Mục lục
Để Tôi Được Gặp Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Chính Thần? Cái tên này nghe có vẻ quen quen, Lý Huyền luôn có cảm giác đã nghe ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra.

“Làm sao mà anh ta dám đến trước mặt anh cơ chứ? Em nhớ là trong danh sách tiết mục rõ ràng là không có anh ta mà nhỉ, đúng là đồ vô liêm sỉ, không có thể diện.” Dương Nhứ tức tối đi đi lại lại trong phòng. Dương Nhứ đi nhanh đến nỗi suýt chút nữa xuất hiện cả dư ảnh.

Về phần Dương Nhứ, Lý Huyền luôn đánh giá EQ của cậu ta không quá cao, phản ứng rất chậm, phần lớn suy nghĩ của cậu ta sẽ khiến mọi người nghĩ rằng cậu ta đang cố tình nói đùa. Nếu dựa vào tiêu chuẩn của Lý Huyền, cậu ta chắc đã bị đuổi việc tám trăm lần rồi. Ưu điểm duy nhất có lẽ là cậu ta thực sự rất quan tâm đến Thịnh Mẫn, chỉ cần là chuyện của Thịnh Mẫn, ngay lập tức cậu ta sẽ xù lông lên. Ví dụ như việc cậu ta khăng khăng từ đầu đến cuối nhân phẩm của “Lý Huyền” có vấn đề, vì việc cãi nhau với “Thịnh Mẫn” rồi hành động cưu chiếm thước sào mà canh cánh trong lòng. Dù vậy, cái bộ dạng sục sôi lửa hận này của cậu ta thực sự rất hiếm gặp.

Lần trước là do ai? Lý Huyền nhớ lại. Là cái người mà Dương Nhứ đã nhắc tới mấy lần, nhưng Thịnh Mẫn đã phủ nhận, cái gì mà bạn trai cũ.

Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện, nhưng không hiểu vì sao, từ khi ba chữ này hiện ra trong đầu, ánh mắt của anh lại vô thức tránh né Thịnh Mẫn.

“Đừng đi nữa. Cậu cứ ngúng nguẩy như thế làm tôi đau mắt đấy.” Lý Huyền hít sâu một hơi, gọi Dương Nhứ lại: “Không phải cậu đi mua cà phê sao?”

“Em để quên ở cửa hàng rồi!” Dương Nhứ kinh ngạc nhìn anh: “Anh quan tâm cà phê làm gì, anh không giận đấy chứ!”

“Tôi sẽ tức chết mất trước khi chết khát đấy. Để quên thì đi mua lại đi. Đừng có nhìn tôi nữa, đi đi.”

Dương Nhứ dường như vẫn chưa chịu thua, cậu ta nhìn anh chằm chằm hai giây, giậm chân, như thể vừa đột ngột chạy vào, rồi lại lao ra ngoài.

Cánh cửa phòng trang điểm đung đưa qua lại vài lần trước khi đóng lại, “cạch” một cái, giờ chỉ còn lại hai người họ.

“Tần Chính Thần là ai?” Lý Huyền vội vàng hỏi.

Thịnh Mẫn lẽ ra nên im lặng một lúc, hoặc có thể là do Lý Huyền ảo tưởng. Anh nghi ngờ mình nói quá nhanh và Thịnh Mẫn có lẽ không hiểu anh hỏi gì. Nhưng anh không chắc có nên hỏi lại hay không. Anh hiếm khi do dự. Giọng của Thịnh Mẫn vang lên: “Đó là đồng đội cũ của tôi.”

Khi nói đến những người mà cậu không thích, Thịnh Mẫn luôn rất bình tĩnh. Cho dù là Trương Chí Hoa hay Vương Nhiên, cậu không còn nhiều cảm xúc căm phẫn nữa. Nhưng lúc này, nó gần với sự thờ ơ hơn là bình tĩnh, thần thái và giọng điệu của cậu cũng thể hiện điều đó.

Đồng đội.

Lý Huyền nhớ là anh chưa từng nghe nói về Tần Chính Thần, nhưng đã gặp mặt.

Vào cái đêm mà anh gặp Thịnh Mẫn lần đầu tiên, trong đoạn video mà anh nhấp vào, Thịnh Mẫn đã nhảy điệu pas de deux, và bạn nhảy của cậu chính là tên này. Chỉ là lúc đó Lý Huyền rất bối rối trước màn hỗn độn trên màn hình, Thịnh Mẫn lại quá bắt mắt nên không để ý đến người bên cạnh.

“Hết rồi?” Lý Huyền có chút cáu kỉnh.

“Hết rồi.” Thịnh Mẫn gật đầu, do dự một chút: “Dương Nhứ và những người khác có một số hiểu lầm. Đối với tôi, anh ta chỉ là một đồng đội cũ.”

“Hiểu lầm?” Lý Huyền nhíu mày: “Hiểu lầm gì? Tại sao?”

Thịnh Mẫn không nói ngay, nhìn xuống một viên đá trên bàn trang điểm đã rơi ra từ lúc nào và không được lấy đi.

Chiếc đồng hồ treo trên tường phát ra âm thanh tích tắc khi kim giờ chuyển động, thật kỳ lạ, vừa rồi cậu không để ý, nhưng bây giờ nó đã trở nên vô cùng chói tai, và âm thanh đó dường như là lo lắng thúc giục, chỉ là cậu không biết rốt cuộc là ai đang lo lắng, ai đang thúc giục cậu đây.

Lý Huyền biết tâm trạng của mình không ổn, lẽ ra không nên ép Thịnh Mẫn, Tần Chính Thần có phải cái gọi là bạn trai cũ hay không cũng không thành vấn đề.

“Anh ta…” dường như đã hạ quyết tâm, Thịnh Mẫn cuối cùng cũng mở miệng, nhưng bị Lý Huyền cắt ngang gần như cùng một lúc.

“Quên nó đi” Anh nói: “Tôi không tò mò đâu. Cậu không cần phải làm thế.”

Sau đó, Lý Huyền đứng dậy, bóng lưng vội vàng chạy đi, giống như Thịnh Mẫn đang nói đến loại hồng thủy mãnh thú nào đó: “Buổi ghi hình sắp bắt đầu rồi, tôi đi trước đây.”

Vẫn còn hơn nửa tiếng đồng hồ nữa mới ghi hình, ánh sáng và các vũ công trên sân khấu đang tổng duyệt lần cuối, Lý Huyền tìm ngẫu nhiên một chỗ ngồi ở góc hàng ghế cuối cùng của trường quay và ngồi xuống, ồn ào nhưng không ai để ý đến anh. Anh đã suy nghĩ về mọi thứ, nhưng không có manh mối về bất cứ điều gì, khi anh thực sự bình tĩnh lại, thì thấy thông tin của Tần Chính Thần đã hiển thị trên màn hình điện thoại di động của anh.

Đúng là đồng đội của Thịnh Mẫn. Trong chín người debut năm đó, Thịnh Mẫn là á quân, còn anh ta xếp thứ chín. So với việc Thịnh Mẫn liên tục đóng phim và nổi tiếng nhanh chóng, sự phát triển của Tần Chính Thần thực sự mờ nhạt. Lúc thành lập nhóm anh ta rất nổi bật, nhưng sau khi nhóm tan rã, anh ta không nhận phim truyền hình nào quá xuất sắc, mấy bộ phim cũng chỉ là chiếu cho fan xem. Nhưng so với rất nhiều nghệ sĩ vô danh khác thì anh ta khá may mắn, ít nhất là vẫn có hợp đồng quay phim, cũng rất thường xuyên lên hot search.

Lý Huyền xem qua loa, trong một vài bài báo nổi bật anh tìm thấy một vài scandal, chẳng biết đúng hay sai, cái gì mà đêm hôm bí mật sản xuất gì đó, cái gì mà nắm tay cô gái thần bí nào đó bước vào nhà hàng. Phạm vi rất lớn, nam nữ đủ cả, có điều đa phần là không có minh chứng thực tế, điểm qua thì ảnh chụp trông rất mơ hồ. Nói không chừng chỉ là họ nhìn ảnh rồi tự dựng chuyện lên.

“Thịnh Mẫn? Sao cậu lại ở đây?” Vừa mới xem được vài trang, Trương Chí Hoa đột nhiên từ cửa sau đi tới.

“Tôi tìm cậu nãy giờ, điện thoại cũng không thèm nghe.” Anh phe phẩy quạt giấy, giọng điệu có chút bất mãn: “Phòng trang điểm không có ai, Lý Huyền nói cậu đang ở studio, tôi kiếm tới kiếm lui, thì ra cậu làm tổ ở chỗ này.”

“Cậu ấy đang làm gì vậy?” Lý Huyền cất điện thoại đi như không có chuyện gì xảy ra.

“Cậu ấy? Ai? Ồ, Lý Huyền? Tôi không biết, cậu ấy cứ ngồi đó. Ma quỷ mới biết cậu ấy đang làm gì.”

Lý Huyền ậm ừ: “Anh tìm tôi có việc gì?”

“Cũng không có gì.” Trương Chí Hoa nhìn chung quanh, thấp giọng hỏi anh: “Cậu biết rồi đúng không?”

“Cái gì?”

“Là khách mời của kỳ này. Đổi thành Tần Chính Thần rồi!”

Lý Huyền cau mày. Trương Chí Hoa biết tính tình của Thịnh Mẫn, thậm chí còn suy đoán vô nghĩa rằng “trợ lý mới thực ra là bạn trai mới” cũng là những gì anh ta nói với Dương Nhứ lúc đầu. Có mới, đương nhiên sẽ cũ. Đây có phải lời giải thích cho việc, Trương Chí Hoa cũng cho rằng Tần Chính Thần là người yêu cũ của Thịnh Mẫn?

“Đừng nhìn tôi nữa.” Trương Chí Hoa bị anh nhìn nên chột dạ: “Không phải tôi đổi đâu, tôi cũng vừa mới biết thôi nên đến đây nói ngay với cậu.”

“Có nhiều người biết không?” Lý Huyền đột nhiên hỏi.

“Hả? Một lát nữa sẽ biết, đổi khách mời rõ ràng như vậy…”

“Tôi không nói cái đó.”

“Vậy thì…” Trương Chí Hoa dường như vừa định thần lại, cao hứng nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, lại bị Lý Huyền đè xuống bả vai.

“Nói đàng hoàng.”

“Làm sao có thể?” Trương Chí Hoa có vẻ sợ hãi. “Ngoài hai người bọn họ ra, chỉ có cậu, tôi, Dương Nhứ, và giám đốc Trương biết chuyện. Sao, còn ai nhắc tới chuyện này với cậu?”

“Không.” Lý Huyền cảm giác những gì Trương Chí Hoa và anh nói không phải cùng một chuyện, giọng điệu không hề giấu diếm, nhắc lại một lần nữa: “Hai người bọn họ?”

“Đừng có ngốc như thế.” Trương Chí Hoa có vẻ rất căng thẳng: “Tôi biết gần đây cậu dễ xúc động hơn trước, nhưng chuyện này nhất định phải bình tĩnh. Dù sao bây giờ người ta cũng đã vào tù rồi, Tần Chính Thần thì bày ra nhiều trò như thế cũng còn chưa nổi lên được, thôi cũng coi là trút giận thay cậu đi. Chuyện cũng qua rất lâu rồi, quên đi thôi. Cậu lại là người bị hại, cũng là người vô tội, làm lớn chuyện thì chỉ bất lợi cho mọi người, cho công ty và cho cả chính cậu thôi. Vả lại lúc đó nếu cậu không yêu đương gì với người họ Tần kia, thì cũng sẽ không mất mát nhiều đến vậy đúng không?”

Lý Huyền càng lúc càng cau mày khi nghe những lời nói mơ hồ đó, chỉ từ những thông tin mập mờ đó cũng không thể suy ra toàn bộ sự thật, nhưng trong lòng luôn cảm thấy tồi tệ. Chỉ là Trương Chí Hoa, rõ ràng không phải đối tượng thích hợp để hỏi về chuyện đó.

“Anh đúng là người biết nhìn xa trông rộng.” Lý Huyền cười khẩy.

“Dù sao chuyện cũng đã qua rồi.” Trương Chí Hoa lúc này có chút sợ anh: “Cậu ghi hình tốt nhé, Tần Chính Thần cũng chỉ ở kỳ này thôi. Tôi hỏi đội ngũ sản xuất rồi, buổi diễn tập của Phùng Khâm khiến thắt lưng của cậu ta bị thương mới tìm đến anh ta để làm người thay thế. Chỉ là khách mời thôi, kỳ sau anh ta sẽ không tới nữa đâu.”

Phùng Khâm là khách mời ban đầu, một tân binh của làng nhạc những năm gần đây, người đã giành được giải “Giai điệu vàng” cho ca sĩ mới xuất sắc nhất.

“Phùng Khâm nói không đến được khi nào?” Giọng nói của Lý Huyền có chút mệt mỏi.

“Hôm qua?” Trương Chí Hoa không rõ: “Hình như là hôm qua.”

“Hôm qua đã bảo rồi, hôm nay anh mới biết rồi đến nói cho tôi?”

“Không phải.” Trương Chí Hoa biện hộ: “Hôm qua cậu ta nói không tới được, còn đổi thành Tần Chính Thần thì hôm nay mới có quyết định.”

“Vị trí của Phùng Khâm còn xa lắm.” Những người không quan tâm nhiều đến làng giải trí như Lý Huyền cũng đã từng nghe đến tên của Phùng Khâm, cậu ta rất nổi tiếng với bài hát đoạt giải Giai điệu vàng, còn có một thời gian Chu Châu suốt ngày mở nhạc của cậu ta, lần nào anh cũng nghe thấy. “Cả một ngày trời mà không tìm được một khách mời nào đủ trọng lượng để thay thế? Thiếu người đến vậy cơ à? Khởi quay được một tiếng đồng hồ rồi mới chốt được người. Tần Chính Thần sống trong tòa nhà này à? Cứ gọi một cái là đến?”

Hàng loạt câu hỏi khiến Trương Chí Hoa hoang mang: “Thì cũng có những sự lựa chọn khác, chỉ là cuối cùng lại chọn anh ta.”

“Sao lại chọn anh ta? “Hái trăng” chẳng phải rất hot sao? Đây lại là kỳ đầu tiên. Cho dù là khách mời thôi cũng được tính là thông báo quan trọng không phải sao? Sao lại là anh ta?”

“Tôi không biết.” Trương Chí Hoa nói.

“Tôi hỏi anh không phải để nghe câu “Tôi không biết” của anh.” Trong bóng tối, ánh mắt của Lý Huyền giống như một con sói sẵn sàng xông lên: “Nếu anh cái gì cũng không biết thì tôi chẳng cần anh làm người đại diện đâu.”

Từ trước đến nay anh vẫn luôn thiếu kiên nhẫn, hôm nay giọng điệu lại vô cùng không tốt. Trương Chí Hoa xoa xoa cằm: “Cậu nghĩ có thủ đoạn gì sao? Lời nói của Tần Chính Thần cũng không phải không có khả năng…”

“Đấy là những gì anh đáng lẽ ra nên nói với tôi.”

“Được rồi.” Trương Chí Hoa nghiến răng: “Tôi sẽ nghe ngóng, tôi sẽ nghe ngóng được chưa?”

Chỉ còn mười lăm phút nữa là mười một giờ rồi, Lý Huyền chỉnh lại cà vạt đứng dậy: “Trước khi ghi hình xong, anh đi tìm hiểu cho kỹ rồi nói với tôi. Còn nữa, nhớ giữ mồm giữ miệng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK