũng vốn không nghe được. Con chuột rơi vào trên ghế sô pha, trên màn hình tiếp tục phát hình ảnh sân khấu kế tiếp. Kinh hồn bạt vía, trong đầu đều là mấy chữ mà Thịnh Mẫn nói kia.
Giống như một đoạn mật mã mà trăm nghìn người đều từng trằn trọc qua, cũng không khám phá ra được. Người đưa ra mật mã không hề muốn gửi nó đi, nhưng hết lần này tới lần khác trời xui đất khiến thế nào lại rơi vào trong tay người nhận.
Mãi mãi là bao xa?
Năm mươi mốt ngày.